← Quay lại trang sách

Chương 944 Ngọc Kinh phong khởi bất hiếu tôn, đãi địch tự lai chớ thúc hắn (3)

Hai ngày sau.

Ai hộ giáo trở về.

Cùng trở về còn có ba trăm thiết kỵ giơ cao "đại kỳ Lý gia".

Ba trăm thiết kỵ kia rất hiểu quy củ, dừng lại ở chân núi, mà chỉ có một nam tử anh tuấn tinh thần phấn chấn, long hành hổ bộ đi theo Ai hộ giáo lên núi.

Nam tử anh tuấn này mặc nhuyễn giáp màu bạc, lưng đeo trảm mã trường đao, trên thắt lưng đeo một cổ ngọc có hình dáng độc đáo, giống như hoa đào, trông như một tướng quân. Mà hắn chính là nhi tử thứ hai của "gia chủ Lý gia" hiện giờ - Lý Thiên Thế.

Lý Thiên Thế là một mãnh tướng của Đại Chu, bản thân cũng là một cao thủ. Chuyến đi lần này chính là muốn bái kiến "Tổ tông chuyển thế — Lý Nguyên".

Lý Thiên Thế đi tới sơn môn, liền cung kính nói: "Làm phiền Ai hộ giáo."

Đường Ai Châu nói: "Môn chủ mặc dù xuất quan rồi, nhưng chưa chắc đã gặp ngươi."

Lý Thiên Thế cúi đầu thở dài, liền lễ phép nói: "Trưởng bối nếu không muốn gặp, vậy thì không gặp. Nhưng nếu hậu bối biết rõ trưởng bối ở đây mà không đến bái kiến, đó là lỗi của hậu bối."

Đường Ai Châu nói: "Lý tướng quân chờ một chút."

"Làm phiền rồi." Lý Thiên Thế lại thi lễ.

Đường Ai Châu vào tháp, tiến đến bên cạnh Lý Nguyên đang lật xem hồ sơ, nói nhỏ bên tai, giải thích nguyên nhân, lại nói ra suy đoán của mình.

"Nhị công tử Lý gia này, thoạt nhìn là một người thành thật.

Y tin tưởng có người trọng sinh, mà môn chủ lão nhân gia ngài quyền cao chức trọng, kinh tài tuyệt diễm, chính là lựa chọn tạm thời, hoàn toàn không cần thiết phải giả mạo người khác.

Cho nên nhị công tử này, mới cố ý đến bái kiến."

Lý Nguyên hơi khép hồ sơ.

Trên hồ sơ ghi chép chính là một đoạn viết tay "Tây phương hành ký", chính là câu chuyện kỳ lạ của một đại gia dân gian nào đó thích du ngoạn phong cảnh "Đi về hướng Tây tìm Vương Mẫu, lạc vào một nơi hẻo lánh, nhìn thấy xác sống, sau đó trốn về". Chỉ tiếc là loại ghi chép này bởi vì thiếu nhân chứng, cho nên rất khó có thể phân biệt được đây rốt cuộc là câu chuyện thật sự, hay là mua danh chuộc tiếng, tự mình biên soạn câu chuyện.

Hắn hỏi một câu: "Đã là thành tâm, vì sao đại công tử không đến?"

Đường Ai Châu tự nhiên cũng sớm nghĩ đến điều này, vì thế nói: "Đại Chu trên danh nghĩa thuộc Doanh thị, nhưng kỳ thực đã là vật trong túi của Lý gia từ lâu.

Gia chủ Lý gia chưa đoạt đế vị, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đế vị này e là thuộc về người đến sau.

Vô luận là ai trở thành người kế nhiệm gia chủ Lý gia, người đó cũng sẽ đồng thời trở thành Hoàng đế Đại Chu.

Hoàng tử đoạt đích, trở mặt thành thù, huynh đệ Lý gia đương nhiên cũng không hòa thuận, cho nên mới có chuyện Lý Thiên Thế tới chơi lần này."

Lý Nguyên nói: "Vậy ngươi cảm thấy, y là vì muốn ta ủng hộ y thượng vị nên mới đến nhận vị tổ tông ta đây, hay là thật sự cảm thấy ta là Lý Nguyên nên mới đến nhận thân?"

Đường Ai Châu nói: "Môn chủ có thể phân biệt thật giả."

Lý Nguyên nói: "Gọi y vào."

Chốc lát sau, Lý Thiên Thế bước vào.

Lý Nguyên ngồi ngay ngắn trong minh đường, nhìn thanh niên nam tử đi tới, nét mặt hơi nheo lại, bởi vì bên người y thế mà lại có số liệu "300-800" bay theo.

Phải biết rằng, số liệu của Đế Nghiệp kia cũng chỉ là "180-460", mà nam tử trước mặt này thoạt nhìn mới hơn hai mươi đã đạt được số liệu tới "300-800". Điều này đủ để chứng minh tư chất của y chính là cấp độ yêu nghiệt.

Ở một mức độ nào đó, có thể còn yêu nghiệt hơn cả Vũ phu nhân.

Sau khi Lý Thiên Thế đi vào, không dám nhìn Lý Nguyên trên đài cao, chỉ cung kính hành lễ, cất cao giọng nói: "Tôn tử Lý gia đời thứ năm, Lý Thiên Thế, bái kiến lão tổ."

Lý Nguyên không nói gì, ánh mắt đảo qua, lại đột nhiên rơi vào cổ ngọc hoa đào bên hông Lý Thiên Thế.

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn biết lai lịch của Lý gia, đây là gia tộc mà lúc trước Tạ Vi tặng cho hắn khi còn làm Thái hậu.

Thiên hạ chỉ biết đến Doanh thị, Tạ thị, Cơ thị, nhưng lại không biết Lý Nguyên.

Cho nên Tạ Vi đã tạo ra Lý gia, sau đó lệnh cho Lý gia cung phụng vị lão tổ kia - Lý Nguyên.

Hậu bối Lý gia sau này, tự không thể ruồng bỏ vị lão tổ này, huống chi bọn họ có thể tiếp quản Đại Chu, cũng hoàn toàn là nhờ vào uy danh của vị lão tổ này.

Mà Tạ Vi khi xây dựng Lý gia, tất nhiên đã lưu lại không ít tín vật nhận nhau, cổ ngọc hoa đào này chính là một trong số đó.

Tạ Vi giỏi làm điểm tâm ngọt, trước đây thường làm bánh hoa đào cho Lý Nguyên nếm thử, mà Lý Nguyên trong lúc nhàm chán cũng từng điêu khắc một ít ngọc cổ tặng lại Tạ Vi.

Thủ pháp của hắn tinh xảo và tuyệt diệu, cho nên cổ ngọc do hắn điêu khắc hoàn toàn không có ai có thể phục chế. Bởi vì đây không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là vấn đề sức mạnh.

Lúc này, cổ ngọc hoa đào Lý Thiên Thế vô tình đeo chính là kiệt tác của hắn.

Lý Nguyên muốn biết mục đích của Lý Thiên Thế.

Mà Lý Thiên Thế cũng đang thử xem hắn rốt cuộc có phải là lão tổ thật hay không.

Lý Thiên Thế quyết định:

Nếu đúng, Lý Thiên Thế sẽ lấy lễ đối đãi.

Nếu không phải, Lý Thiên Thế cũng sẽ coi hắn như lão tổ mà lấy lễ đối đãi.

Chỉ có điều suy nghĩ và ý tưởng trong lòng của hai người tất nhiên là khác nhau.

Lý Nguyên đã nhìn thấu, liền vạch trần, nhẹ giọng thở dài nói: "Cổ ngọc hoa đào này đã gần hai trăm năm.

Năm đó khi ta tạo hình nó, nó vẫn chỉ là một viên ngọc vuông.

Ta lấy ngón tay làm dao, khắc ra một đóa hoa đào trên ngọc. Tạ Thái hậu còn khen "Hoa đào như cũ, người cũng vẫn như cũ".

Những cảnh tượng này tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, không nghĩ tới chỉ chớp mắt lại là cảnh còn người mất."

Lý Thiên Thế sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười nhìn về phía y trên cao đường.

"Bái kiến lão tổ!"

Lý Thiên Thế tâm thần run rẩy, quỳ xuống lần nữa.

Lý Nguyên phất tay áo đứng dậy, thoáng cái đã đến trước cửa, nói một câu: "Chúng ta đi ra ngoài một chút, trong phòng này quá ngột ngạt."

"Vâng, lão tổ." Lý Thiên Thế cung kính đi theo.

Một lúc sau...

Lý Nguyên có lẽ đã hiểu được ý đồ đến đây của Lý Thiên Thế.

Lý Thiên Thế đến đây là để mời hắn đi Ngọc Kinh.

Mà người truyền đạt nhiệm vụ này chính là Lý Tuyên, phụ thân của Lý Thiên Thế, đương kim gia chủ Lý gia.

Trong những năm qua, Lý gia đã đến đời thứ năm, từ trên xuống dưới theo thứ tự là: Lý Hổ, Lý Minh Trạch, Lý Nguyên Duệ, Lý Tuyên.

Lý Thiên Thế cùng huynh trưởng Lý Thành Hiền thuộc về đời thứ năm.

"Mời môn chủ Đường Môn đi Ngọc Kinh" quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Song phương đều là thống lĩnh thế lực một phương, làm sao có thể dễ dàng đi tới địch quốc?

Lý Thiên Thế sau khi xác định Lý Nguyên là tổ tiên, liền không giấu diếm, mà nói thẳng: "Lần này gia phụ để cho Thiên Thế tới đây mời lão tổ, vốn cũng không nghĩ Thiên Thế có thể thành công, mà sẽ suy nghĩ việc chèn ép Thiên Thế để trợ giúp huynh trưởng thượng vị.

Lão tổ đã nhận ra ngọc bội hoa đào, Thiên Thế tự nhiên trở về sẽ báo lại, để phụ thân và huynh trưởng suy nghĩ lại. Con cháu Lý gia ta đời đời đều nhận ân trạch của lão tổ, nếu tri ân không báo, sẽ không khác gì cầm thú."