← Quay lại trang sách

Đỉnh Núi Hoa Đào Nở

Tôi là ngọn gió đang thổi

Tôi là viên kim cương lấp lánh trong đá

Tôi là con chim én hòa mình vào vòng quay của bầu trời.

Mùa đông bắt đầu chuẩn bị trút hết những cơn gió lạnh trả về núi. Trên những sườn núi cao, thấp thoáng những nụ hoa đào hoa mận khiến người sống bên núi trong lòng bâng khuâng.

Có vẻ năm nay hoa sẽ rất đẹp. Rất nhiều nụ chi chít trên những cành cây. Sáng sớm, Min đi sang nhà Liêu, dặn: - Tôi đi lên núi đây. Tôi sẽ mang về những cành hoa thật đẹp mang ra thị trấn bán.

Tôi nhờ Liêu trông mẹ giúp vài ngày. Liêu chạy ù vào bếp, lấy mấy gói xôi vừa chia lúc sớm để đi nương vài ngày, trở ra trút hết vào bọc nải cho Min, ngập ngừng dặn: - Anh đi nhớ đánh dấu đường về.

Min leo lên núi. Những bậc đá hoang bao nhiêu thời gian giờ được bước chân chàng trai bản Đồi đạp lên, như được hồi sinh. Rừng cuối đông trút nốt những cánh lá vàng để chuẩn bị ra những đọt xanh.

Mây sà xuống thấp lắm, ngỡ như trời đang thả rơi những giọt nước li ti đủ thấm lạnh. Min là chàng trai mới lớn của làng Đồi, nơi những đứa trẻ sinh ra lớn lên chỉ mong manh tấm ngực trần trước gió.

Người Min săn chắc như thân gỗ Viên Bách, loài cây chịu lạnh, chịu khô rắn rỏi như những tảng đá xám im lìm trên đỉnh núi cao. Trong lòng Min chứa đựng khát vọng âm ỉ mà không một ai sống cạnh hiểu được.

May ra có Liêu đọc được phần nào, khi cô bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn lên đỉnh núi cao.

Liêu vẫn giả vờ hỏi Min: - Bao nhiêu mặt trời đã đi qua đỉnh núi Tượng?

Min nheo nheo cặp mắt sáng hơn cặp mắt của hươu sao: - Người già bảo muốn biết bao nhiêu mặt trời đã đi qua đỉnh núi Tượng thì tay phải sờ được tất cả những mỏm đá tai mèo xếp thành.

Liêu vẫn hỏi tiếp: - Bao nhiêu hoa đào đã nở trên cái cây đào cổ thụ kia?

Min im lặng không nói gì. Mắt chàng trai nhìn lên cây đào cổ thụ mọc xa tít tắp trên đỉnh núi Tượng. Mắt thường dễ không thể nhìn thấy, mà Min hình như cũng chỉ thấy nó thấp thoáng trong đáy cùng con mắt hoang hoải.

Min im lặng dài ngày dài tháng. Rồi một hôm Min chỉ tay lên cao, bảo Liêu: - Già Tơn bảo, bao nhiêu nước chảy qua con suối Hoa là bấy nhiêu cánh hoa đào rơi rụng xuống thung Xanh.

Từ thời ông nội của già Tơn đã thấy cây đào cổ thụ vươn ra ba nhánh trên cao thế kia rồi. Liêu biết điều ấy. Vì khi già Tơn kể chuyện cho đám trai bản nghe, đám gái bản chỉ được ngồi ở xa xa bếp lửa.

Ngồi xa cũng vẫn đủ nghe được nhiều chuyện. Nhưng ngồi xa cũng chưa đủ để nghe được thấu nhiều chuyện.

Già Tơn hay giảng giải riêng nhiều điều cho Min, vì Min luôn hỏi, vì Min là chàng trai mà già Tơn muốn trao cho cái nanh con hổ Vằn của tổ tiên truyền lại cho già làng hết đời này qua đời khác. Nên Liêu từ đó không hỏi thêm câu nào nữa.

Đêm đêm, Liêu nằm trên nhà sàn nghe tiếng sáo của Min thổi phía mỏm đồi có lối đi lên đỉnh núi Tượng.

Tiếng sáo vi vút bay ngang qua nhà Liêu. Nhưng cô biết tiếng sáo đang leo lên đỉnh núi, chẳng màng đến bao gái bản đang nằm xao xuyến trong đêm, chẳng màng đến Liêu mỗi thời khắc trôi qua mỗi khắc khoải, mỗi mùa mới đến, vun ngực đầy lên, mắt da diết, hơi thở nồng nàn, bước chân uyển chuyển mềm mại nhất trong số gái bản. Tiếng sáo của Min vẫn cứ ngang tàng bay lên cao vút.

Tôi chỉ là người bình thường

Nhưng tôi có giấc mơ hoang dại nhất…