← Quay lại trang sách

Chương 986 Ngồi tại thiên ngoại, nhìn sát kiếp sinh diệt của nhân gian (1)

Chỉ dựa vào quy tắc giết người của ác quỷ để phán đoán cũng không được, trong đó cần thiết lập ra Phán Quan Ti chân chính, rồi đi phân biệt, để tránh ngộ sát người tốt."

Lý Nguyên nói: "Ví dụ như ta?"

Diêm nương tử nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ "nam tử này thật không biết xấu hổ".

Sau khi gặp Lý Nguyên, chẳng biết tại sao, nhân tính của cô lại nhanh chóng khôi phục.

Lúc này, Diêm nương tử nhẹ nhàng ho khan, nghiêm mặt nói: "Không bao gồm chàng, lúc nãy nên để những ác quỷ kia xử lý chàng."

Lý Nguyên cợt nhả, đưa tay nói: "Đến đây."

Diêm nương tử không hề đáp lời, mà tiếp tục nói: "Vấn đề thứ hai, từ sau khi Địa phủ nối liền với Tổ địa, Địa phủ liền bắt đầu mở rộng.

Sau khi mở rộng ra toàn bộ Tổ địa, sau này người chết ở nhân gian sẽ không đi Luân Hồi Giới, mà sẽ đến Địa phủ.

Chẳng qua, bây giờ chỉ có thể vào mà không thể ra.

Bởi vì cửa ra chỉ có một, đó chính là Súc Sinh Đạo.

Nhưng ta không thể để cho tất cả mọi người đều đầu thai thành súc sinh được.

Cho nên, ta muốn sớm đi tìm những cánh cửa nối liền với Luân Hồi giới, rồi mở rộng Địa phủ qua đó, bao phủ cửa, khiến cho những cánh cửa đó đổi thành Địa phủ.

Tuy nhiên, ta không biết giữa chừng sẽ xảy ra điều gì."

"Vấn đề thứ ba, chính là làm sao xóa đi ký ức, tẩy đi lực lượng."

Lý Nguyên nói: "Ta đã thấy lò thiêu."

Ngay lập tức, hắn liền kể lại những gì mình đã thấy trước đây.

Diêm nương tử trầm mặc nói: "Thiên dưỡng nhân, nhân báo thiên, phương thức báo đáp chính là lấy một thân lực lượng thúc đẩy thiên địa, biến thành chất dinh dưỡng cho thiên địa."

Lý Nguyên nói: "Nhưng cho dù là ai, người đó cũng sẽ không muốn bản thân khổ cực tu luyện cả đời lại tiện nghi cho thiên địa, nhất là còn muốn dùng thần hồn để tổ chức lại. Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, đổi lại là ta và nàng, cũng không có khả năng nguyện ý..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Diêm nương tử nói một câu: "Ta nguyện ý."

Lý Nguyên bị ngắt lời, ngạc nhiên nhìn về phía Diêm Ngọc, suy nghĩ dạo quanh một vòng, phát hiện nữ nhân nhà mình thật đúng là sẽ làm như vậy, cho nên hắn nói: "Ta không đồng ý."

Diêm nương tử nói: "Ta cũng sẽ không tùy tiện làm, bây giờ Địa phủ nối liền nhân gian, nếu không có ta, trật tự sẽ đại loạn.

Cho nên nhìn từ đại cục, người khác có thể đi, ta lại vẫn không thể.

Nhưng nếu có một ngày đại cục muốn ta chết, ta cũng sẽ việc đáng làm thì phải làm.

Nếu trời sập thì không ai có thể sống sót, chàng và ta cũng sẽ như thế... Huống chi, sinh tử luân hồi, thiên nhân luân hồi, là lẽ tất nhiên, hà tất phải kháng cự?

Đại họa lâm đầu, chàng không làm, ta không làm, người người đều không muốn gánh vác trách nhiệm này, vậy cần phải có quy tắc để ép buộc bọn họ."

Lý Nguyên trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nếu thật sự đến một bước kia, nàng trước tiền cần phải hỏi ta."

Diêm nương tử nói: "Chàng không cho thì làm sao bây giờ?"

Lý Nguyên nói: "Vậy thì đánh bại ta."

Hai người nói xong, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Diêm nương tử mới ôn nhu nói: "Được."

Lý Nguyên bỗng nhiên đứng dậy.

Diêm nương tử hỏi: "Này, chàng đi đâu?"

Lý Nguyên nói: "Chuyện của Tiểu Thánh đã được giải quyết rồi, bây giờ ta đến nhân gian xử lý sự việc, sau đó tu luyện.

Cũng không thể đợi đến ngày đó, trước khi bị bà nương nhà mình đánh một trận, lại trơ mắt nhìn bà nương ngu xuẩn này đi chịu chết chứ?"

Diêm nương tử nghe hắn nói thì thấy buồn cười, nhịn không được liền nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cái từ "bà nương" này, cô đã bao lâu rồi không nghe thấy?

Cô nhìn bóng lưng nam nhân kia hô lên: "Vậy cố gắng nha."

Lý Nguyên "Hừ" một tiếng, lục thân không nhận bước đi, đi ra Diêm La điện, đi tới trước cửa, muốn phất phất tay nói mấy câu kiểu như "Bổn đại gia sẽ như thế nào như thế nào", nhưng nghĩ lại, mình như thế nào giống như thoái hóa thành "Lý Bình An thời niên thiếu"?

Vì thế, lúc này mới không nói gì, chắp tay rời đi.

Lại qua một ít thời gian, Lý Nguyên đi tới nhân gian....

Nhân gian đã là mùa thu năm sau.

Hiện giờ, thế giới Thần Mộ ở ngay trên người hắn, hắn muốn đưa ai đi vào liền có thể đưa người đó đi vào.

Tiểu Thánh mặc dù còn đang khôi phục, nhưng đã không phải là khôi phục trong trạng thái hôn mê.

Cho nên, đám quạ đen nhỏ vẫn canh giữ ở trong mộ địa.

Lý Nguyên vội vàng rơi xuống hoàng cung, gặp được Thái hậu.

Lúc này Thái hậu đang sầu mi khổ kiểm, nhẹ giọng thở dài.

Lý Nguyên ngạc nhiên nói: "Ấu Ninh, đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Ấu Ninh thấy hắn trở về, vẻ mặt u sầu, nói: "Ngài đã trở về..."

Lý Nguyên nói: "Ta đã tìm được Thần Mộ phương Tây, bây giờ có thể đưa nàng vào trong đó và dàn xếp ổn thỏa. Đợi đến một ngày sống lại lần nữa, ta sẽ đánh thức nàng.

Nàng còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?"

Lý Ấu Ninh nói: "Thái tử bị què... không ai chữa khỏi được, Giáo hoàng xem và nói là bệnh về linh hồn, là bệnh từ trong bào thai.

Thái tử vốn là một hài tử ngoan, sau khi biết bệnh của mình không khỏi, liền đột nhiên tự chà đạp chính mình."

Đang nói, bên ngoài đột nhiên có cung nữ hoang mang rối loạn chạy tới, nói: "Thái hậu... Thái hậu."

Lý Ấu Ninh nhíu mày.

Mà cung nữ kia chạy đến trước cửa, đột nhiên nhìn thấy trong phòng còn có người khác. Khi giương mắt nhìn lên, nàng ta liền thấy người này cùng với Minh Vương trên bàn thờ Quang Minh giáo thật sự là giống nhau như đúc, thậm chí còn uy nghiêm hơn vài phần.

Cung nữ sợ hãi lảo đảo, chân vấp ngưỡng cửa, ngã về phía trước. Mắt thấy sắp ngã nhào xuống đất, cung nữ được một cỗ lực nâng lên.

Cung nữ liên tục nói cám ơn, không dám ngẩng đầu.

Lý Ấu Ninh mới hỏi: "Sao vội vàng thế, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cung nữ kia nghẹn ngào nói: "Thái tử, Thái tử ngài ấy..."

Lời đến bên miệng, cung nữ lại im bặt.

Lý Ấu Ninh nói: "Nói."

Cung nữ gần như khóc nức nở: "Thái tử... Thái tử chạy đến Minh giáo để lễ kính Minh Vương..."

Cung nữ không dám nói tiếp.

Thái tử què, mang bệnh từ khi sinh ra, tự chà đạp bản thân, lại chạy đến Quang Minh giáo, còn có thể làm gì ngoài việc nhục mạ Minh Vương?

Lý Ấu Ninh chống gậy đứng dậy, trong mắt hiện vẻ kinh hãi.

Thái hậu vẫn luôn yêu thương đại tôn tử này.

Tuy nhiên, đây không phải vấn đề "Minh Vương không tha thứ cho Thái tử", mà là "Minh Vương uy nghiêm không thể khinh nhờn, nếu Thái tử dám mắng, nhất định phải chết","nhưng nếu Quang Minh giáo xử tử Thái tử, vậy hoàng quyền cùng giáo phái sau này sẽ như thế nào".

Nàng nghiêng đầu nhìn Lý Nguyên, buồn bã nói: "Bệ hạ, để cho ta đi giải quyết tôn tử bất hiếu này, không đáng để ngài bận tâm."

Lý Nguyên im lặng, lấy mực viết một chữ kỳ quái.

Ngoài cửa có rừng, trong rừng có mặt trời, mặt trời chia làm hai nửa, nửa ở trong cửa, nửa ở trong rừng.

Hắn ghi chữ đó vào quyển trục, rồi đưa cho cung nữ nói: "Đưa cho Thiên tử, để Thiên tử xử lý."

Sau đó, hắn kéo Lý Ấu Ninh ngồi xuống, dịu dàng nói: "Đợi một chút."

Lý Ấu Ninh đã tám chín mươi tuổi, thật không dễ dàng mới đợi được hắn, không nên vội vàng xao động khi xử lý loại chuyện này.

Trước mặt Lý Nguyên, Lý Ấu Ninh như một hài tử, rất nghe lời. Nàng ngoan ngoãn đáp một tiếng, rồi ngồi xuống.