Chương 967 Hư Khuếch Hành Chu, giảng đạo ở Vân Đô (1)
Lúc này, khi hắn đột phá, mới cảm thấy quanh thân lão sư tản mát ra lực lượng đặc biệt. Đó là một loại lực lượng không thể tưởng tượng nổi, người bình thường chỉ có thể nhìn thấy sự yếu ớt, nhưng đạt tới nhị phẩm đỉnh phong như hắn lại có thể nhìn thấy "nhỏ yếu" này chỉ là hình chiếu.
Sư phụ không hổ là sư phụ.
Lý Nguyên thầm than trong lòng,"Xem ra ta còn có rất nhiều con đường phải đi."
Hắn hành lễ rồi hỏi: "Cái gì là Hư Khuếch?"
A Đình đi tới bên cạnh hắn, dùng giọng trẻ con nói: "Thế giới là thuyền, ngôi sao ở trong thuyền.
Hư Khuếch là dòng sông bất động, dòng sông chở thuyền.
Nhưng nếu dòng sông muốn chảy, thì phải có thời gian."
Trong đầu Lý Nguyên nhất thời hiện lên một màn cảnh tượng:
【Sao, Sao【Tổ địa】Sao, Sao】【Thuyền nhỏ của hắn】 / Hư Khuếch.
"Cho nên, ta đã ở bên ngoài thế giới này rồi?" Lý Nguyên căn cứ vào cảnh tượng tưởng tượng ra này mà hỏi, hắn thật sự có chút không rõ tình huống lúc này của bản thân.
A Đình lắc đầu, nói: "Ban đầu là vậy, nhưng bây giờ lại không phải. Giữa ngươi và thế giới này có mối liên hệ cực lớn, cho nên nó là chiếc thuyền nối tiếp."
Lý Nguyên đã hiểu, chính tại thời điểm này【Thuyền nhỏ của hắn】cùng【Thuyền đặt ở thế giới Tổ địa】đã được kết nối với nhau.
Mô hình chính xác phải là:
【Sao, Sao【Tổ địa】Sao, Sao】-【Thuyền nhỏ của hắn】 / Hư Khuếch
Nhưng dù vậy, điều đó có nghĩa là...
"Ta đã thoát ra khỏi thế giới này?"
Lý Nguyên không dám tin hỏi ra vấn đề này.
Bởi vì điều này làm hắn quá kinh hỉ, có một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Phải biết rằng, mục đích của tranh giành Đế Dị ở thời đại trước cũng không phải là "Có Âm Dương Đại Đồng hay không".
"Âm Dương Đại Đồng hay không" chỉ là thủ đoạn.
Cái bọn họ muốn, chính là "nhảy ra khỏi thế giới này", hoặc là "chờ thế giới này khôi phục".
Nói cách khác, thời đại trước, vô luận là Tử Vi kháng cự, hay là Bắc Đẩu khát cầu thì mục tiêu cuối cùng đã được hắn hoàn thành rồi?
Chuyện này...
Hắn mặc dù biết mình tiến bộ rất lớn, nhưng lại không nghĩ tới là loại thoạt nhìn như là cuối cùng này, thoáng cái liền hoàn thành mục tiêu cuối cùng.
"Ta nhảy ra ngoài rồi?"
Lý Nguyên lại liếc nhìn chiếc thuyền nhỏ đang đậu trong Hư Khuếch.
Chỉ cần rời khỏi đây, đi đến một nơi đủ xa, vậy... Sẽ hoàn toàn không liên quan đến nơi này nữa?
A Đình lắc đầu, nói: "Ngươi không ra được."
Lý Nguyên hỏi: "Vì sao?"
A Đình nói: "Thế giới này rất kỳ lạ, ngươi thậm chí không thể thoát ra khỏi ở thế giới này được, tại vì sao thì ngay cả ta cũng không biết, nhưng thật giống như."
A Đình đột nhiên chạy đi.
Lý Nguyên đuổi theo.
A Đình đột nhiên biến mất.
Lý Nguyên theo bản năng nhìn vào trong "Hư Khuếch", thấy A Đình trong "Hư Khuếch" thế mà cũng có một chiếc thuyền nhỏ.
Hắn liền đi theo sau.
Trong chốc lát, hai chiếc thuyền Hư Khuếch lay động, một giây trước hai người còn ở dưới chân núi Thái Sơn, giây sau đã đến phủ đệ quý tộc của một thành trì cách đó ngàn dặm.
Trong sân rất yên tĩnh, có một con mèo và một cuộn len.
A Đình nhào tới bắt lấy con mèo, sau đó dùng sợi len bắt đầu trêu chọc nó.
Chẳng mấy chốc, con mèo và cuộn len đã quấn lại với nhau.
A Đình kiêu ngạo giơ "con mèo len" lên và nói: "Giống như cái này.
Ngươi là con mèo, thế giới này là sợi len.
Ban đầu việc ngươi chạy là việc của ngươi, sợi len ở đâu không liên quan gì đến ngươi.
Nhưng bây giờ... Ngươi lại quấn lấy sợi len."
Lý Nguyên nhìn chằm chằm vào cuộn len kia, trong nháy mắt cảnh tượng ban đầu hiện ra trong tâm trí hắn.
Dòng hải lưu sâu thẳm, tiếng nước ầm ầm, mỹ nhân khuynh thành mặc áo xanh giơ tay vẫy xuống đáy nước, ánh sáng ba màu đến từ các hướng khác nhau, hội tụ trên người hắn... Hắn dần dần nổi lên từ trong làn nước mờ mịt, kỳ ảo lại lộ ra thần bí, sau đó mở mắt ra thì thấy Diêm nương tử đang nói "Nguyên ca nhi, vại ngô trong nhà đã hết rồi".
Hắn đã biết "sợi len" này là cái gì.
Ánh sáng ba màu kia, chính là sợi len.
Ba ánh sáng kia, chắc hẳn là ba loại lực lượng của hắn.
Nhưng nếu không có sợi len này, hắn cũng không cách nào phát triển đến mức này.
Hắn nhắm mắt, trầm ngâm nói: "Ta thuộc về thế giới này."
A Đình chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn, vẻ mặt ngơ ngác kia nhìn chằm chằm trong chốc lát, sau đó A Đình lại lắc lắc ngón tay nói: "Không, ngươi không thuộc về.
Ngươi rõ ràng đã nhảy ra ngoài, thế giới này cũng hận không thể để ngươi nhanh chóng nhảy ra ngoài, nhưng ngươi lại cố tình quấn lấy nơi này."
Đang nói chuyện, bên ngoài đình viện truyền đến thanh âm của một tiểu nữ hài.
"A Mễ, A Mễ, A Mễ đâu rồi? Trốn đi đâu rồi?"
Tiểu nữ hài thò đầu ra từ cổng viện, nhìn thấy một con mèo bị cuộn len quấn lấy, trông như đang giãy giụa nhưng lại thấy bất lực, sau đó lộ ra dáng vẻ không còn gì luyến tiếc, vì vậy chạy tới, nhìn thoáng qua A Đình, thở phì phò: "Tỷ tỷ, tỷ lại bắt nạt A Mễ."
Trong ánh mặt trời mùa thu, mèo con vặn vẹo thân thể mập mạp, có thể thấy được ngày thường không được ăn ngon không ít.
Đúng lúc này, tiểu nữ hài mới phát hiện trong viện còn có một nam nhân.
Nam nhân mặc xiêm y rách rưới, tóc tai bù xù đứng đấy, trông giống như ăn mày.
Tiểu nữ hài sợ tới mức kêu lên một tiếng, hỏi: "Tỷ tỷ, đây là ai vậy?"
A Đình nói: "Đồ đệ của ta."
Tiểu nữ hài cười khanh khách.
"Đói bụng rồi." A Đình nói.
Tiểu nữ hài ôm mèo chạy ra ngoài, đồng thời kêu lên: "Nương, tỷ tỷ đói bụng rồi."
Lý Nguyên nhìn cảnh này có chút kinh ngạc, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới lão sư cường đại như vậy cư nhiên sống trong một gia đình bình thường như thế, mặc dù trên thế gian này, một nhà này đã tính là rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là nơi mà lão sư nên ở. Nhưng hắn không miệt mài theo đuổi cái này, mà sau khi đình viện không còn ai khác, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Vì cái gì thế giới này hận không thể để ta nhanh chóng nhảy ra ngoài?"
A Đình giơ lên một nắm đấm nhỏ, hô: "Tinh Tinh."
Sau đó lại vươn tay kia ra, ngón út của tay kia chui vào giữa nắm tay nhỏ, lắc lắc chen chúc, từ khe hở nắm tay nhỏ dò xét ra.
A Đình nói: "Tinh Linh."
Lý Nguyên gật đầu nói: "Tinh Linh được sinh ra từ ngôi sao, ngôi sao được hình thành từ Hỗn Độn Đạo, Tinh Linh thì được hình thành từ Tinh Linh Đạo. Đây là hai đạo cao nhất trong sáu đạo không cần tiến vào luân hồi."
A Đình buông ra hai tay, lại một lần nữa giơ lên nắm đấm nhỏ, hô: "Thế giới."
Sau đó, những ngón tay của bàn tay còn lại từ từ rút ra khỏi thế giới, và A Đình hét lên,"Thiên đạo."
Dứt lời, A Đình nghiêng đầu nhìn về phía Lý Nguyên hỏi: "Là ngươi sao?"
Lý Nguyên nói: "Ta là dựa vào nỗ lực của chính mình, từng bước từng bước đi tới hôm nay, mồ hôi của ta đổ đã rơi trên bùn đất của thế giới, ta làm sao lại không phải?"
A Đình lại chạy đi, đến bên cạnh một vườn hoa nhỏ, cầm lấy một bình nước, nhìn chằm chằm vườn hoa nhỏ một lát. Sau đó lại ấn tay vào vườn hoa nhỏ, nói: "Thế giới."
Sau đó, A Đình lại chỉ vào nơi chỉ có không khí trên bầu trời vườn hoa, hô: "Thiên đạo."
Tiếp theo, A Đình chỉ vào những "bông hoa" trong vườn và nói: "Phân bón."
Rồi A Đình cầm bình nước lên tưới nước cho hoa, đồng thời kêu lên: "Hoa sẽ nhanh chóng lớn lên, nhưng cũng nhanh chóng héo đi."