← Quay lại trang sách

Chương mười

Vua MacGil ngồi trong phòng tiệc dõi theo đối tượng của mình, ông ngồi cuối dãy bàn còn Vua McCloud ngồi đối diện ở đầu này của chiếc bàn, hàng trăm người của hai gia tộc ngồi xen giữa họ. Tiệc cưới đã diễn ra hàng giờ liền, cuối cùng, sự căng thẳng giữa hai gia tộc đã lắng xuống sau ngày diễn ra sự kiện cưỡi ngựa đấu thương. Như MacGil đã dự đoán, tất cả đàn ông đều cần rượu và thịt—và phụ nữ—để khiến họ quên đi sự khác biệt vốn có. Bây giờ tất cả quây quần trong cùng một bàn, giống như những chiến hữu. Thực tế khi nhìn họ, thậm chí MacGil không nghĩ họ là người của hai gia tộc khác nhau.

MacGil cảm thấy mọi thứ đều đã ổn; kế hoạch tổng thể của ông đã có tác dụng. Hiện tại, hai gia tộc đã có vẻ thân mật hơn. Ông đã cố gắng làm được nhiều điều mà các đời vua MacGil trước ông không làm được: đó là thống nhất hai vùng của Vương quốc Nhẫn, để khiến họ nếu không thể là những người bạn thì chí ít cũng là những người hàng xóm hòa hảo. Con gái ông, Luanda, đang tay trong tay với người chồng mới của cô, hoàng tử McCloud. Trông cô có vẻ mãn nguyện. Ðiều đó khiến ông thấy nỗi niềm của mình vơi bớt phần nào. Ông đã gả đi người con gái của mình, nhưng ít nhất điều khiến ông thấy an ủi là ông cũng cho cô ấy được danh hiệu nữ hoàng.

MacGil hồi tưởng tất cả các sắp đặt để tiến hành sự kiện này, nhớ lại những ngày tranh luận với các cận thần của mình. Ông đã đi ngược lại lời khuyên của tất cả các cận thần của mình để sắp xếp cuộc hội tụ này. Hòa bình không bao giờ là điều dễ dàng, khi mà gia tộc McCloud ổn định địa phận của họ bên kia dãy Highland, đám cưới này sẽ bị lãng quên dần theo thời gian, rồi một ngày họ sẽ khuấy động tình trạng bất ổn. Ông không ngây thơ. Nhưng giờ đây, ít nhất, có một mối quan hệ máu mủ giữa hai gia tộc và đặc biệt là khi một đứa trẻ được sinh ra, thì lại càng khó có thể làm ngơ. Nếu khi đứa trẻ đó lớn lên rồi trở thành người cai trị, một đứa trẻ được sinh ra bởi những người con của cả hai vương quốc, thì có lẽ, một ngày nào đó, toàn bộ vương quốc Nhẫn có thể sẽ thống nhất, dãy Highland sẽ không còn là biên giới của sự tranh chấp nữa, và quốc gia sẽ phát triển thịnh vượng dưới một sự cai trị duy nhất. Ðó là giấc mơ của ông, không phải mơ cho chính mình, mà cho con cháu của mình. Trên hết, Vương quốc Nhẫn phải cường thịnh, phải đồng lòng bảo vệ hẻm núi tử địa Canyon, và chống lại đám người của thế giới bên kia đang nhăm nhe. Nếu hai gia tộc vẫn còn chia cắt thì đấy sẽ là yếu điểm cho những kẻ thù địch luôn rình rập.

“Hãy nâng ly lên” MacGill đứng dậy hô lớn.

Cả dãy bàn hàng trăm người bỗng yên lặng, nâng cao ly rượu.

“Chúc mừng cho đám cưới của đứa con trưởng của ta! Vì sự đoàn kết của hai gia tộc MacGil và McCloud! Vì hòa bình của toàn Vương quốc Nhẫn”

“Dzô Dzô” một tràng tiếng hô vang lên. Mọi người uống cạn ly, căn phòng một lần nữa tràn ngập tiếng cười và âm thanh của tiệc tùng.

MacGil ngồi lại và nhìn thăm dò khắp căn phòng, quan sát mấy đứa con của mình. Godfrey đang ngồi uống rượu với hai tay nải, mỗi tay ôm một cô, xung quanh là đám bạn vô lại. Ðây có lẽ là sự kiện hoàng gia duy nhất mà gã từng hào hứng tham dự. Rồi đến Gareth, ngồi áp sát gã nhân tình tên Firth, đang thì thầm vào tai hắn; MacGil có thể nhìn thấy bằng đôi mắt tinh tường và ứng biến nhanh của mình, rằng hắn đang âm mưu điều gì đó. Ý nghĩ đó làm người ông sôi lên, rồi ông nhìn đi chỗ khác. Ở phía bên kia của căn phòng, là con trai út của ông, Reece, đang ngồi ăn uống cùng bàn dành cho những người cận vệ cùng với chàng trai mới, Thor. Ông cảm thấy Thor như một đứa con của mình, bởi vậy ông hài lòng khi thấy đứa con nhỏ nhất của mình bắt bạn với cậu bé rất nhanh.

Ông lướt mắt một vòng để tìm khuôn mặt cô con gái nhỏ của mình, Gwendolyn, và cuối cùng thấy cô bé đang ngồi tận phía ngoài, xung quanh là những người hầu gái đang cười khúc khích. Ông dõi theo ánh mắt cô bé và nhận ra cô đang nhìn Thor. Ông cố tình chú ý đến cô bé một lúc lâu và nhận ra rằng cô bé đã bị hút hồn. Ông không lường trước được điều này và cũng không chắc chắn phải nghĩ gì về điều đó. Ông cảm nhận được rắc rối. Ðặc biệt là từ người vợ của mình.

"Mọi thứ không phải như vẻ ngoài của nó" một giọng nói vang lên.

MacGil quay lại thì thấy Argon đang ngồi bên cạnh, đang quan sát hai gia tộc đang vui vẻ ăn uống cùng nhau.

"Ông nghĩ gì về những điều này?" MacGil hỏi. "Cả hai vương quốc rồi sẽ có hòa bình chứ?"

"Hòa bình không bao giờ tĩnh lặng," Argon nói. "Nó lên và xuống như thủy triều. Cái ngài nhìn thấy trước mắt chỉ là lớp vỏ ngoài của hòa bình. Người chỉ thấy được một mặt của nó. Ngài đang cố áp đặt hai chữ hòa bình lên một đối thủ ngàn xưa. Nhưng lịch sử hàng trăm năm máu đổ. Những linh hồn gào thét đòi trả thù. Một cuộc hôn nhân không đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ."

"Ông đang nói gì vậy?" MacGil hỏi, nhấp một ngụm rượu vang trong chiếc ly, lòng cảm thấy lo lắng, cảm giác vốn có khi ông ở cạnh Argon.

Argon quay lại nhìn chằm chằm vào ông với một ánh mắt dữ dội, ánh mắt gây ra sự hoảng loạn cho vua McGil.

"Sẽ có chiến tranh. Nhà McCloud sẽ tấn công. Hãy đề phòng. Tất cả các những vị khách ngài đang thấy ở đây sẽ sớm tìm cách lấy mạng gia đình ngài."

MacGil nuốt khan.

"Ta đã quyết định sai khi cho con gái kết hôn với bên ấy ư?"

Argon im lặng một lúc, cuối cùng ông nói: "Ðiều đó không cần thiết."

Argon nhìn đi chỗ khác, MacGil hiểu rằng ông ấy đã nói xong câu chuyện. Dẫu vậy, có hàng triệu câu hỏi ông muốn Agron trả lời cho ông, nhưng ông cũng hiểu rằng vị pháp sư này của ông sẽ không trả lời cho đến khi ông ta muốn. Vì vậy, thay vào đó, ông quan sát đôi mắt của Argon và nhìn theo ánh mắt đó đang để ý Gwendolyn, rồi sau đó đến Thor.

"Ông có thấy chúng cùng với nhau không?" MacGil hỏi, đột nhiên tò mò muốn biết.

"Có lẽ," Argon trả lời. "Còn nhiều thứ chưa được quyết định."

"Ông nói đầy ẩn ý."

Argon nhún vai nhìn đi chỗ khác, MacGil nhận ra rằng ông sẽ không nhận thêm bất cứ câu trả lời nào từ ông ấy nữa.

"Ông có thấy chuyện xảy ra trên sân đấu hôm nay không?" MacGil hỏi. "Với cậu bé?"

"Tôi đã thấy trước khi nó xảy ra", Argon trả lời.

"Ông nghĩ sao? Nguồn sức mạnh của cậu ta là gì? Cậu ta có giống ông không?"

Argon quay lại và nhìn chằm chằm vào mắt MacGil, một lần nữa với một ánh mắt mà gần như khiến ông phải nhìn đi chỗ khác.

"Cậu ta mạnh hơn tôi rất nhiều."

MacGil nhìn lại, cảm thấy sốc. Ông chưa bao giờ nghe Argon nói điều gì tương tự thế này.

"Mạnh hơn? Hơn cả ông ư? Sao có thể? Ông là vị pháp sư vĩ đại của Vương quốc—không có bất kì ai trên khắp bờ cõi này mạnh hơn ông."

Argon nhún vai.

"Sức mạnh không chỉ ở dưới một hình thức" ông nói. "Cậu bé đó có quyền năng vượt xa sức tưởng tượng của người; vượt xa hơn tầm nhận thức của cậu ta. Cậu ta không hề biết mình là ai; Kkông hề biết mình từ đâu đến."

"Nhưng ngài biết" ông nói thêm.

MacGil nhìn lại, tự hỏi.

"Ta ư?" MacGil hỏi. "Hãy cho ta biết. Ta cần biết."

Argon lắc đầu.

"Hãy tìm câu trả lời từ chính cảm xúc của ngài. Nó sẽ cho ngài biết sự thật."

"Cậu ta sẽ trở thành gì?" MacGil hỏi.

"Cậu ta sẽ trở thành một người chỉ huy tuyệt vời. Một chiến binh vĩ đại. Cậu ta sẽ cai trị vương quốc của chính mình. Vương quốc vĩ đại hơn vương quốc của ngài rất nhiều. Và cậu ấy cũng sẽ trở thành một vị vua vĩ đại hơn ngài. Ðó là số phận của cậu ta."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, MacGil cảm thấy ghen tị. Ông quay lại và dò xét cậu bé, cậu cười với Reece, ở phía bàn dành cho những người cận vệ, cậu ta là một con người rất đỗi bình thường, vẻ ngoài yếu ớt, trẻ nhất trong bọn chúng. Ông không thể tưởng tượng. Nhìn cậu ta bây giờ, cậu ta trông gần như không đủ điều kiện để gia nhập đội quân Legion. Ông chợt hỏi liệu Argon có sai lầm.

Nhưng Argon chưa bao giờ sai lầm và không bao giờ tuyên bố mà không có lý do.

"Tại sao ông nói với tôi điều này?" MacGil hỏi.

Argon quay lại nhìn chằm chằm vào ông.

"Bởi vì đã đến lúc ngài phải chuẩn bị. Cậu bé cần được đào tạo. Cậu ta cần phải được nhận những điều kiện tốt nhất. Ðó là trách nhiệm của ngài."

"Trách nhiệm của ta ư? Thế còn của cha cậu bé? "

"Cái gì của ông ta?" Argon vặn lại.