Chương 1007 Một giới cổ điện gần kề núi và biển, Đạo Quả hoa Bỉ Ngạn có thể kết (2)
Hiện tại những người đó không chỉ chạy về phía núi rừng này, mà còn muốn chạy ra biển, còn có người mang theo đoàn xe đi về phía Đại Hoang...
Ta không hiểu, bọn họ muốn chết như vậy sao?"
Lý Nguyên rất hiếm khi nhìn thấy được một Diêm tỷ "non nớt" như vậy, cười nói: "Diêm tỷ vất vả rồi."
Phân hồn Diêm Ngọc không hề coi tướng công của bản thể là người ngoài, hoặc là nói bản thân nàng cùng chung một ý thức với bản thể, chẳng qua phân hồn này rơi vào nhân gian, sau khi chuyển thế lại có nhiều thêm ý thức độc lập còn chưa trở về bản thể.
Những ý thức độc lập này khiến cho tính cách của nàng trở nên phong phú hơn.
Phân hồn của Diêm Ngọc ngồi trên tảng đá lớn, tức giận lắc lắc chân, sau đó nghiêng người, giơ tay chọc chọc cánh tay Lý Nguyên, nói: "Khi nào ngươi sẽ đi nói với bản thể, nói rằng nếu không thì phái thêm mấy phân hồn đến giúp ta, hoặc nhanh chóng để cho ta trở về đi."
Lý Nguyên mỉm cười.
Hắn cũng không coi chuyện đó là thật.
Phân hồn của Diêm Ngọc chỉ là đang phàn nàn mà thôi.
Nếu nàng thật sự muốn cho bản thể biết, chỉ cần một ý niệm trong đầu là được.
Cũng chính bởi vì các nàng cùng chung ý thức, cho nên Lý Nguyên mới gọi nàng là Diêm tỷ.
Lúc này, hắn hơi suy nghĩ, nói: "Vậy thì Diêm tỷ, không bằng nàng an bài một số con nhu thuận, nghe lời lại cường đại..."
Hắn nhìn lướt qua hệ quái vật "khó có thể gọi tên" trong《Sơn Hải Kinh》cách đó không xa, nói: "Sinh mệnh hoàn toàn mới đi làm Sơn thần, Hải thần chân chính."
Diêm Ngọc tức giận nói: "Ta vốn dĩ lén lút làm thí nghiệm ở biên giới, như thế này... Toàn bộ Tổ địa đều biết.
Đến lúc đó, những người tu luyện kia nhất định sẽ chạy tới biên giới của vùng núi và biển rồi giết những vật thí nghiệm này của ta, sau đó còn nói là trừ ma vệ đạo.
Tức chết ta rồi, chỉ nghĩ đến việc đó thôi ta đã thấy bực mình rồi!
Người ta đầu tắt mặt tối, làm đi làm lại trên trăm năm mới cho ra thành quả này, cũng chỉ bởi vì thả những người thám hiểm kia đi, mà ngày càng có nhiều tin đồn rò rỉ ra ngoài."
Nàng vừa nói vừa nhấc chân lên.
Lý Nguyên tự nhiên ngồi sang một bên, bảo nàng đặt chân qua đây, sau đó lại giơ tay bóp chân cho nàng.
Nhìn "Nguyên Quân Địa Mẫu phiên bản ngây thơ", trong lòng Lý Nguyên chỉ cảm thấy thú vị, hắn suy nghĩ về vấn đề Diêm tỷ gặp phải, đột nhiên bàn tay vỗ vỗ hồ lô bên hông nói: "Nếu không thì thử cái này xem?"
"Đó là cái gì vậy?"
Phân hồn của Diêm tỷ lại gần, ngón tay nhẹ nhàng búng búng hồ lô kia, nhưng vừa búng nàng liền thấy kinh hãi.
Hoàn toàn không có âm thanh.
Thật giống như đang gảy vào một mảnh thiên địa, gảy vào một đại dương mênh mông.
Nếu muốn tạo ra thanh âm, e rằng phải là nhị phẩm đỉnh phong toàn lực xuất thủ mới tạo được.
Lý Nguyên nói: "Trong này chứa một thế giới rộng mấy trăm dặm."
"Tướng công của bản thể, ngươi thật lợi hại." Phân hồn của Diêm tỷ lộ ra vẻ sùng bái.
Lý Nguyên cười ha hả.
Đây rõ ràng chính là bản thân Diêm tỷ, lại bởi vì những ký ức không giống của phân hồn mà biểu hiện ra nhân cách khác.
Ngay sau đó, phân hồn của Diêm tỷ thử đoạt lấy hồ lô kia, nhưng hoàn toàn kéo không nổi, cảm giác khi kéo hồ lô này thật giống như phàm nhân đang nhổ núi, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lý Nguyên vội vàng buông lỏng thần niệm.
Phân hồn của Diêm tỷ kéo hồ lô, do dùng lực quá mạnh mà ngã về phía trước.
Lý Nguyên sợ nàng ngã sấp xuống nên ôm lấy eo nàng.
Phân hồn của Diêm tỷ lại giơ ngón tay lên chọc chọc mi tâm hắn, đẩy hắn ra, đồng thời nói: "Tướng công của bản thể, không thể không thể, chúng ta không thể."
"Không được!" Nàng đẩy Lý Nguyên ra, sau đó lại dùng tay tạo dấu "×".
Lý Nguyên:...
Phân hồn của Diêm tỷ kéo ra khoảng cách, chống nạnh nói: "Hừ hừ, cẩn thận ta để cho bản thể biết, bản thể nương nương không cho phép ngươi đối tốt với ta, cô ấy muốn ta chuyên tâm làm thí nghiệm."
Lý Nguyên:...
Phân hồn của Diêm tỷ chuyển đề tài: "Không nói cái này nữa, chúng ta vào hồ lô xem đi."
Lý Nguyên gật đầu, vẫy tay một cái, miệng hồ lô kia chợt mở ra, hút phân hồn của Diêm tỷ vào, sau đó chính hắn cũng chui vào,"bụp" hồ lô rơi xuống mặt đất.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay vươn ra từ trong hồ lô, bẻ hồ lô thu vào bên trong thì nó liền biến mất không thấy nữa.
"Chỉ thế thôi sao?"
Phân hồn của Diêm tỷ ôm ngực, đứng trên một sườn cao đất vàng đã sớm bị phong hóa. Đập vào mắt là một thế giới tựa như "bãi rác" bị một con rồng khổng lồ làm xáo trộn.
Cây cối mọc bừa bãi khắp nơi, nhiều loài côn trùng kỳ lạ đang vỗ cánh bay. Đầm nước chi chít như sao trên trời, nhưng không có một con cá nào.
Nơi này là phế tích Ngoại Vực bị Lý Nguyên tiện tay thu vào trong hồ lô.
Đất là ngọn núi suýt bị hắn phá hủy, đầm nước là hồ nước dùng để dập tắt lửa.
Sinh mệnh ban đầu gần như đã tuyệt chủng, mà những gì được thai nghén ra vào thời điểm này chỉ là một số trứng trùng còn sót lại, trải qua trăm năm, hậu duệ của những loài côn trùng ban đầu cũng đã phát triển một cách dã man thành những bộ dáng quái dị không rõ là gì.
Lý Nguyên nói: "Thỏa mãn đi, có một thế giới như vậy cho nàng chuyên môn làm thí nghiệm, đã không tồi rồi."
Diêm Ngọc nói: "Vậy tướng công của bản thể, ngươi có thể làm một khí giới cho ta không?"
Lý Nguyên suy nghĩ một chút, nói: "Ta nói trước, thế giới này... Ta không thể làm ra cái thứ hai lớn như vậy, còn có thể nhét được vào trong hồ lô."
"Có thể lớn bao nhiêu?"
"Trong phạm vi một hai dặm hẳn là vẫn có thể."
"Quá nhỏ, những vật thí nghiệm của ta vẫy cánh liền đụng vào biên giới thế giới."
Lý Nguyên trực tiếp đặt hồ lô vào tay phân hồn của Diêm tỷ, nói: "Vậy nàng trực tiếp cầm dùng đi."
"Cảm ơn tướng công của bản thể." Phân hồn của Diêm tỷ rất vui vẻ, sau đó lại đập cánh tay Lý Nguyên nói: "Tướng công của bản thể, ngươi thu hồi những quái vật này cùng ta đi, chúng nó số lượng quá nhiều, hơn nữa phân tán cũng tương đối rộng."
Dứt lời, nàng lại có chút phát sầu.
Lý Nguyên hỏi: "Sao vậy?"
Phân hồn của Diêm tỷ lắc lắc hồ lô, nói: "Quái vật quá nhiều, sợ một cái hồ lô không chứa nổi."
Lý Nguyên nói: "Vậy ta lại đúc thêm mấy khí giới nữa, đến lúc đó tách riêng ra là được rồi."
Phân hồn của Diêm tỷ đẩy hắn nói: "Vậy mau đi đi, bao lâu thì quay lại?"
Lý Nguyên nói: "Sẽ nhanh thôi, chắc hẳn vài năm không kém nhiều lắm, chủ yếu là vật liệu của khí giới khá phiền toái. Ta phải tìm kiếm trong tinh không một chuyến."
"Đi mau về mau." Phân hồn của Diêm tỷ ôm chặt đại hồ lô, hiển nhiên thứ này đã giải quyết một rắc rối lớn cho nàng.
Lý Nguyên hỏi: "Có tung tích của Bình An không?"
Phân hồn của Diêm tỷ nói: "Bản thể đang xác nhận một việc, chờ khí giới này của ngươi đúc xong, hẳn là sẽ có manh mối, đến lúc đó... Nếu Bình An còn sống, chúng ta rất có thể sẽ được gặp nó."
Lý Nguyên gật đầu, sau đó bước lên thuyền không, lại một bước tiêu dao du, xuất hiện ở một nơi cách Tổ địa khoảng trăm năm, rồi tiếp tục bắt đầu thăm dò.
Hắn nhớ rõ trong khu vực sao này có những mảnh hài cốt, hôm nay hắn muốn chọn ra một tinh hạch, mang về làm khí giới.