← Quay lại trang sách

Chương 1026 Hôm nay, ta đi vá trời (3)

Lý Nguyên:...

Ba người không thu hoạch được gì, lại trở về Tổ địa từ thuyền không.

Lòng Lý Nguyên tràn đầy nghi hoặc, vì sao Đạo Quả, Nhân Chủng Quả, Chúc Chiếu Hoa và U Huỳnh Thảo lại biến mất?

Thời gian trôi qua từng ngày.

Lý Nguyên trở lại Đào Hoa Nguyên, thỉnh thoảng ra ngoài hành tẩu nhân gian, lấy thân phận cường giả bình thường làm việc thiện, cứu tế một số người.

Thần thoại về Thánh nhân đang dần biến mất.

Mà Nguyên Quân Địa Mẫu của Địa phủ cũng thấy được tương lai thông qua Gương Vãng Sinh, thiên cơ ban đầu rất hỗn loạn kia cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Đây là thiên cơ có liên quan đến Luân Hồi Giới.

Kết quả của Gương Vãng Sinh là "Đại cát".

Điều này có nghĩa là Luân Hồi Giới sẽ dung hợp với Địa phủ, trở thành nơi luân hồi vãng sinh mới.

Bầu trời đầy sao đã trở thành mộ địa, chỉ còn sót lại một chút sinh cơ như vậy còn đang huyên náo ở Tổ địa.

Năm tháng vụt qua, đã hai ngàn năm trôi qua.

Luân Hồi Giới bình an hạ cánh và dung hợp với Địa phủ.

Trong lúc nhất thời, Địa phủ biến thành quả trứng đen, không thể ra vào.

Mà bởi vì Diêm nương tử kiên trì, Lý Nguyên vẫn chưa ra tay, huống chi còn có một phân hồn của Diêm Ngọc ngày ngày ăn uống ở trong Đào Hoa Nguyên của hắn.

Thời gian một năm này, nhân gian đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, đó chính là không có một nữ tử nào có thể mang thai.

Nhưng một năm sau, chuyện lạ này liền được giải quyết một cách khó hiểu.

Và đó chính là sự ra đời của một Địa phủ hoàn toàn mới.

Lý Nguyên đi đến Địa phủ mới.

Địa phủ đã thành mười tám điện, mười tám tầng.

Ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ kia biến thành ngọn lửa dưới đáy Địa phủ, và nơi này sẽ dùng để trừng phạt những ác hồn tội ác tày trời, tiêu diệt chúng hoàn toàn sau thời gian dài bị tra tấn, sau đó tái tạo những linh hồn mới.

Nơi này được gọi là "Địa ngục A Tỳ".

Diêm Ngọc tái tạo lại Lục Đạo, nhưng thất bại, đạt được lại là hai quái vật.

Đầu tiên là "sinh mệnh thể bị ô nhiễm tồn tại cuối cùng" bên trong hồ lô của Lý Nguyên – một con rồng, con rồng này có thể điều khiển thời gian ở một mức độ nhất định, vây kẻ địch vào bốn mùa, hoặc vây vào ban ngày và ban đêm. Nó mở mắt thì là ban ngày, nhắm mắt thì là ban đêm, khi thở ra chính là xuân hạ, khi hít vào chính là thu đông.

Còn lại là Lý Bình An.

Nhưng Lý Bình An đã hoàn toàn biến thành "Tà thần" Lý Bình An.

Ý thức chủ của y cuối cùng đã được giải thoát, nhưng mỗi ngày chỉ có thể thanh tỉnh trong một canh giờ.

Lý Nguyên đã quét sạch hầu hết nguy hiểm trong ba tòa cổ điện.

Sau đó, vật liệu đúc không còn bị thiếu hụt.

Dưới sự gia tăng về số lượng, việc tăng thọ nguyên trở nên ít quan trọng hơn.

Lý Nguyên hao phí trọn vẹn hai ngàn năm để chế tạo ra một thế giới rộng lớn dùng ba tòa cổ điện cực kỳ khổng lồ làm trấn giới chi khí.

Nhưng bởi vì ba tòa cổ điện thuộc về thế giới chủ nên cho dù Lý Nguyên chế tạo ra, cũng không cách nào đặt thế giới này trên thuyền không của mình.

Sau đó, Tiểu Thánh dẫn Thanh Điểu và những người ở thông trong của Đào Hoa Nguyên tiến vào thế giới này.

Lý Nguyên nâng Thái Dương cổ điện lên thật cao, khiến nó gần với bầu trời hơn, Tiểu Thánh nghịch ngợm gọi nơi này là "Thiên Đình".

Trong lúc nhất thời, linh khí trong Thiên Đình dồi dào, bởi vì linh khí ngoại giới tiến vào nơi này tất nhiên sẽ tiến vào thế giới trên cao này đầu tiên, sau khi trải qua thanh lọc, mới có linh khí mỏng manh rơi xuống nhân gian.

Sau đó, Lý Nguyên thảo luận với Diêm Ngọc, bắt đầu đưa các cường giả của nhân gian lần lượt tiến vào Thiên Đình.

Thứ nhất, hiện giờ chỉ có Thiên Đình mới có thể tu luyện tốt hơn.

Thứ hai, sát kiếp ở nhân gian liên lụy tới quá nhiều bách tính, bây giờ đã có Thiên Đình, đương nhiên có thể để cho các cường giả đến Thiên Đình tiếp tục sát kiếp.

Linh khí của Thiên Đình mặc dù đầy đủ, nhưng tài nguyên vẫn có hạn, các cường giả tự nhiên sẽ chém giết lẫn nhau, tranh đoạt lẫn nhau.

Nhưng dù cho bọn họ chém giết như thế nào, trong Thiên Đình sẽ vĩnh viễn tồn tại vị Tây Vương Mẫu thần bí.

Truyền thuyết kể rằng nàng sống ở Dao Trì, nơi có một cây đào mà nếu ăn một quả có thể tăng tuổi thọ lên một ngàn năm.

Truyền thuyết kể rằng trên Thiên Đình này còn có một vị Thánh nhân thần bí, nếu không có ý chỉ của Thánh nhân thì không thể hạ phàm.

Thời gian trôi qua.

Tây Vương Mẫu thần bí xuất hiện trước mặt mọi người, và còn lập ra trật tự trong thế giới Thiên Đình.

Lúc này, cùng với sự thăm dò của các cường giả, lối vào Thiên Đình và nhân gian cũng đã không còn là bí mật nữa.

Chỉ có điều lối vào này lại ở gần Dao Trì của Tây Vương Mẫu.

Nếu muốn hạ phàm thì cần phải có sự đồng ý của Tây Vương Mẫu, bằng không, nếu tự mình hạ phàm chính là vị phạm Thiên quy, đến lúc đó sẽ bị giết không tha.

Tây Vương Mẫu tu hành tại Dao Trì, ở một mức độ nào đó, cô cũng là người trấn thủ thông đạo giữa nhân gian và Thiên Đình.

Vì vậy, nhân gian và Thiên Đình chính thức tách ra.

Sát kiếp cũng triệt để từ nhân gian cuốn lên trời.

Thời gian trôi đi, ba ngàn năm trôi qua trong nháy mắt.

Trên Thiên Đình có Tử Tiêu Cung.

Lão tổ Tử Tiêu Giới mở đàn giảng đạo.

Rất nhiều thần tiên đạt được kỳ đạo, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Lại ba vạn năm nữa chớp mắt trôi qua.

Tử Tiêu đạo cung, mỗi ngàn năm sẽ giảng đạo một lần.

Mỗi một lần giảng đạo đều sẽ làm cho sát kiếp trên Thiên Đình trở nên vô cùng kịch liệt, vô số thiên tài đại thần ngã xuống như mưa rơi.

Người ngồi ngay ngắn trong Tử Tiêu cung chính là Lý Nguyên...

Hắn nhìn sát kiếp trên Thiên Đình sinh diệt.

Mỗi một lần sinh diệt đều là lấy nhân bổ thiên, lấy thân tiễn đạo, từ đó khiến cho vũ trụ mỏng yếu này khôi phục lại một chút nguyên khí.

Ba vạn năm sau.

Thiên Đình xuất hiện một người quản lý trật tự mới - Ngọc Đế.

Có người nghe đồn tục gia Ngọc Đế họ là "Cơ", nhưng không ai có thể kiểm chứng được.

Nhưng mọi người đều biết rằng Ngọc Đế này đã trải qua rất nhiều hạo kiếp, lúc này mới có thể ngồi ở vị trí này.

Nhật nguyệt như kiến mài, thời gian trôi đi như thoi đưa.

Ba mươi vạn năm lại trôi qua.

Năm nay, Lý Nguyên đi đến thiên ngoại, nhìn vào chấm đỏ nhỏ nơi nối tiếp giữa Hư Khuếch và Tổ địa.

Chấm đỏ nhỏ này đã lớn hơn rất nhiều.

Mặc dù toàn bộ thế giới đều đang cố gắng, mặc dù từng sát kiếp sinh diệt bất định, nhưng chấm đỏ nhỏ kia vẫn ngày càng lớn hơn...

Phân hồn của Diêm Ngọc đứng bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn chỗ đó.

Ngoài Diêm Ngọc, còn có không ít thần linh nhị phẩm đỉnh phong sinh ra thế giới nhỏ cũng đứng ở chỗ này.

Mọi người tuy rằng không nhìn thấy chấm đỏ nhỏ, nhưng lại có thể cảm thấy hai khí âm dương đang nhanh chóng trôi đi, có cảm giác một đi không trở lại.

"Đây không phải là vấn đề của thế giới, mà là ở bên ngoài thế giới." Lý Uyên nói xong lời này, hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn xuống Thiên Đình cùng nhân gian, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: "Diêm tỷ, có một bí mật ta không muốn giấu giếm nữa.

Thực ra ta đến từ một thế giới khác.

Ở thế giới của ta, có một câu nói rằng Thánh nhân không chết, đạo tặc không ngừng.