Chương 961 Cảnh giới của Nhân Hoàng, khởi động lại Mệnh Tinh (1)
Trong hoàng cung, có cung nữ đang hô.
Mà hài tử do "thể phách Thiên nhân" của Lý Nguyên sinh ra, rõ ràng cũng không kế thừa bất kỳ đặc tính gì của Lý Nguyên, ngoại trừ trưởng thành sớm.
Tuy tuổi mụ mới ba tuổi, nhưng hai hài tử đã có vóc dáng như trẻ năm sáu tuổi, có thể cầm gậy chạy nhảy trong cung.
Chỉ có điều, đôi long phượng thai này rốt cuộc cũng không phải là thiên nhân.
Thiên nhân là hóa sinh, còn đây là thai sinh, là linh hồn thuần khiết mới tinh được tạo ra trong lò lửa Luân Hồi Giới lần đầu tiên xuất hiện trên đời.
Lý Nguyên dừng bước.
Lý Ảnh cũng dừng lại.
Cả hai người nhìn thấy hai hài tử mũm mĩm chạy phía trước, hai cung nữ thiếp thân hốt hoảng đuổi theo sau, sợ hai hài tử sẽ ngã.
Đáng tiếc, hai hài tử này lại rất vững vàng.
Lý Nguyên nghiêng đầu, cười nói: "Hối hận sao? Nếu ngươi không làm Lý Ảnh, qua hai năm cũng có một đôi hài tử chạy trong sân như thế này."
Lý Ảnh im lặng lắc đầu, chí hướng của gã không ở đây, chỉ muốn thoát khỏi luân hồi, chỉ muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn. Kiếp trước thân làm Đế Quân Đại Ngu, gã đã sớm hưởng hết lạc thú trần gian, giờ đây không còn vương vấn gì nữa.
Lý Nguyên cất bước muốn từ bên cạnh đi qua, đi về phía bí điện tu luyện đằng sau cung, vừa vào trong liền ở lại rất lâu.
Nhưng khi nhìn thoáng qua nam hài và nữ hài kia, bước chân của hắn lại lơ lửng giữa chừng, chưa từng hạ xuống.
Bộp
Chiếc giày rơi xuống.
Lý Nguyên xoay người, vung trường bào bạch kim rồi rời đi xa.
Hai hài tử thấy có người xuất hiện, đều chớp mắt nhìn sang.
Cung nữ vội vàng quỳ xuống hô "Bệ hạ", sau đó lần lượt kéo hai điện hạ của mình, nhỏ giọng nói "Là bệ hạ, mau gọi phụ hoàng".
Hai hài tử hiếm khi nhìn thấy Lý Nguyên, lúc này nghe cung nữ nhắc nhở, mới học theo quỳ xuống, dùng giọng sữa gọi "Phụ hoàng, phụ hoàng".
Thanh âm trẻ con, vẻ mặt hơi có vẻ sợ người lạ.
Ánh mắt của trẻ thơ không che giấu được điều gì.
Trong hai năm qua, số lần Lý Nguyên gặp bọn nhỏ chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải tu luyện thì cũng là làm việc, còn có "cần phải cẩn thận vào thời điểm cuối cùng khi thôn phệ chữ Ám".
Tâm trạng hắn có chút phức tạp.
Cứ như vậy ngẩn người một lúc, hai hài tử đã tự mình bò dậy, kéo cung nữ đi chơi xa xa, tiếng cười hi hi ha ha theo gió thu truyền đến.
Trước mặt Lý Nguyên không có một bóng người, hắn như bị lây nhiễm, chậm rãi nở nụ cười. Vốn dĩ, hắn còn đang suy nghĩ "Có nên chơi đùa cùng con", nhưng hiện tại... cũng không cần phải quyết định.
"Thời gian không đợi ta, thế gian không đợi ta."
"Bọn chúng đều có số phận của riêng mình, không nên... ở quá gần ta."
Là con của hoàng đế khai quốc, thái tử và trưởng công chúa, những người cầm quyền tương lai được ngàn vạn sủng ái, Lý gia và lão tổ chính thức trở thành biểu tượng cho người một nhà.
Cuộc sống của chúng nhất định sẽ có rất nhiều vinh quang, cũng có rất nhiều niềm vui.
Chúng có việc phải làm, đó là tiếp nối quá khứ và mở ra tương lai, làm cho thời đại này an ổn, làm cho hoàng triều này bước vào thịnh thế.
Đây là việc Lý Nguyên chưa làm được, và cũng không cách nào làm được, nhưng lại cần hai hài tử này đi hoàn thành.
Đó là sứ mệnh của chúng, là trách nhiệm chúng phải gánh vác từ khi được sinh ra.
Nhưng điều này lại khác xa với thế giới chân chính của Lý Nguyên.
Ở quá gần hắn, ngoại trừ lệch hướng quỹ đạo vận mệnh, không có lợi ích gì khác.
"Chỉ có điều chúng dù không nên ở quá gần Nguyên Đế, cũng nên thân cận với Đường Hoàng."
Trong tầm mắt của các cung nữ ở phía xa, vị Quang Minh Hoàng đế tiện tay kéo xuống áo bào bạch kim, cởi bỏ thần thánh chí cao vô thượng, sau đó từ xa chạy tới, ôm lấy hai hài tử, nói: "Cha cùng các con chơi, thả diều, nếu không... Lặng lẽ xuất cung?"
Hai hài tử vốn còn có chút sợ hãi, nhưng nghe thấy "Lặng lẽ xuất cung" liền hưng phấn, đồng thanh nói: "Được ạ!"
Ngay sau đó, nam hài lo lắng nói: "Mẫu hậu sẽ không đồng ý."
Nam hài chống nạnh nói: "Sợ cái gì? Hoàng đế lớn hơn Hoàng hậu."
Lý Nguyên cười ha ha, sau đó bế nam hài lên, để cho nó ngồi trên cổ mình, lại dùng cánh tay bế nữ hài lên, cứ như vậy rời đi xa, đồng thời ra ra lệnh cho hai cung nữ đang hoang mang lo sợ bên cạnh.
"Đừng nói với Hoàng hậu."
"Đi chuẩn bị xe đi."
Cung nữ được lệnh chuẩn bị xe ngựa vội vàng rời đi.
Còn cung nữ được căn dặn "Không được nói cho Hoàng hậu" thì hoàn toàn choáng váng.
Nhưng Lý Nguyên đã đi xa, cùng với hai hài tử thân là hoàng tử và công chúa ha ha cười.
Lý Ảnh im lặng đi theo.
Gã phải đi theo bên cạnh Lý Nguyên một thời gian dài.
Nhưng tình huống này vẫn làm cho gã có chút bất ngờ.
Bởi vì gã chưa bao giờ nghĩ tới Đường Hoàng lòng dạ thâm sâu mà đáng sợ này lại thản nhiên cởi ra áo bào quang minh, sau đó giống như biến đổi thành người khác chăm sóc hài tử.
Hắn tựa hồ căn bản không quan tâm đến thần thánh và quyền lực mà một thân áo bào kia mang lại.
Lý Ảnh vốn không phải là kẻ vô tình. Ở thời đại Ngu triều, khi chứng kiến quá nhiều hoàng thất bị xem như thịt cá, quá nhiều thân nhân bị coi như heo chó, gã đã sa ngã vào bóng tối.
Nhưng dù sao đi nữa, một kẻ có bản chất xấu xa sẽ không trở nên đen tối hơn dù có rơi vào bóng tối, kẻ thực sự truy đuổi bóng tối lại đến từ trong ánh sáng thuần khiết nhất.
Khi cái thiện bị thế đạo áp bức, chế giễu, tổn thương, khi cuộc sống đầy đủ sung túc, cái thiện sẽ trải qua một quá trình biến đổi dài dằng dặc và trở thành cái ác, mà đó chính là bóng tối sâu thẳm nhất, bóng tối của hỗn độn.
Vì sao?
Bởi vì kẻ có bản chất xấu xa, ít nhất vẫn còn vì một lý do nào đó mà làm điều ác.
Nhưng những kẻ đến từ trong ánh sáng này, lại hoàn toàn có thể vì tội ác mà làm điều ác. Kẻ đó chỉ muốn mang bóng tối trong lòng mình đến với thế giới, chỉ thế thôi.
Lý Ảnh, chính là vì như vậy mà xuất hiện.
Nhưng gã đã trải qua thời điểm đó, và sau khi trải qua tử vong, sống lại, xem như kết cục đã định, cho nên gã ở trong trạng thái tỉnh táo vượt qua thiện ác, nhìn nhận rõ ràng quá khứ của chính mình.
Cho nên, tình cảm trong lòng gã lại trở về như lúc ban đầu.
Gã nhìn hình ảnh Quang Minh Hoàng đế cõng con cái, trong linh hồn hiện lên một tia ôn nhu.
Gã đi trên phố xá sầm uất của Đường Đô, nhìn người bán dạo đẩy xe rao hàng, nhìn người bán hàng rong gánh hàng, nhìn quán ăn khói lửa nghi ngút, tiếng rao xa xôi "Bánh canh thịt dê bán đi, bánh canh thịt dê tươi mới bán đi" vang vọng trên mặt nước.
Người trên phố tụm năm tụm ba, khi nhìn thấy xe ngựa từ trong cung đi ra, lại tò mò lén lút bàn tán.
Hai hài tử ghé vào cửa sổ, ngắm nhìn đủ loại đồ chơi sặc sỡ trên đường phố bên ngoài.
"Phụ hoàng, ăn, ăn." Tiểu hoàng tử chỉ vào đồ chơi làm bằng đường trên đường.
Lý Nguyên dừng xe, mang theo hài tử đã thay thường phục xuống xe, mua kẹo đường.
Tiểu công chúa lại cầm thêm một cái, kiễng chân đưa cho Lý Ảnh, sau đó gọi to: "Tỷ tỷ, ăn-"
Lý Ảnh:???
Lý Nguyên:???
Hai người đồng thời nhìn về phía tiểu công chúa.