← Quay lại trang sách

Chương 953 Thống nhất sơn hà, chó cùng rứt giậu (4)

Mà chỉ có một người cực kỳ hiểu rõ Vũ Liệt, thậm chí hiểu rõ công pháp của Vũ Liệt, đó chính là vị Thiên tử năm đó phản bội Vũ Liệt, hơn nữa chém chết Vũ Liệt - Dạ Luyện Hàn.

"Ngươi là... Dạ Luyện Hàn..." Nam tử thắt bím tóc khàn khàn nói.

Gã sắp bị nuốt chửng rồi.

Mà ở đối diện, khí hào sảng trên mặt nam tử khôi ngô kia đã không thấy, như thể tháo xuống chiếc mặt nạ đã lâu không thấy.

Mặt gã không chút thay đổi nói: "Đáp đúng."

Sau đó bàn tay bóp một cái, liền bóp nát cổ nam tử bím tóc kia.

Máu, rơi đầy đất, cũng bắn tới trên mặt Hô Diên Hải, hoặc là nói Dạ Luyện Hàn.

Gã nhìn thi thể đầy đất, nhưng không có nửa điểm đắc ý, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu bi phẫn mà không cam lòng.

Đàn sói cùng nhau hú lên, vang vọng khắp băng tuyết.

Thật lâu sau, Dạ Luyện Hàn mới dừng lại, gã nhìn về phía một con cự lang không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh, cười khổ nói: "Ta muốn đi Vân Đô."

Cự lang mở miệng nói: "Ngươi muốn thần phục hắn sao?"

Dạ Luyện Hàn lắc đầu: "Hắn sẽ không tha cho ta, huống chi... bây giờ ta cũng không phải không có sức đánh một trận."

Gã nhìn thi thể chất đầy đất, gã cắn nuốt lực lượng của rất nhiều người, có hai tầng lực lượng sơn hà, cho nên gã chưa chắc sẽ thua.

"Cơ hội duy nhất của ta, chính là thừa dịp hắn sơ suất, chém đầu mà thắng."

Dạ Luyện Hàn lau máu trên bàn tay, hô lên: "Tiểu Băng!"

Một nữ tử từ trong U Trướng đi ra.

Dạ Luyện Hàn nói: "Chọn một cỗ thi thể, mang theo cánh cửa kia, sau đó dẫn đội đi về phía nam, nói cho vị Hoàng đế Đường triều kia biết... Hô Diên Hải đã chết, U Trướng nguyện ý quy thuận."

Trong mắt gã hiện lên vẻ dữ tợn, rất nhiều năm trước gã đã giết chết Vũ Liệt như vậy.

Hôm nay, gã cũng sẽ làm như vậy, vạn dặm tập kích, sáng tạo kỳ tích, chém đầu Nguyên Đế!...

Hoàng hậu Lý Ấu Ninh của Đại Đường là một nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang. Khi mặc áo giáp chính là một tướng quân khí thế kinh người, không để cho bất kỳ kẻ nào khinh thường. Cởi áo giáp ra lại là Quốc Mẫu mẫu nghi thiên hạ, nhất cử nhất động không thể chê vào đâu được.

Lúc này là tháng chạp.

Hoàng cung Vân Đô vừa mới xây xong cách đây khoảng một năm, mọi thứ đều mới, bầu không khí cũng mới mẻ.

Tuy nói xây dựng cung mới hao tài tốn của, nhưng địa vực Cửu Châu rất rộng lớn, nhân khẩu lại nhiều, việc xây dựng như thế nhưng vẫn chưa từng thương gân động cốt.

Thế giới này không có quỷ vực cùng ruộng thịt, dù bị quyền quý bóc lột, nhưng nhân khẩu thế giới này vẫn nhiều hơn so với trước. Thống kê sơ bộ của Hộ bộ, số lượng hộ tịch dược thống kê mới nhất vừa mới báo cáo lên ước chừng hai tỷ ba người.

Hoàng hậu bưng bát canh thịt bò củ cải mới nấu xong, ngồi nghiêng bên cạnh Thiên tử.

Nàng dùng dư quang nhìn sườn mặt Thiên tử, cho dù đã làm vợ chồng hơn năm năm, nam nhân này lại vẫn xa cách mà cao thượng, chỉ có khi nam nữ hoan hảo, nàng mới có thể cảm thấy gần gũi, cảm thấy nhân tính ẩn chứa trong lực lượng của nam nhân.

Mà Lý Nguyên thì đang nhìn sổ hộ tịch, hắn rất rõ ràng mình nên làm cái gì.

Loạn thế chưa bình định trong tay Nhân Hoàng, cũng chưa bình định trong tay Tuyên Đế, như vậy nên để hắn kết thúc, như vậy nếu phải luân hồi cũng sẽ không đến mức xuyên qua một loạn thế mới.

Hắn đã quá mệt mỏi với loạn thế.

"Khuyến khích sinh con."

"Sinh hai con, thì giảm thuế một nửa."

"Sinh từ ba con trở lên, thì miễn thuế ba năm, sau đó giảm thuế một nửa."

Hắn thì thào trong miệng, sau đó đột nhiên lại nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Ấu Ninh, hỏi một câu: "Hoàng hậu, nàng cảm thấy thế nào?"

Dứt lời, hắn lại tự giễu cười cười, nói: "Chuyện này làm Cô đau đầu quá."

Hắn si mê tu hành, nhưng lại không thể không quan tâm đến những chuyện này. Tuy nhiên, hắn lại lại không có nhiều thời gian để làm việc này. Cũng chỉ có thể dành chút thời gian, trở về xem tấu chương, đưa ra chút đề nghị mà thôi.

Lý Nguyên không xem tấu chương, trong những ngày qua tất nhiên là Hoàng hậu xem.

Hoàng hậu xem, kỳ thật cũng chính là Lý gia đang xem.

Nhưng Hoàng hậu cũng không hề ngu ngốc, nàng giữ vững thái độ khi xuất giá, đó chính là người nhà chồng, mà không phải người nhà mẹ đẻ. Tuy nói nhà mẹ đẻ của nhà chồng này kỳ thật chỉ là một nghi thức "huyết mạch lão tổ về nhà", nhưng với tư cách là Hoàng hậu, nàng vẫn rất rõ ràng "mối nguy hại của ngoại thích".

Lý Ấu Ninh nhìn tấu chương, nói: "Thần thiếp cho rằng gia tăng số hộ khẩu, đồng thời cũng cần chọn lựa nhân tài vào triều làm quan. Nếu không hộ tịch quá nhiều, lại không có ai đi quản, hoặc là quản không thỏa đáng, vậy chỉ làm tăng thêm hỗn loạn.

Quan viên trong quá khứ đều là do các đại gia tộc lũng đoạn.

Mà thời kỳ Tuyên Đế, học cung từng làm thí nghiệm tuyển nhận bình dân, nhưng bị chấm dứt bởi vì Tuyên Đế chết bất đắc kỳ tử.

Thần thiếp cho rằng sở dĩ bị chấm dứt, hoàn toàn là bởi vì quan viên cao tầng này đều là người của thế gia.

Thế gia, không cho phép người bình thường đến phân chia quyền lực của bọn họ."

Lý Nguyên cười nói: "Nàng cũng là người của thế gia."

Lý Ấu Ninh nói: "Nhưng thần thiếp càng biết bệ hạ muốn thế giới như thế nào."

Vẻ mặt của Lý Nguyên trở nên ôn hòa, hắn đưa tấu chương cho Hoàng hậu, nâng bát canh thịt bò củ cải lên, uống từng ngụm. Mùi thịt cay nồng bao phủ vị giác, lại bị nuốt xuống.

"Cho thêm man tiêu sao?"

"Man tiêu là đặc sản trong núi của Man tộc. Cách Ngọc Kinh trước kia rất xa, mà cách Vân Đô hiện nay lại khá gần, cho nên man tiêu rất nhiều và rẻ."

"Hoàng hậu đến xử lý việc này đi, trước khi quyết định hỏi lại Cô là được rồi."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Lý Ấu Ninh trong việc đáng làm thì nhất định sẽ làm.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ, Quốc Mẫu cầm bút, bắt đầu xử lý đống tấu chương chồng chất, mà Thiên tử lại đang uống canh thịt bò.

Hắn đưa mắt nhìn cung điện rộng lớn, bình phong chắn gió. Lại mơ hồ có thể nhìn thấy hai dây đèn lồng đỏ treo ngoài cửa, cùng với tuyết phủ và các cung nữ thị vệ đang canh trực trong khu vực ánh sáng của đèn lồng.

Trời đông giá rét, một bát canh thịt bò thật sự là không tồi.

Đợi đến khi uống xong, đã qua một đoạn thời gian, Lý Nguyên liếc mắt, nhìn Hoàng hậu chăm chú.

Sự mệt mỏi kéo dài đã để lại dấu vết trên mặt Hoàng hậu.

Lý Nguyên đột nhiên nói: "Tổ chức một nghị hội đi."

"Nghị hội?" Lý Ấu Ninh gác bút, trên khuôn mặt trí thức lộ ra vẻ suy tư, sau đó lại nói: "Thần thiếp nghe nói Kim Trướng Bắc Địa có rất nhiều nghị hội.

Những người du mục có xu hướng đi theo người đứng đầu, trong khi một số người đứng đầu tạo thành một bộ lạc nhỏ.

Mà đại sự di chuyển của bộ lạc thì do những thủ lĩnh này cùng quyết định.

Đại Đường mênh mông, tất cả quyền lực đều thuộc về bệ hạ, làm sao lựa chọn ra thủ lĩnh như vậy? Làm ra loại nghị hội này?"

Lý Nguyên hơi suy tư, nói: "Chính giáo hợp nhất, mà trong giáo lý thì viết rõ rằng tâm có ánh sáng, nếu vì tư lợi cho gia tộc mà ức hiếp bá tánh, gây ra tai họa, thì giáo lý liền có thể giết chết tâm của họ, hủy đi lực lượng của họ."