Chương 940 Tứ trọng cảnh, tiến bộ lớn, chắp tay sau lưng vô địch nhân gian (4)
Lý Nguyên mất đi hứng thú đuổi theo, nhưng vừa mới đột phá, luôn cảm thấy ngứa tay.
Vì thế, hắn phi thân lên, đi tới Độc Tháp của Đường Môn, tìm được trưởng lão canh trực.
Trưởng lão kia nhìn thấy Lý Nguyên, trên mặt lập tức hiện lên vẻ cung kính, chợt mừng rỡ nói: "Môn chủ, ngài xuất quan rồi!"
Lý Nguyên nhìn hắn, nói: "Ai hộ giáo đâu?"
Trưởng lão kia nói: "Ai hộ giáo vừa vặn đi ra ngoài, là chuyện bên phía Đại Chu."
Lý Nguyên nghi hoặc hỏi: "Đại Chu?"
Trưởng lão cung kính đáp lời: "Vâng, Lý thị của Đại Chu nói Nguyên Đế là tổ tiên của bọn họ, cho nên đến núi bái kiến. Người đến đây chính là Lý Thiên Thế, mãnh tướng của Đại Chu hiện giờ, phụ thân của y chính là gia chủ Lý gia.
Y có thể đến đây, có thể thấy được thành ý. Ai hộ giáo liền đích thân dẫn người đón tiếp."
Tiểu Ai không có ở đây, Lý Nguyên lại tìm kiếm, tìm được Tiểu Hỉ - Đường Hỉ Thố.
Đường Hỉ Thố đang tu luyện ở tháp Cơ Quan.
Nhưng khí sơn hà mà Đường Hỉ Thố được phân chia cũng không nhiều, hơn nữa còn phải xử lý sự vụ, hoặc có lẽ chưa đủ si, cho nên dù sáu năm đã trôi qua nhưng lại vẫn chưa nhập môn.
Lúc này, nữ tử hơn hai mươi tuổi lúc trước đã bước sang độ tuổi ba mươi.
Nhưng không giống như Tiểu Nộ híp mắt và Tiểu Ai u buồn, Đường Hỉ Thố rất đáng yêu, thuộc loại khuôn mặt búp bê, trông rất trẻ trung.
Hai mươi trông như mười.
Ba mươi cũng chỉ như mười lăm.
Lý Nguyên cũng không nói nhảm, mà nói thẳng: "Bổn tọa muốn tìm siêu phàm đánh một trận, có kẻ địch nào không?"
Đường Hỉ Thố sửng sốt, rồi lại xấu hổ lắc đầu.
Nhưng Đường Hỉ Thố cũng biết, không phải không có, mà là cực ít cá nhân siêu phàm kia đều ẩn giấu cực sâu.
Lý Nguyên không nói nên lời.
Hắn cảm giác xương cốt toàn thân đều đang ngứa ngáy, liền muốn tìm người để đánh một trận, hoặc là tìm người nào đó để đánh mình.
Nhưng với tư cách là người dẫn đầu lực lượng thời đại mới, hắn nên tìm ai đánh đây?
"Tiểu Hỉ, đến đây, ta xem thử lực lượng của ngươi."
Lý Nguyên thật sự không tìm thấy người, liền chọn Hỉ hộ giáo trước mặt.
Đường Hỉ Thố sửng sốt, phát ra âm thanh trẻ con nói: "Tiểu Hỉ không dám..."
Lý Nguyên nói: "Bảo ngươi tới thì ngươi tới."
Nói xong liền xoay người đi đến tầng diễn võ của tháp Cơ Quan.
Tầng này cực kỳ trống trải, sàn, vách tường và nóc nhà đều được đúc từ sắt thép cực dày, cho nên có khả năng chịu được tấn công.
Đường Hỉ Thố biết bản lĩnh của Lý Nguyên, phương pháp của nàng ta chỉ là "dùng hết toàn lực để chủ nhân vui vẻ".
Dù là như thế, Đường Hỉ Thố cũng muốn thêm vài phần khí lực.
Một thân bản lĩnh của Đường Hỉ Thố đều ở trên ám khí.
Mà ám khí thì ở trên người nàng ta.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đường Hỉ Thố vặn vẹo một cái, ống tay áo liền hiện ra một chút hàn quang.
Ba thanh phi đao mới xuất hiện, liền có ba thanh phi đao nối liền.
Sáu thanh phi đao, rồi lại thêm sáu thanh phi đao nữa.
Đường Hỉ Thố tựa như con quay, từng đạo ngân quang từ quanh thân nàng ta bắn ra. Những đạo ngân quang này ở giữa không trung giao nhau, va chạm, rồi lại chuẩn xác đâm về phía Lý Nguyên từ các hướng.
Trong nháy mắt, phi đao đã hình thành một "lồng dao".
Phi đao của Đường Hỉ Thố được Vũ phu nhân chỉ điểm qua, nên cách ra chiêu có vài phần tương tự.
Tuy nhiên, nó cũng ẩn chứa nhiều suy nghĩ nhỏ nhặt của riêng nàng ta.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt này khiến cho "lồng dao" trở nên vô cùng nguy hiểm.
Nhưng ngay sau đó,"lồng dao" này liền vỡ tan.
Lý Nguyên thậm chí không cần động thủ, hơn trăm thanh phi đao kia liền rơi xuống từ giữa không trung một cách kỳ lạ, chồng lên nhau "lạch cạch lạch cạch".
Trong lòng Đường Hỉ Thố đột nhiên dấy lên một ý nghĩ "Không còn luyến tiếc gì", những ý nghĩ tiêu cực liên tục xuất hiện trong đầu nàng ta.
"Tại sao con người phải sống?"
"Sống có ý nghĩa gì?"
"Ta thật sự là phế vật... Không bằng ta nhanh chóng chết đi."
"Ta còn nhớ hồi nhỏ, kẹo mút của ta bị cướp, kẹo mút mất rồi, ta cũng không muốn sống nữa. Thà chết đi... Chết rồi, xong hết rồi."
"Thật khó chịu, thật buồn"
Đường Hỉ Thố ngã quỵ xuống đất, tê liệt, mất đi sức chiến đấu, chỉ còn lại nỗi buồn vô hạn mà khóc.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nỗi đau của Đường Hỉ Thố đã biến mất.
Đường Hỉ Thố:???
Lý Nguyên tiến đến kéo Đường Hỉ Thố dậy, hỏi: "Không sao chứ?"
Đường Hỉ Thố biết đó là thủ đoạn của chủ nhân, vội lau nước mắt nói: "Chủ nhân thật lợi hại..."
Lý Nguyên nói: "Hãy kể cho ta nghe cảm giác vừa rồi của ngươi."
Một lúc sau.
Lý Nguyên có lẽ đã hiểu.
Chỉ cần bước vào cảnh giới "Đại Chân Tri", lực lượng của hắn đã chính thức từ "phạm trù võ học" ban đầu tiến vào "phạm trù siêu phàm".
Chữ "Mộ" của hắn không chỉ có hiệu lực đối với người mà còn có thể có hiệu lực đối với vật.
Những thanh đao kia cảm thấy thất vọng, Đường Hỉ Thố cũng cảm thấy thất vọng.
Mà đây thậm chí không tính là hắn hoàn toàn ra tay, chỉ là tùy ý vận chuyển một chút lực lượng bản thân.
Sau đó, hắn lại bảo Đường Hỉ Thố phối hợp với hắn tiến hành kiểm tra, liền phát hiện ra một số chi tiết nhỏ: Loại lực lượng này của hắn không phải là "Kỹ năng chủ động", mà là "Kỹ năng bị động" khi chiến đấu.
Nói cách khác, hắn không thể chủ động phóng thích "Bi thương chi vực" này bao phủ kẻ địch, nhưng bất kỳ ai tấn công hắn cũng sẽ bị động nhận được hiệu quả, bất kể là người hay vật, đều như vậy.
Nhưng phạm vi "bị động" này bao xa? Có hay không giới hạn số lượng người?
"Tiểu Hỉ, chúng ta xuống tháp thôi.
Ngươi lại tìm một số thích khách của bản bộ tập hợp dưới tháp."
Lý Nguyên lên tiếng.
Đường Hỉ Thố đoán được ý đồ của Lý Nguyên, vội vàng cung kính đáp: "Vâng, chủ nhân."
Sau hai nén nhang, ba trăm thích khách đóng quân ở Đường Môn tập trung tại bãi đất trống bên dưới tháp.
Cỏ xanh rì rào lay động trong gió núi, xa xa là mây mù lững lờ trôi.
Lý Nguyên đứng giữa bãi đất trống, nói với ba trăm thích khách: "Ai có thể dùng ám khí đánh trúng ta, sẽ là đệ tử thân truyền của ta."
Lời vừa dứt, đám thích khách lập tức trở nên hăng hái.
Một nam tử áo đen dũng mãnh bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Xin hỏi môn chủ, có quy tắc gì không?"
Lý Nguyên khoát tay: "Không hạn chế về quy tắc, khoảng cách tấn công và ám khí, thậm chí dùng độc cũng được."
Đường Hỉ Thố cũng động lòng, hỏi theo: "Môn chủ, ta... Ta có thể tham gia không?"
Lý Nguyên mỉm cười gật đầu: "Tùy ngươi."
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, chắp tay đứng dưới chân tháp, thản nhiên nói: "Bắt đầu đi, cho các ngươi thời gian một nén nhang."
Ba trăm thích khách nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên ngọn lửa hừng hực.
Ngay lập tức, mọi người bắt đầu di chuyển xung quanh, các loại ám khí từ mọi hướng bay về phía nam tử đang chắp tay đứng trước gió ở trung tâm.
Nhưng Lý Nguyên vẫn đứng yên bất động.
Hắn chỉ lặng lẽ vận chuyển khí sơn hà.
Kẻ bên ngoài không thể nhìn thấy hai lớp màng vàng kim kia.
Nhưng hai lớp màng vàng kim đang lưu chuyển kia lại lóe lên ánh sáng huyền bí.
Vù vù vù!
Bùm bùm bùm!
Các loại ám khí cỡ lớn cỡ nhỏ từ các khoảng cách khác nhau hướng về phía Lý Nguyên, có loại âm thầm khó lường như khinh vũ, có loại gầm thét phá không như sấm sét.