← Quay lại trang sách

Chương 1024 Hôm nay, ta đi vá trời (1)

Nó vừa là Lý Bình An, vừa không còn là Lý Bình An nữa."

"Mà giờ khắc này, nó đã định trước không thể tỉnh lại."

Lý Nguyên:...

Hắn tự giễu nói: "Tốt xấu gì thì nó cũng chưa chết, chỉ cần thần hồn còn tồn tại, vậy thì chung quy vẫn còn có hy vọng."

Diêm Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ta đưa Bình An đến Bắc Dao Trì ngâm mình."

Lý Nguyên nhìn nhi tử nhà mình thật sâu, không nói nhiều nữa, chỉ nói một câu: "Diêm tỷ, vậy ta sẽ tiếp tục đi thăm dò cổ điện."

Diêm Ngọc nói: "Chàng yên tâm đi."

Lý Nguyên lại nhìn thoáng qua nhi tử, Huỳnh Trạc Yêu và một đám quỷ hồn tản ra hắc khí quỷ dị, nhóm cấm kỵ của thôn Dã Quỷ mặc dù cũng rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn cảm thấy còn kém chút gì đó so với những quỷ hồn này.

Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cục cũng nghĩ ra điểm khác biệt.

Giờ phút này, nhi tử, Huỳnh Trạc Yêu và những quỷ hồn khác tựa như những con hổ con mê man bị gãy chân, mà những cấm kỵ của thôn Dã Quỷ này lại giống như những con cừu non mạnh mẽ, có răng nanh, võ trang đầy đủ.

Đó là sự khác biệt giữa "các loài".

Nếu phân chia linh hồn thành các loại thì những quỷ hồn giống như nhi tử nhà mình và Huỳnh Trạc Yêu tựa hồ càng đáng sợ hơn một chút.

Dù có là hắn hay thậm chí là Diêm tỷ cũng chỉ là biểu hiện của linh hồn bình thường đạt đến đỉnh cao.

Lý Nguyên nghĩ lại một lượt, càng thêm xác nhận suy nghĩ này của mình.

Ít nhất hắn chưa từng thấy qua, cũng không nghĩ tới có loại quỷ vật nào có thể trôi nổi ở trong không gian mà không bị hạn chế gì, gặp phải huyết nhục liền đoạt xá và chiếm lấy thể xác liền có thể đạt tới "chiến lực mức ngàn vạn".

Hắn đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại.

Diêm Ngọc hỏi: "Sao vậy?"

Lý Nguyên chưa bao giờ giấu giếm lo lắng. Ở cấp độ này của hắn, một khi nảy sinh lo lắng, nhất định phải giải quyết.

Hắn nhìn nhi tử của mình, chậm rãi nói: "Nếu một tồn tại như Bình An biến thành ác quỷ thì sẽ như thế nào?"

Câu hỏi này khiến cho Nguyên Quân Địa Mẫu, người đứng đầu Địa phủ cũng phải sửng sốt.

Bản chất của ác quỷ là âm khí khiến cho một linh hồn sinh ra biến dị, kết hợp với âm khí phát huy ra một ít lực lượng quỷ dị.

Nhưng những tồn tại trước mắt này không phải là "một linh hồn", mà là "những linh hồn phù hợp trộn lẫn lại" bị Lư Hồn thiêu đốt "hòa cùng một chỗ", bị thời gian năm tháng cùng với va chạm kéo dài không ngừng làm cho "hòa cùng một chỗ", hơn nữa những linh hồn này khi còn sống đều cực kỳ mạnh mẽ.

Nguyên Quân Địa Mẫu hoàn toàn im lặng.

Lý Nguyên đọc được sự bất an từ trong sự im lặng của cô.

Hồi lâu sau, Nguyên Quân Địa Mẫu lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết.

Ta sẽ chọn một thí nghiệm tương tự.

Thí nghiệm trước đây là do phân hồn của ta thực hiện ở nhân gian.

Lần này, ta sẽ làm điều đó ở Địa phủ."

Lý Nguyên nói: "Vậy nàng phải cẩn thận."

"Ừm." Nguyên Quân Địa Mẫu ôn nhu đáp.

Ngay lập tức, Lý Nguyên trở về thuyền không, mang theo phân hồn của Diêm Ngọc lần nữa rơi vào Đông Hải của Tổ địa.

Lúc này, ở sâu trong Đông Hải, ba tòa cổ điện mặc dù đã vươn thẳng lên trời, nhưng vẫn như cũc tựa như một góc băng sơn nhô ra từ Hư Khuếch.

Mà ba cánh cửa lớn thì bị ba thế giới nhỏ chặn lại.

Nước biển trong xanh êm đềm chảy quanh cổ điện, tựa như hoàn toàn không bị những cổ điện này ảnh hưởng, kì thực ở giữa lại là cách một cái thế giới, nếu không nước biển lúc này đã sớm tràn ngược vào trong điện, sau đó sẽ mang ra một số lượng lớn quái vật ẩn sâu trong cổ điện.

Lý Nguyên và phân hồn của Diêm Ngọc quen cửa quen nẻo đi vào từ cửa Sinh Mệnh cổ điện, sau đó đi vòng quanh trong thế giới giống như mê cung này, lần này lại mất gần nửa năm.

Nhưng một ngày nọ, khi hai người đang đi thì đột nhiên dừng lại.

Bởi vì "địa điểm chín ngã rẽ" trong ký ức kia đã xuất hiện.

Phân hồn của Diêm Ngọc lắc lắc cây trượng trong tay, trong thải châu hiện ra chín tiên tử mặc áo trắng đeo kiếm.

Tiên tử áo trắng vừa rơi xuống đất, hành lễ với phân hồn của Diêm Ngọc, sau đó chia ra đi về chín con đường.

Đây là chín người giấy do Nguyên Quân Địa Mẫu tự mình chế tạo.

Quanh thân các nàng tản ra âm khí nồng đậm, mỗi người các nàng nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối đều là quỷ vật gây tai họa một phương, nhưng giờ phút này lại chỉ là pháo hôi dò đường.

Hai người nhìn chín bóng người rời đi.

Phân hồn của Diêm Ngọc cười nói: "Ngươi đoán là hướng nào?"

Lý Nguyên nhìn thoáng qua, chín thông đạo này hoàn toàn ngăn cách khí tức dò xét, hắn chỉ ngón tay vào con đường ở giữa: "Cái này."

Phân hồn của Diêm Ngọc chỉ vào con đường thứ ba bên tay phải, nói: "Ta đoán là cái này."

"Thua thì sao?" Lý Nguyên thuận miệng hỏi.

Phân hồn của Diêm Ngọc nói: "Cũng chỉ là để cho chúng ta không cần phải khẩn trương như vậy..."

"Ồ, vậy thua thì sao?" Lý Nguyên cười hỏi.

Phân hồn của Diêm Ngọc nói: "Ngươi thua thì nấu cơm cho ta mười năm, ta thua thì nấu cơm cho ngươi mười năm, được không?"

Lý Nguyên nói: "Không thành vấn đề, nhưng ta rảnh rỗi mới có thể nấu cho nàng. Bình thường không có đại sự, ta sẽ sống ở Đào Hoa Nguyên, dù cho là nàng nấu cơm cho ta hay ta nấu cơm cho nàng, nàng cứ tới đó trước là được."

Ánh sáng màu xanh nhạt lơ lửng, chín hành lang được làm bằng đá đen tuyền và nặng nề, cửa vào cao lớn vuông vắn hiện lên vẻ uy nghiêm như một ngọn núi nào đó. Lý Nguyên và phân hồn của Diêm Ngọc đứng ở phía trước, thật giống như hai con kiến nhỏ đứng ở trước con đường đi lại dành cho người khổng lồ.

Hai người cười cười nói nói.

Nhưng đợi rất lâu vẫn không có một người giấy nào đi ra.

Lý Nguyên không đợi nữa, hắn giơ tay vào Hư Khuếch, thả ra chín con chim kỳ lạ có lông bằng kim loại sáng bóng.

Đào Hoa Nguyên có rất nhiều cây đào.

Trong rừng đào tự nhiên có chim.

Trong những năm này, cây đào trở thành đào yêu, mà chim chóc tự nhiên cũng có con chịu ảnh hưởng của Lý Nguyên mà sinh ra biến dị.

Chín con chim này chính là chín con yêu thú ngũ phẩm.

Chúng nó mới bay ra, liền "bụp" một cái rơi xuống đất, lực hấp dẫn đáng sợ của Sinh Mệnh cổ điện làm cho chim ngũ phẩm hoàn toàn không thể bay được, còn nếu là người bình thường ở chỗ này sẽ bị đè bẹp bởi lực hấp dẫn của chính cổ điện.

Lý Nguyên trong nháy mắt liên lạc được chín con "Lục Hành Điểu", thử tốc độ một chút, cảm thấy miễn cưỡng tạm được, chậm thì chậm, nhưng không đến mức không thể đi được.

Vì thế, hắn liền để cho chín con "Lục Hành Điểu" đi về chín ngã rẽ lần nữa, tầm mắt của hắn cũng theo đó tiến vào.

Phân hồn của Diêm Ngọc nhìn con chim đang nhảy nhót trên mặt đất, cũng không nói gì.

Lý Nguyên nói: "Hiện tại còn có một vài thám tử, cũng coi như không tệ rồi, tốc độ tuy rằng chậm, nhưng so với người giấy của nàng thì đáng tin cậy hơn. Đợi thêm chút nữa đi."

Phân hồn của Diêm Ngọc gật gật đầu, ngáp một cái, sau đó từ trong thế giới nhỏ lấy ra một cái giường, đặt ở cửa vào, rồi nằm xuống.

Ba ngày sau, Lý Nguyên đẩy đẩy nàng, nói: "Đứng dậy."

"Tìm được rồi?" Phân hồn của Diêm Ngọc dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm...