Chương 930 Ngọt ngào (2)
Ba người tìm tửu lâu ở phụ cận tửu lâu Hành Vu, đơn giản dùng cơm, sau đó lại tìm khách điếm ngủ một giấc ngon lành. Ngày hôm sau, ba người giục ngựa chạy về phía bắc, đợi đến phụ cận Liễu gia, liền tạm thời mỗi người một ngả.
Lý Nguyên đeo mặt nạ, trở về phủ Lâm Giang, đi đến hành cung tạm thời thiết lập, từ cửa sau vòng vào, sau đó tiến vào hành cung...
Trong cung điện, Đường Ai Châu đang hóa thành bộ dáng của Lý Nguyên tĩnh tọa, nghe được động tĩnh, vừa lúc nhìn thấy Lý Nguyên cởi mặt nạ ra.
"Chủ nhân"
Đường Ai Châu vội vàng đứng dậy, đồng thời tháo mặt nạ da người xuống, sau đó nói: "Tiểu Ai nghe nói Thần Vương của Thần Quốc bị ám sát, trong nước một mảnh hỗn loạn, mà chủ nhân không hề có tin tức..."
Lý Nguyên nói: "Đế Nghiệp là siêu phàm."
Đường Ai Châu sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Lý Nguyên thuận miệng nói: "Nhưng hắn ta đã bị ta giết rồi.
Trước không nói việc này, ta còn có một chuyện khác, cần ngươi làm cùng ta."
Dứt lời, hắn đem kế hoạch của mình nói ra một lần.
Vũ phu nhân hay ghen, mà hắn lại phải mang Tiểu Du Nhi đi.
Cho nên, hắn dự định giả làm nghĩa đệ của Đường Ai Châu để cưới Tiểu Du Nhi, sau đó chờ hoàn toàn ổn định đại cục, lại ngả bài với Vũ phu nhân.
Nếu có thể tránh được rắc rối thì đương nhiên nên tránh đi, không phải nói là "Lão tử tránh một chút sẽ không phải hảo hán".
Đường Ai Châu thì đã hoàn toàn nghe đến choáng váng.
Liễu gia thuộc hạ của Bách Kiếm Môn?
Đường Ai Châu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới gia tộc như vậy.
Liễu Lung kia phải xinh đẹp tới trình độ nào mới có thể để cho Công tử Vũ phí công tốn sức mang nàng đi như thế, không chỉ vậy, hơn nữa còn muốn cưới nàng?
Lý Nguyên như nhìn thấu tâm tư của Đường Ai Châu, nói thẳng: "Nàng cũng là người sống lại, trước khi sống lại chính là phu nhân của ta, đến khi chuyển thế, vẫn còn có thể gặp lại nhau, cũng là duyên phận."
Đường Ai Châu sững sờ nói: "Công tử, thật sự có người sống lại?"
Vô luận là nàng ta hay là ba tỳ nữ còn lại kỳ thật vẫn cảm thấy "Công tử Vũ sống lại" chỉ là trò đùa của Vũ phu nhân, mà vị này rất có thể là tuyệt thế yêu nghiệt do Vũ phu nhân bồi dưỡng ra, sau khi xuống núi mượn danh tiếng của Công tử Vũ làm việc tốt hơn.
Lý Nguyên nói: "Đương nhiên."
Chợt, hắn lại nói: "Đợi khi ta lấy Tiểu Du Nhi, ngươi liền truyền tên của nàng ra ngoài."
Dứt lời, Lý Nguyên hai mắt híp lại, lóe ra u quang, sau đó gằn từng chữ nói: "Tổ sư Thiên Phong Môn, Tạ Du.
Truyền cái tên này ra ngoài, một chữ cũng không được bỏ sót.
Ta muốn danh tiếng của nàng mau chóng truyền khắp đại giang nam bắc."
"Tạ Du?"
Đường Ai Châu chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng Thiên Phong Môn lại đã từng nghe, bởi vì quan hệ giữa Thiên Phong Môn và Thần Quốc có thể nói là chằng chịt trăm mớ, không ít Thần hầu và thần tướng của Thần Quốc, đều là một mạch của Thiên Phong Môn.
"A-" Tiểu Ai giật mình.
Lý Nguyên gõ đầu Tiểu Ai một cái, cắt đứt sự ngơ ngác của nàng ta, nói: "Đây là sự thật, mau đi sắp xếp đi. Vô luận là xác nhận thân phận giả của Đường Nguyên hay là lan truyền tin tức sau đó, cũng nhanh chóng làm đi. Sau đó sáng sớm ngày mai, chúng ta lập tức đi Liễu gia."
Quá muộn sẽ sinh biến.
Lý Nguyên chưa bao giờ chậm chạp...
Vài ngày sau.
"Đường Nguyên? Đệ đệ của Đường Ai Châu? Chưa từng nghe qua a. Huynh trưởng trong gia tộc ta đã từng làm việc cho Ai tiên tử. Làm sao huynh ấy lại nghe nói Ai tiên tử không có người thân?" Một phụ nhân trong Liễu gia nói.
"Tiểu Lung sẽ không bị người ta lừa chứ?"
"Hì hì... Hiện tại bên ngoài loạn lắm, vẫn nên biết rõ ngọn ngành thì tốt hơn. Bao công tử bên kia qua thôn này liền không có cửa hàng đâu, Quỳnh Nương, ngươi nghĩ kỹ đi." Một phụ nhân làm mai mối nói.
Hàn Quỳnh Nương nghe được sửng sốt, bà có chút bối rối nói: "Ta lại đi hỏi thăm một chút."
Người phụ nhân làm mai kia thúc giục: "Bao công tử đối với cô nương nhà ngươi tình cảm sâu đậm, hôm nay đã thừa dịp đầu năm mới đến nhà bái phỏng, đây chính là lúc đính ước.
Quỳnh Nương, ta nói ngươi này, đợi thêm nữa, Bao công tử người ta cũng sẽ tức giận.
Ôi, ngươi nhìn kìa, đến rồi kìa... Mau xem xem..."
Trên lầu các, một đám phụ nhân đang nói chuyện phiếm, tiến đến trước lan can, xuyên qua rừng cây xanh mướt, nhìn về phía xa, đã thấy một bạch y công tử phong độ nhẹ nhàng từ xa đi đến.
Công tử kia đang chỉ huy gia đinh đưa chút quà mừng năm mới tới Liễu gia.
Mà mấy vị thúc bá của Liễu gia đều đang hớn hở bắt chuyện với hoa y trung niên ở bên cạnh.
Hoa y trung niên này chính là phụ thân của Bao công tử, cũng là gia chủ Bao gia.
Liễu gia và Bao gia ngày thường vốn có lui tới, tất cả đều quen biết.
Mà địa vị Bao gia còn cao hơn một chút. Khi nói chuyện với nhau, Liễu gia tự nhiên trở thành bên nịnh bợ.
Một nam nhân cao gầy của Liễu gia có nốt ruồi ở khóe miệng, nói: "Bạch Y Kiếm Quân quả nhiên là phong lưu phóng khoáng. Lung Nhi nhà chúng ta có thể thành thân với công tử, điều đó thật tuyệt vời."
Gia chủ Bao gia ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Lão Liễu, sao ta lại nghe nói Liễu Lung kia còn ra ngoài gặp tình lang?"
Một nam tử áo xanh khéo đưa đẩy khác của Liễu gia cười nói: "Không hiểu chuyện! Nữ nhi không hiểu chuyện! Nương ta cũng không hiểu chuyện! Khiến Bao gia chủ chê cười rồi, ha ha ha."
Gia chủ Bao gia nói: "Ai tiên tử tuyệt đối không có đệ đệ. Đường Nguyên chỉ là thân phận bịa đặt."
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên." Nam tử áo xanh khéo đưa đẩy cười ha hả nói: "Nương vừa về nhà tựa như khoe khoang mà tiết lộ thân phận kẻ lừa đảo kia. Nhà chúng ta nghe nói là đệ đệ của Ai tiên tử, cũng không dám lơ là, nên ngay lập tức điều tra kẻ này."
Kết quả này, tra ra cũng giống như Bao gia chủ vậy.
"Giả, căn bản chính là giả!"
Gia chủ Bao gia hừ lạnh một tiếng: "Hài tử nhà ta thiên phú kiếm đạo bất phàm. Ta cũng muốn nó sớm ngày thành thân, để nó thu liễm tâm tư, một lòng học võ.
Các ngươi phải nói chuyện với cả nhà Liễu Lung thật tốt, để Liễu Lung sau khi gả tới chuyên tâm giúp chồng dạy con, chăm sóc nhi tử nhà ta thật tốt, những chuyện khác không cần quan tâm. Nếu có cá tính, cũng hảo hảo thu liễm lại cho ta."
Gã đứng chắp tay sau lưng, trông khá kiêu căng.
Liễu Lung ở Giang Nam tuy có danh Khoái Kiếm, nhưng cũng chỉ có như vậy.
Gã còn thấy chướng mắt.
Mà xa xa, truyền đến tiếng ồn ào nhưng mơ hồ nghe như tiếng cãi vã.
"Liễu Lung, gia chủ Bao gia đến rồi, sao ngươi còn ở trong phòng? Ngươi có hiểu lễ nghĩa hay không? Cha nương ngươi dạy ngươi như thế nào?!" Đây là trưởng bối Liễu gia!
Sau khi âm thanh rơi xuống, đột nhiên vang lên tiếng binh khí va chạm, không tới hai cái, liền nghe một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên.
Tiếng động này lập tức kích động Liễu gia.
Không ít kiếm khách hộ viện khẩn trương nhao nhao vọt tới.
Mà Bao gia và Liễu gia đang trao đổi, cùng với mấy người cô bà đang nói chuyện phiếm trên lầu các cũng đi theo.
Khi đi xem xét, đã thấy Liễu Lung đang bị các kiếm khách vây quanh.
Một bộ hồng y, một thanh trường kiếm.
Hồng y bồng bềnh, kiếm quang lạnh lẽo.