Chương 936 Thiên Đế Ngu triều, bình ổn Tu La tràng (4)
Tạ Du nói: "Khí sơn hà chính là ngọn nguồn sức mạnh. Khi chúng ta vận dụng lực lượng, khí sơn hà này giống như xây dựng một tầng khôi giáp bên ngoài cơ thể, khiến cho chúng ta có được lực lượng thần kỳ.
Nó có thể được triệu hồi và phân tán theo ý muốn.
Nhưng nếu như ngọn nguồn bị cắt đứt, chúng ta chẳng khác gì võ giả bình thường.
Và việc dẫn dắt cho phép điều động nhiều khí sơn hà hơn."
Lý Nguyên nói: "Có thể điều động càng nhiều khí sơn hà cùng một lúc thì càng mạnh mẽ.
Vô luận là phương pháp hô hấp hay thể thuật, đều là đang mở rộng giới hạn của bản thân.
Chỉ cần đạt đến một giới hạn nhất định, khí sơn hà có thể được trực tiếp sử dụng ở tầng đó.
Hãy thử đi.
Có lẽ kết hợp thể thuật và phương pháp hô hấp mới là phương pháp tu luyện tốt hơn."
Tạ Du gật đầu, cầm kiếm, nhắm mắt lại, hít thở, rồi bắt đầu múa kiếm.
Lý Nguyên quan sát dòng chảy của khí sơn hà, thỉnh thoảng chỉ điểm.
Tạ Du vốn có ký ức của hai kiếp nên tốc độ tu luyện cũng cực kỳ nhanh.
Cứ như vậy, đoàn người vừa đi vừa dừng lại. Lý Nguyên vừa dạy Tạ Du thể thuật do mình sáng tạo, vừa hoàn thiện nó. Cuối cùng, họ đã đến Đường Môn vào tháng bảy.
Vừa đến Đường Môn, Lý Nguyên trực tiếp đi đến tháp trung tâm.
Trong tháp, Vũ phu nhân và Đường Niên đều đang tu luyện, một người ở tầng chín và một người ở tầng mười.
Khí sơn hà màu vàng như thủy triều ập tới, nhưng rõ ràng so với trước đây đã nhạt đi rất nhiều.
Điều này là do bá chủ của "khu vực này" đã hoàn thành kết giao, không còn là do Vũ phu nhân nữa.
Nhưng Vũ phu nhân không oán không hối.
Vũ phu nhân yêu Công tử Vũ sâu sắc.
Khi Công tử Vũ đi lên tháp, Vũ phu nhân cũng đứng dậy, mắt lộ vẻ vui sướng nhìn hắn, nhìn lướt qua khí tức phong trần quanh thân hắn, hỏi một câu: "Vừa trở về, đã tới tìm thiếp?"
Ngừng một chút, nàng ta tiến lên phủi bụi bẩn nơi góc áo Lý Nguyên, rồi nói: "Chuyến đi này rất thuận lợi, phải không?"
Lý Nguyên nói: "Có một chuyện ta không muốn giấu diếm nàng."
"Chuyện gì vậy?" Vũ phu nhân nhận ra có gì đó không ổn.
Lý Nguyên nhìn bộ dáng của Vũ phu nhân, muốn nói ra chuyện của Tạ Du, nhưng bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt lúc này đã khiến hắn nhận ra hậu quả của việc nói ra, nên hắn cúi người ôm lấy Vũ phu nhân và nói: "Ta nhớ nàng."
Vũ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cổ Lý Nguyên.
Trên giường, một đêm hoan lạc
Cơn mưa đi qua, trời quang mây tạnh. Vũ phu nhân nhắm mắt trong lòng Lý Nguyên, ôn nhu nói: "Chàng có tâm sự."
Lý Nguyên mở mắt ra.
Vũ phu nhân dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên ngực hắn: "Phu thê là những người thân thiết nhất, chàng có tâm sự không gạt được thiếp đâu.
Nói đi, ban ngày... Chàng rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Lý Nguyên nói: "Thực ra ta đã chuyển thế hai lần. Kiếp trước ta là Công tử Vũ, nhưng kiếp trước nữa, ta là... Nguyên Đế."
"Nguyên đế..." Vũ phu nhân ngạc nhiên ngẩng đầu: "Lý Nguyên?"
Nàng ta đương nhiên biết cái tên này.
Hoặc là nói, mỗi một cao tầng đều không thể bỏ qua cái tên này.
Bởi vì Nguyên Đế chính là tổ phụ của Tuyên Đế, và là ngọn nguồn giúp Doanh thị có thể lên nắm quyền năm đó.
Lý Nguyên cảm thấy thân thể trong ngực cứng ngắc và lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn hỏi: "Vậy nàng biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Tâm trí Vũ phu nhân rối bời.
Lý Nguyên nói: "Quận chúa Trung Kinh, nàng biết không?"
Vũ phu nhân che lỗ tai: "Đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi."
Nàng ta sao có thể không biết vị "Hiền Hậu" năm đó.
Quận chúa Trung Kinh là nhân vật truyền kỳ thời đại đó, người đã lần lượt trải qua hai đời hoàng đế Nhân Hoàng và Tuyên Đế. Vào thời Nhân Hoàng, nàng ấy là quận chúa Trung Kinh, và vào thời Tuyên Đế, nàng ấy là Thánh Hiền Thái hậu.
Mà phụ thân của quận chúa Trung Kinh chính là Nguyên đế.
Hai người lăn qua lăn lại suốt đêm, Vũ phu nhân vẫn khó có thể tiếp nhận.
Vì thế, Lý Nguyên lại tiếp tục cùng nàng ta lăn qua lăn lại, cùng nhau tu luyện.
Mãi đến khi tâm trạng Vũ phu nhân ổn định, Lý Nguyên mới nói cho nàng ta biết "mẫu thân của quận chúa Trung Kinh" cũng đã sống lại.
Sau một thoáng kinh ngạc, Vũ phu nhân đột nhiên ý thức được điều gì, phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng.
Nàng ta xoay người muốn bay lên không trung để trốn thoát, nhưng vừa mới cử động, liền nhìn thấy có mấy khôi lỗi mặt không cảm xúc kỳ lạ từ dưới đất bò lên. Đó là những hồn thiết không có sinh mệnh, đã mất đi linh hồn, nhưng lại là tưởng niệm của Đường Niên.
Những hồn thiết này hóa thành binh khí hiện giờ của Đường Niên.
Đường Niên đi tới lan can, liếc mắt nhìn nghĩa phụ, lại nhìn Vũ phu nhân nói: "Tiểu Trác, lão thân cam đoan nam nhân này vẫn sẽ rất yêu con."
Vũ phu nhân lại sửng sốt, hỏi: "Lão thái thái... Người?"
Đường Niên nói: "Ta cũng là người của thời đại Nguyên Đế đó. Khi đó... Nguyên Đế là nghĩa phụ của ta. Cho nên ta hiểu rõ người."
Vũ phu nhân im lặng nhìn Đường Niên và Lý Nguyên, đột nhiên hơi thở dồn dập, nước mắt lăn dài, sau đó quay người, bay đi như tia chớp.
Lý Nguyên lập tức đuổi theo, bắt kịp và bay cùng với nàng ta.
Vũ phu nhân bay đến đâu, hắn theo đến đó.
Hắn mạnh hơn Vũ phu nhân.
Chuyện này dù sao cũng phải nói thẳng. Việc che giấu đến khi hắn trở về giáp mặt nói trực tiếp đã không dễ dàng.
Một lúc lâu sau, Vũ phu nhân bay mệt mỏi, đáp xuống một vách núi. Nhìn Lý Nguyên bay tới, hai tay áo nàng ta phấp phới, hóa thành lông vũ, từng đạo lông vũ màu vàng như tia chớp đánh úp về phía hắn.
"Ối!"
Lý Nguyên giả vờ né tránh không kịp, ngã sấp xuống đất.
Vũ phu nhân sửng sốt, muốn nhân cơ hội rời đi, nhưng cuối cùng lại không nỡ rời đi. Sau khi nghĩ lại, cảm thấy đây có thể là mưu kế của Lý Nguyên, liền đứng cách đó không gần không xa, thò đầu hỏi: "Chàng... Chàng không sao chứ?"
"Ôi... ôi..."
Lý Nguyên ôm ngực, lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ.
Hắn dùng biện pháp tương tự để lừa gạt Tiểu Du Nhi, nhưng khi đó hắn dùng bộ dáng của Tây Môn Cô Thành.
Hiện tại hắn lại dùng thân phận Công tử Vũ cùng với thân phận thật sự của mình.
Tiểu Du Nhi sẽ tha thứ cho Tây Môn Cô Thành, đáng tiếc Lý Nguyên không phải Tây Môn Cô Thành.
Vũ phu nhân cũng sẽ tha thứ cho Công tử Vũ, mà Công tử Vũ lại chính là Lý Nguyên.
Lý Nguyên thống khổ khàn khàn nói: "Chỉ cần nàng có thể nguôi giận, ta... Ta bị nàng đâm thêm mấy đao cũng được."
Hắn ho khan, phun ra một ngụm sương máu.
Vũ phu nhân trợn tròn mắt, giờ phút này phẫn nộ trong đầu đã không còn, chỉ còn lại lo lắng.
Bá chủ Đường Môn trước đây giậm chân, cao giọng nói: "Chàng không thể ngăn cản một chút sao? Chàng rõ ràng có thể ngăn được..."
Lý Nguyên sắc mặt trắng bệch, nặn ra nụ cười nói: "Trác nhi, chỉ cần nàng vui vẻ."
Vũ phu nhân nhìn bộ dáng kia của hắn, cảm thấy không giống giả vờ, liền thở dài một hơi, nói: "Ai, oan gia. Thiếp chỉ hỏi một câu, chàng đối với thiếp có phải là thật tâm?"
Lý Nguyên khàn khàn nói: "Thượng da, ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng, giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt."
Hắn nói xong, thở hổn hển, sau đó lại cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng yếu ớt, rồi thâm tình nói: "Đã từng có một tình yêu chân thành tha thiết ở trước mặt ta, ta không có quý trọng nó, thẳng đến khi mất đi mới hối hận không kịp. Nếu ông trời có thể cho ta làm lại một lần nữa, ta sẽ nói với nữ hài đó ba chữ..."
Hắn nhìn Vũ phu nhân, nói: "Ta yêu nàng."
Vũ phu nhân nghẹn ngào.
Lý Nguyên tiếp tục nói: "Nếu như nhất định phải thêm thời hạn, đó chính là... Một vạn năm."
Vũ phu nhân mặt đầy nước mắt, chạy về phía hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn, ôn nhu nói: "Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi, là lỗi của thiếp... Là thiếp lòng dạ hẹp hòi.
Thiếp nên biết rằng một nam nhân hoàn hảo như chàng chắc chắn sẽ không chỉ thuộc về một mình thiếp.
Nhưng thiếp vẫn sợ hãi, vẫn tham lam, là thiếp sai rồi. Chàng tha thứ cho thiếp được không?".
(*) Chú: Đoạn dịch của bài thơ Lý Nguyên đọc: Bài thơ Thượng da - không rõ tác giả
Hỡi trời,
Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau),
Duyên tình mãi mãi không dứt.
(Tới khi nào) núi không còn đất,
Nước sông chưa cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa.