Chương 1028 Hư Khuếch cơ kỳ vi thương hải, đảo quả vi nhân bất kiến chân (1)
Đến giờ khắc này, cô tựa hồ muốn tiến hành lần dung hợp cuối cùng.
Mà đối tượng của lần dung hợp cuối cùng này, lại là... hắn.
Lý Nguyên sửng sốt một lát, rồi lập tức mở rộng thể xác và tinh thần.
Nếu như cùng Diêm tỷ dung hợp làm một thể, cho dù là bị cô dung hợp, hắn giờ này khắc này cũng coi như là không oán không hối.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời Tứ Tượng đã từng nói vào vô số năm trước.
Khi đó Tứ Tượng rống to, rít gào "Nàng ta hôm nay nuốt ta, ngày mai cũng sẽ nuốt ngươi".
Lý Nguyên cười cười, ôn nhu nói: "Diêm tỷ, chậm một chút, không cần vội, ta sẽ không lộn xộn."
Hắn cảm nhận được mái tóc Diêm Ngọc cọ xát, đầu vô lực mà tựa vào vai Diêm Ngọc, nhìn bầu trời sao bao la bát ngát ở phía xa, cảm nhận được một chút ánh sáng nho nhỏ trong bóng tối của vũ trụ này, tiếp tục nói: "Làm Thánh nhân nhiều năm như vậy, ta thực sự... vẫn luôn không hiểu rõ được.
Trái tim phàm phu tục tử thật sự không thích hợp ngồi ở thiên ngoại lạnh lẽo.
Nếu như không có Diêm tỷ, ta sẽ chỉ có mấy chục năm thọ nguyên mà thôi, làm sao có thể nhìn thấy rất nhiều điều tuyệt vời này?
Ta đã sống đủ rồi.
Cho nên, bất kể Diêm tỷ muốn làm gì, đều có thể...
Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn nàng đã cho ta thấy nhiều điều tuyệt vời như vậy."
"Ở nơi bầu trời bị vỡ đó kỳ thật không thể nhìn thấy gì cả, chỉ là vô số lỗ hổng, lực hút hấp dẫn mạnh mẽ đang hút hết mọi thứ trên thế giới này. Chỉ cần đủ cường đại, nói không chừng có thể dùng vô số thế giới để lấp lại."
Lập tức, Lý Nguyên lại bắt đầu kiên nhẫn giảng giải những gì hắn nhìn thấy trong "chấm đỏ nhỏ" kia, để sau này Diêm Ngọc có thể thành công vá trời.
Nói xong, khí lực của hắn bắt đầu cạn kiệt.
Hắn cảm thấy một sự thoải mái khó có thể tưởng tượng được, giống như một lữ khách kiệt sức ngâm mình trong nước suối của ốc đảo, thoải mái đến mức làm cho người ta muốn chợp mắt một lát.
Lý Nguyên nói: "Diêm tỷ, ngủ ngon."
Không có ai đáp lại.
Lý Nguyên nhắm mắt lại.
Hắn cảm thấy mọi thứ trong hắn đang tan chảy, đang tản ra.
Trong tinh không, một quả trứng khổng lồ mộng ảo tựa như trứng gà.
Bên trong chính là Lý Nguyên cùng Diêm Ngọc đang tiến hành lần dung hợp cuối cùng.
Giấc mơ trăm năm
Lý Nguyên cho rằng ý thức của mình sẽ hoàn toàn bị chôn vùi.
Nhưng hắn lại đột nhiên mở mắt.
Quả trứng khổng lồ mộng ảo kia đã tan biến, nhiệt độ và ánh sáng đều biến mất, lực lượng vô cùng cường đại tràn ngập khắp người Lý Nguyên.
Hắn quét mắt nhìn, đã thấy thanh trạng thái kia hiện ra một hàng tin tức.
【Họ tên: Lý Nguyên】
【Cảnh giới: Nhất phẩm (1/1)】
Hai chữ "Nhất phẩm" chói mắt đập vào mắt hắn.
Hắn đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng nhìn nữ tử trong ngực.
Diêm Ngọc hoặc nên nói là phân hồn của Diêm Ngọc đang ôn nhu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi vẫn cho rằng ta sẽ là Thiên Đạo, nhưng kỳ thật ngươi mới là Thiên Đạo."
"Diêm tỷ..."
Chữ "tỷ" còn chưa kết thúc.
Cái ôm đó đã ôm trọn những vì sao, ôm mọi thứ trong hư vô, ôm một giấc mộng lớn trong hai tay trống rỗng.
Bước cuối cùng của Diêm Ngọc không phải dung hợp với hắn, mà là thành toàn cho hắn.
Trái tim vốn đã lâu không gợn sóng đột nhiên bùng cháy như lửa thiêu, huyết khí dâng trào tựa như khói báo động. Dù đã chứng kiến vô số bi hoan ly hợp, nhưng không có khoảnh khắc nào khắc cốt ghi tâm như giờ phút này.
Nỗi đau tột cùng đó hằn sâu trong trái tim phàm nhân.
Lý Nguyên hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Giờ khắc này, tầm mắt hắn đã bắt đầu biến đổi.
Hắn không chỉ có thể nhìn thấy không gian vô tận, mà còn có thể nhìn thấy thời gian.
Thế giới giống như một cỗ xe đang đi về phía trước trong dòng chảy thời gian, và hắn có thể nhìn thấy phía trước và phía sau của cỗ xe.
Phía trước xe, mọi thứ đều hiện hữu, xa hơn nữa là sự hủy diệt đã được định trước.
Mà phía sau xe, tất cả hình ảnh rõ ràng vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc vỡ nát kia.
Về sau lại là sương mù dày đặc.
Lý Nguyên đỏ mắt, nhìn chòng chọc vào sương mù dày đặc kia.
"Nếu như Đại Phá Vỡ chưa từng xảy ra, vậy mọi chuyện ngày hôm nay sẽ được viết lại!"
Hắn bây giờ đã là Thiên Đạo.
Hắn không chỉ có thể nhìn thấy tương lai trong quá khứ mà còn có thể quay trở lại.
Thiên Đạo trong vũ trụ này không gì không làm được.
Giờ khắc này, Lý Nguyên nhìn thế giới đang tiến về phía trước trong dòng chảy thời gian, đột nhiên giơ tay lên, thần thông quanh thân vận chuyển. Trong giây lát, mặt trời và mặt trăng xoay tròn, sông núi chảy ngược, sinh lão bệnh tử trong khoảnh khắc quay ngược thời gian, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm... trăm vạn năm...
Đồng hồ quay ngược chiều.
Mảnh đất này trải qua vô số triều đại, về đến Đại Đường, Đại Chu, Đại Thương, Đại Hạ, Đại Ngu... nhưng vẫn không ngừng lại, mà tiếp tục hướng về thời đại hoàn toàn xa lạ với Lý Nguyên.
Sau khi lùi lại một trăm năm mươi vạn năm, thế giới này mới dừng lại...
Những chiếc lá khô trên ngọn núi hoang bay đầy trời, Thiên Đạo chán chường ngồi trên đỉnh núi, đôi mắt thuộc về một thiếu niên kia lại hiện ra vô số tang thương, bên trong dường như có những ngôi sao lấp lánh, vô hồn nhìn thế giới trước mắt.
Lại là nhân gian.
Nhân gian rộn ràng nhộn nhịp, lại không có một người quen biết.
Thậm chí ngay cả Diêm Ngọc cũng không có ở đây.
Thiên Đạo ở trên núi khôi phục đôi chút, liền đứng dậy, ý niệm vừa buông xuống liền bao phủ hàng vạn dặm, hoàn toàn bao phủ đất đai, hải dương, tinh không nơi đây trong ý niệm.
Nơi này không có Vĩnh Dạ đầy băng tuyết như Tây Cực, nhân gian cũng không có tiên thần, thậm chí ngay cả tu hành ảnh huyết cũng không tồn tại, chỉ có những người trong giang hồ ngay cả cửu phẩm cũng chưa từng tiến vào.
Tinh không rộn ràng nhộn nhịp, các Hỗn Độn cuộn mình trong tinh hạch nóng bỏng, các Tinh Linh xoay quanh thế giới nhỏ bé của mỗi ngôi sao.
Lý Nguyên nhìn lướt qua Bắc Đẩu và Tử Vi. Bắc Đẩu còn là một tiểu cô nương mới sinh ra chưa được bao lâu, đang tò mò học tập ở nhân gian. Tử Vi cũng là một tiểu nam hài, cũng mới vừa sinh ra chưa được bao lâu.
"Thật sự đã trở lại quá khứ, hiện tại Đại Phá Vỡ còn chưa xuất hiện."
Lý Nguyên hít sâu một hơi.
Hắn cảm nhận được sức mạnh của mình.
Ngoại trừ việc tiêu hao cực lớn "Đảo ngược thời gian", tất cả còn nguyên vẹn, không tổn hao gì!
"Một khi đã như vậy, bất kể là ai muốn gây ra Đại Phá Vỡ này, thế giới này đã có ta ở đây. Ta sẽ không để cho kẻ đó thực hiện được."
Lý Nguyên bay vào tinh không, thuyền không vẫn còn, nhưng chấm đỏ nhỏ đã không còn.
Hắn bước lên thuyền, thao tác một chút, đột nhiên phát hiện thuyền không của mình vậy mà có thể trượt vào trong Hư Khuếch.
Điều này có lẽ liên quan với việc không có chấm đỏ nhỏ và hắn trở thành Thiên Đạo.
Lý Nguyên thử tiến vào Hư Khuếch, nhảy ra khỏi vũ trụ này.
Ngay sau đó, hắn thật sự nhảy ra ngoài, nhưng vẫn còn liên hệ chặt chẽ với vũ trụ ban đầu.
"Điều đó có nghĩa là, ta có thể khám phá Hư Khuếch."
Lý Nguyên đạp thuyền không, thăm dò xung quanh thế giới này một chút. Hắn thấy được mặt trời và mặt trăng trong Hư Khuếch. Mặt trời và mặt trăng ở trên bầu trời, hiện ra lực lượng to lớn vô cùng, chiếu sáng mọi nơi. Sau khi rơi vào vũ trụ của mình thì lại hình thành nên mặt trời và mặt trăng.