Chương 923 Giết một người ở xa ngàn dặm, trở về có giai kỳ (3)
Cơ Dương vỗ vai y, nói: "Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!
Môn chủ truyền cho con một chiêu kia, mặc dù không nhận con làm đồ đệ, nhưng phần ân tình này vẫn còn đó.
Đừng nghĩ ngợi nhiều, sau khi cha già qua đời, mọi việc đều trông cậy vào con."
Cơ Miểu nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, lúc này xấu hổ cúi đầu, nói: "Môn chủ sao lại truyền đao pháp cho con?"
Cơ Dương nói: "Môn chủ bảo người truyền lời lại cho cha, nói rằng rất thích loại thiếu niên nhiệt huyết như con, mong rằng con đừng để thế đạo mài mòn tài năng, cũng đừng để nhiệt huyết trong lòng nguội lạnh, nhân sinh trăm năm vội vã, sao không khoái ý ân cừu?"
Đáy lòng Cơ Miểu đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc vô cùng phức tạp, có tự trách, có tự giễu, có cảm động, thậm chí còn có một phần cảm giác tri kỷ, hai mắt y đỏ lên, giơ tay dụi dụi mắt.
Cơ Dương cười ha ha, ôm vai nhi tử mình, nói: "Đi thôi, chúng ta nên trở về thành thôi."...
Vài ngày sau...
Ngày thu, lá rụng phủ kín con đường, phủ lên mặt đất một màu vàng úa..
Đột nhiên, một tiếng rít nhọn xé tan bầu trời, vang vọng xuống.
Một con hắc ưng từ trên trời bay xuống.
Nam tử phía sau Đường Nộ Lung giơ tay, tùy ý để hắc ưng đậu trên cổ tay hắn ta, rồi cởi tờ giấy buộc ở chân hắc ưng ra, cung kính đưa cho Đường Nộ Lung ở bên cạnh, sau đó lấy một túi thịt đã chuẩn bị sẵn từ bên hông, đút cho hắc ưng.
Mà Đường Nộ Lung, hay còn gọi là Tiểu Nộ, đưa tờ giấy cho Lý Nguyên ở trong xe ngựa.
Lý Nguyên mở ra xem.
Trên tờ giấy ghi lại "Lời khai của thích khách tập kích Cơ Dương".
Không thể không nói, Đường Môn có thủ đoạn tra tấn và thẩm vấn riêng, khẩu cung này khai ra rất nhiều thứ.
Đầu tiên, những thích khách này không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, mà thuộc về một tổ chức sát thủ, thuộc loại có tiền là có thể thuê, bị bắt cũng không thể tra ra bọn họ là ai.
Tiếp theo, những thích khách này bản thân cũng có suy đoán, bọn họ cho rằng rất có thể là do người có thù oán với nhà Cơ Dương thuê bọn họ, dù sao... Cơ Dương làm người quả thật chính trực, trong lúc tại vị chấp pháp nghiêm minh, đắc tội không ít người.
"Vì sao không phải là Thần quốc?" Lý Nguyên chống cằm, ung dung nhìn mây bay bên ngoài rèm xe.
Trong những năm này hắn say mê tu hành, luôn không nắm chắc chi tiết của rất nhiều chuyện bên ngoài, cho nên mỗi khi có điều gì không hiểu, hắn sẽ hỏi thị nữ đi theo bên cạnh.
Ở phía đối diện, Tiểu Ai thẳng lưng, nói: "Chủ nhân, bởi vì Thần Vương cũ của Thần quốc, Đế Giang, đã băng hà mấy năm trước.
Tân Thần Vương là trưởng tôn của Đế Giang, nguyên danh là Dương Nghiệp, hiện giờ tự xưng là Đế Nghiệp.
Đế Nghiệp này là người háo sắc, hoang dâm vô độ, thậm chí còn ép buộc nữ quyến của vương thất và triều thần của Thần quốc ở trên đại điện làm những chuyện kia, có thể nói là vô cùng hoang đường.
Nội bộ Thần quốc đã có sóng ngầm tích tụ, hỗn loạn đã nhấc lên, có thể nói là ốc còn không mang nổi mình ốc.
Vì vậy, nô tỳ không nghĩ rằng đó sẽ là thích khách do Thần quốc cử đến."
"Háo sắc đến trình độ này sao?"
Lý Nguyên lầm bầm lầu bầu, hành vi như vậy làm cho hắn nhớ tới vị hôn quân ngu xuẩn nào đó vào thời đại Nam Bắc triều ở thế giới trước khi hắn xuyên không, dường như... Vô luận là thế giới nào đều sẽ có loại hoàng đế này a.
"Chúng ta đến đâu rồi?" Lý Nguyên đột nhiên hỏi.
Tiểu Ai từ phía sau cầm lấy bản đồ, xoay người nửa nằm ở trên ghế dài, lại chậm rãi mở ra, chậm rãi dùng ngón tay chỉ, đánh giá, cuối cùng rơi vào một chỗ, nói: "Chủ nhân, ở chỗ này."
Lý Nguyên nhìn lại, đã thấy nơi này chính là ở phía nam Miên Châu đạo, phía bắc sông Trường Miên. Nơi này có nhiều quan đạo, đường xá thông suốt, đường thẳng đến Giang Nam tuy xa, nhưng đi lại rất thoải mái.
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía Tây Kinh.
Đi về phía trước một chút, con đường này cách Tây Kinh gần nhất.
"Tiểu Ai."
"Chủ nhân"
"Hình thể ta và ngươi không sai biệt nhiều lắm, ngươi làm một cái mặt nạ da người của ta đi."
"Hả?"
Tiểu Ai ngẩn ngơ: "Không phải, chủ nhân, người muốn đi đâu?"
Những suy nghĩ phóng khoáng của Lý Nguyên, luôn rất khó giải thích, đây thuộc về linh quang chợt lóe, linh dương treo sừng.
Mà chính hắn rất thích loại thủ đoạn này.
Lãng phí thời gian?
Hắn không bao giờ sợ lãng phí thời gian.
Lãng phí tinh lực?
Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn cảm thấy, chặn đứng tận gốc tai họa, dù sao cũng tốt hơn chờ tai họa lên men mới đi xử lý.
Cho nên, hắn nguyện ý nếm thử một số ý tưởng "vô căn cứ", ngay cả khi không có chứng cứ, cho dù đó chỉ là ý thức của hắn.
Lý Nguyên: "Có khả năng Đế Nghiệp si mê sắc hay không?"
Tiểu Ai: "?????"
Chợt, nàng phì cười một tiếng, u buồn trong mắt cũng tan biến.
Mấy ngày nay, nàng và Tiểu Nộ đều rất hài lòng với chủ nhân, bởi vì chủ nhân đã nói cho các nàng một điều kiện tiên quyết để trở thành siêu phàm, đó chính là "Si".
Nhất định phải "si mê một vật", mới có thể trở thành siêu phàm.
Tiểu Ai gần đây luôn suy nghĩ mình si mê cái gì, sau đó phát hiện mình si mê "Tử vong", si mê "quan sát cái chết của người khác".
Thế nhưng, nàng lại chưa từng nghĩ tới "Sắc" cũng có thể trở thành thứ để si mê.
Hơn nữa, nàng và những người khác đều không nghĩ tới thuật siêu phàm, quốc quân phóng đãng như vậy làm sao có thể biết?
"Cái này cũng được sao?" Tiểu Ai nhịn không được cười nói
Lý Nguyên cũng cười rộ lên.
Tiểu Ai chợt ngừng cười, nghĩ nghĩ, nói: "Thật sự có khả năng được, nhưng... Chủ nhân, cái này hoàn toàn không có chứng cứ. Hơn nữa, ngài cũng không có khả năng một mình mạo hiểm vì loại chuyện này chứ?"
Lý Nguyên không nói gì, mà đưa tay đặt lên mặt mình, nói: "Mau làm đi, làm mặt nạ cho tốt, đừng để lộ tẩy.
Đúng rồi, nếu ngươi tới Giang Nam trước, cứ xử lý sự vụ trước, sau đó vào một ngày cuối năm, giúp ta hẹn một người."
"Một người? Ai vậy?"
"Liễu Lung." Lý Nguyên hít sâu một hơi nói: "Mang một bài thơ này cho nàng ấy, nói rằng cùng bích lạc hạ luân hồi, lưỡng xứ mang mang đãi quân quy."
Câu thơ này... Tạ Du nhất định sẽ hiểu.
Mà tiếc nuối hơn một trăm năm trước, hơn một trăm năm sau, hắn phải bù đắp.
Ngày hôm đó, hắn muốn thay một bộ y phục trắng không nhiễm hạt bụi, hái một đóa bạch mai ngầm tỏa hàn hương, sau khi giết người... đi đến cuộc hẹn hò này.
Mà trước đó, hắn phải đến Tây Kinh một lần.
Không ai có thể đoán được hắn vậy mà vào lúc này đi đến Tây Kinh, thậm chí ngay cả chính hắn cũng đoán không được.
Mà hắn lại thích loại ngoài ý muốn này, không chỉ cho người khác kinh hỉ, cũng cho mình kinh hỉ.
Nếu là đi một chuyến tay không, vậy thì đi một chuyến tay không.
Con đường trường sinh, chính là cần loại kinh hỉ này....
Hơn một tháng sau.
Tây Kinh, hoàng cung.
"Thân xuất mặc sắc, duy tâm quang minh.
Tri hành hợp nhất, nhiên hậu vô hối."
Một nam tử trẻ tuổi đang lẳng lặng đọc những câu này.
Câu nói này truyền lại từ Mặc Học, có lịch sử hàng trăm năm.
Đột nhiên, nam tử tà mị cười, nói: "Một chữ si, chính là ánh sáng a. Không chỉ phải thống nhất giữa nhận thức và hành động, còn phải cố gắng khai phá, lúc này mới có thể tiến thêm một bước, đạt được càng nhiều lực lượng siêu phàm."
Đang lẩm bẩm, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói bén nhọn của nội thị: "Thần Vương, Nghi công chúa đến."
Nam tử trẻ tuổi này chính là Đế vương.
Mà Nghi công chúa là cô cô của Đế vương, hai người có quan hệ khá thân thiết.