← Quay lại trang sách

Chương 995 Huyền nha hóa Thanh Điểu, Thâm sơn nhốt tài nhân (3)

Lý Nguyên im lặng một hồi, rồi thở dài: "Là sơ suất của phụ thân."

Nói thật, Lý Nguyên ngay cả người con dâu này là ai cũng không biết.

"Không phải sơ suất của người." Lý Đạo cười nói.

Nếp nhăn trên khuôn mặt y giãn ra, mỗi nếp nhăn dường như đều khắc ghi quá khứ của một vị vua kiệt xuất.

"Hoàng hậu của nhi tử nói với nhi tử rằng, không thể vì tư bỏ công, cho nên nàng ấy quản lý cả việc nhi tử phải mặc một bộ xiêm y thật đẹp, xây một tòa cung điện thật tốt. Nàng ấy nói quân vương cần phải làm gương."

Lý Nguyên lại im lặng.

Lý Đạo tiếp tục nói: "Cho nên, nhi tử cũng muốn khuyên can phụ hoàng, không thể vì chuyện riêng của một nhà mà bỏ dở chuyện thiên hạ.

Phụ hoàng người là thần linh cao cao tại thượng, hãy để nhân gian vận hành theo quy luật của chính nó... Chỉ khi người làm gương thì sau này mới có thể khiến cho các siêu phàm khác không dám đi quá giới hạn, không dám hạ phàm.

Tiên môn không mở, lại chịu sự uy áp từ trên cao, nhân gian mới có thể vĩnh hưởng thái bình."

Lý Đạo nói liên miên cằn nhằn.

Chẳng biết từ lúc nào, trong phòng, bóng dáng của thần linh và Thanh Điểu đã biến mất không một dấu vết.

Lý Đạo nở nụ cười thản nhiên, y cố gắng lật người, ngửa mặt lên trên. Trước mắt... Nữ nhân trong trí nhớ kia như bay từ trên đám mây xuống, từ xa vẫy gọi "Bệ hạ, bệ hạ".

Lý Đạo cũng chạy về phía nữ nhân đó.

Y như trở lại thời niên thiếu.

Cuộc đời của y bị gia tộc an bài, còn có một người phụ thân là thần linh. Người khác chỉ nói rằng mọi việc với y đều thuận buồm xuôi gió, nhưng kỳ thực áp lực của y lại vô cùng lớn.

Dù vậy, y vẫn trở thành một vị vua kiệt xuất.

Sau khi đăng cơ, y có không ít thê tử, nhưng người hiền lành nhất, cũng là người rời xa y đầu tiên lại là Hoàng hậu của y.

"Âm Nhi, ta rốt cục có thể tới tìm nàng."

Thiên tử từ từ nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười....

Đỉnh núi cao.

Lý Nguyên nhìn nụ cười kia, hơi nghiêng đầu, lại nhìn về phía trong sơn cốc mây mù cuồn cuộn, thật lâu không nói gì.

Hắn không hiểu rõ người nhi tử này, nhưng hiển nhiên nhi tử này cũng có truyền kỳ của riêng mình.

Truyền kỳ của y đã không còn liên quan gì đến Lý Nguyên.

"Cha đưa con về Dao Trì nhé." Lý Nguyên liếc nhìn Thanh Điểu.

Thanh Điểu lắc đầu, nói: "Không sao, không sao, nhiều Thanh Điểu như vậy đều ở Dao Trì, con liền bồi cha là tốt rồi. Cha đi đâu con cũng có thể bồi cùng cha."

Lý Nguyên gật gật đầu, rồi nhìn chung quanh, tâm niệm khẽ động, cây cối trong núi đột nhiên "rắc rắc" gãy lìa, sau đó bay lên, bắt đầu nhanh chóng lắp ráp.

Chỉ chốc lát sau, ba gian nhà gỗ liền được dựng xong.

Lý Nguyên nói: "Cha muốn ở chỗ này tu luyện một đoạn thời gian."

Thanh Điểu ngạc nhiên hỏi: "Vậy tại sao cha lại dựng ba gian nhà gỗ? Một gian cha ở, một gian con ở, còn có người khác sao?"

Lý Nguyên nói: "Còn có một người nữa."

"Ai vậy, cha?" Thanh Điểu rất tò mò, ríu rít hỏi.

Lý Nguyên nói: "Võ tài nhân."

"Tài nhân, tài nhân nào?" Thanh Điểu hỏi, đột nhiên lại giật mình: "Là... Không thể nào, cha."

Nhưng lập tức, Thanh Điểu lại nói: "Con sẽ không nói cho nương đâu."

Lý Nguyên không nói gì cho nó một cái cốc đầu, sau đó nói: "Cha bấm ngón tính toán, chỉ cảm thấy nữ nhân này có khả năng mang tai họa cho thiên hạ, vậy nên mới muốn bắt nàng ta lên núi, giữ nàng ta ở trước mắt cha."

"Ồ." Tiểu Thanh Điểu giật mình.

Lý Nguyên đứng dậy, nhìn ba gian nhà gỗ, ngay sau đó lại lấy củi gỗ đóng một ít bàn gỗ và ghế gỗ đơn giản, rồi chuyển tầm mắt về phía Quang Minh giáo, rất nhanh liền tập trung vào Võ tài nhân đang đọc kinh văn chúc phúc trong tượng thần.

Thân hình hắn biến hóa, hóa thành lão giả tóc bạc. Sau đó, hắn bước lên thuyền không, ý niệm vừa động, liền xuất hiện ở bên cạnh Võ tài nhân kia, cũng không nói nhảm, một tay xách nàng ta lên, trong giây lát lại quay trở về đỉnh núi.

Đáng thương cho Võ tài nhân kia tuổi trẻ bị ức hiếp, phụ thân mất sớm, mới vừa được tuyển phi vào hoàng cung, còn chưa kịp hoan hảo cùng Thiên tử thì Thiên tử đã cưỡi hạc về tây, mà nàng ta cũng rơi vào kết cục nhập giáo trở thành thị thần.

Lúc này mới an ổn không được mấy ngày, lại bị người thần bí bắt cóc, rồi đột nhiên xuất hiện ở đỉnh núi.

Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên đủ loại kinh hoàng, nhưng chỉ trong giây lát đã không còn.

Mà lúc này, đỉnh đầu nàng ta truyền đến giọng nói già nua.

"Sau này ở lại đây, không được đi đâu cả, muốn cái gì..."

Ngay sau đó, giọng nói lại thay đổi, trở nên thanh thúy như tiếng chuông.

"Hãy nói với ta!"

Một con chim xanh đáp xuống trước mặt nàng ta, ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt xinh đẹp như bảo thạch quan sát Võ tài nhân đang quỳ rạp trên mặt đất, chân dài gập sang một bên, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Trong thâm sơn, mây mù lượn lờ. Lão nhân tóc bạc ẩn hiện trong mây mù tựa như tiên nhân giáng trần.

Võ tài nhân không biết mình đã gặp được cao nhân, lại nhìn thấy Thanh Điểu như mộng như ảo kia, càng cảm thấy phi thường thần bí. Nàng ta vội vàng đứng dậy, rồi bái lạy, cung kính nói một tiếng: "Vâng."

Lý Nguyên chưa từng quay đầu lại, nhưng thấy nàng ta nhu thuận như thế, cũng thoáng yên lòng.

Ngày hôm đó, hắn vào rừng săn bắn, săn được một ít chim thú rừng, sau đó ném cho Võ tài nhân, bảo nàng ta đem đi phơi khô để dự trữ cho sau này.

Võ tài nhân thành thành thật thật làm theo.

Mùa hè vừa qua, mùa đông lại đến.

Lý Nguyên nhìn xuống nhân gian, thấy nữ nhi ở nhân gian kia đang hấp hối trên giường, liền gọi một tiếng: "Tiểu Võ, ta ra ngoài một chuyến."

"Vâng, tiền bối." Võ tài nhân cung kính trả lời. Mặc dù ở chung đã nửa năm, nhưng vị tiền bối này trong mắt nàng ta lại càng ngày càng giống như một câu đố... Nàng ta thậm chí còn không biết tại sao mình lại bị bắt tới đây, cũng không biết vị tiền bối này muốn nàng ta làm gì.

Sau khi Lý Nguyên rời đi, nàng ta mới do dự đi về phía phòng bên cạnh.

Nàng ta vừa đi vừa xoa tay, hít hơi nóng.

Đôi tay mềm mại kia từ lâu đã có dấu vết lao động, hơn nữa còn bị nứt nẻ.

Hai má nàng ta cũng đỏ bừng vì lạnh, hai vệt đỏ hồng in trên má, nhìn giống thôn nữ bình thường, rốt cuộc không còn toát ra vẻ kiều diễm như lúc gặp riêng Thái tử ở hoàng cung.

Lúc này, nàng ta nhìn Lý Nguyên rời đi, mới đi tới bên cạnh Thanh Điểu, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói: "Thanh Điểu tỷ tỷ..."

Tiểu Thánh đang ngẩn người nhìn phong cảnh núi non, lúc này đột nhiên được quỳ lạy, liền nhảy từ mái hiên xuống, nói: "Đứng lên đi."

Võ tài nhân khóc nói: "Mị Nhi muốn hỏi tỷ tỷ, tiền bối... Rốt cuộc vì cái gì muốn bắt ta tới đây? Nếu tiền bối muốn Mị Nhi làm gì, Mị Nhi đều nguyện ý."

Võ tài nhân, tên thật là Võ Mị.

Tiểu Thánh nâng cánh chim đỡ đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt này, cũng cảm thấy tiểu nữ tử này thật đáng thương. Tiểu Thánh cũng không hiểu nổi cha mình, một đại thần tiên như vậy vì sao phải bắt giữ một tiểu nữ tử như vậy.

Võ Mị này tuy rất xinh đẹp, nhưng nhìn cha không giống như muốn nạp nàng ta làm thiếp. Dường như cha chỉ muốn giữ nàng ta lại bên mình, như thể thực sự tin rằng tiểu nữ tử này có thể là mầm tai họa cho thiên hạ.