Hồng trà lạc thần
Học lớp mười hai, phải lòng hồng trà lạc thần(1).
Sao lại phải lòng? Tôi cũng không nói rõ ra được.
Có lẽ đó chỉ là một thói quen, quen tới mức căn bản không thể quen với những ngày không có hồng trà lạc thần.
Đó thực sự là một khoảng thời gian bình lặng vô vị, ngày tháng như một đường kẻ thẳng, không có cao thấp lên xuống.
Mùi vị duy nhất trong cuộc sống, là hồng trà lạc thần.
Tôi thuê nhà trọ ở ngoài.
Căn phòng tầm bốn mét vuông, cửa sổ bên trái bàn học nhìn ra trường trung học nữ Trường Vinh, cửa sổ bên phải cũng thế.
Phía sau bàn học có một chiếc giường đơn bằng gỗ, không gian còn lại đều bị tài liệu, sách tham khảo chiếm cứ.
Thỉnh thoảng cũng có tờ Playboy của bạn học trọ cùng nhà gửi ở chỗ tôi.
Không gian sinh hoạt của tôi rất đơn giản, vì thế hình thức sinh hoạt cũng không thể không đơn giản.
Còn tủ quần áo?
Thôi, cái thứ đó không cần thiết. Dù sao ngày nào cũng phải mặc đồng phục giống nhau.
Được cái an ủi là, đồng phục cũng chia hai mùa đông hè.
Vì thế ngày tháng tuy không phân biệt lên xuống cao thấp, nhưng lại có sự khác nhau giữa nóng và lạnh.
Cũng giống như tâm trạng của tôi, không có cao và thấp, chỉ có nóng và lạnh.
Thực ra nơi tôi ở, nếu tính theo bây giờ, có thể tính là phạm luật, vì là cơi nới thêm trên sân thượng.
Người không thể làm chuyện đội trời đạp đất, ít ra nơi ở cũng nên đội trời.
Phòng ngủ đội trời, mùa hè càng nóng, mùa đông càng lạnh.
Thơ cổ viết: “Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri”(2), mà phản ứng của tôi trước thời tiết, có khi còn nhanh hơn cả vịt.
Mỗi ngày sau khi tan học, ngồi vào bàn học, tôi đều pha một ly hồng trà lạc thần túi lọc hiệu Thiên Nhân.
Nó cùng tôi chiến đấu với định luật Faraday, học thuyết Avogadro và phương trình trực tuyến ba chiều của Cartesian.
Sách càng khó đọc, trà uống càng dữ.
Uống tới sau này, tôi thường quên mất là vì đọc sách mà uống trà, hay là vì uống trà mà đọc sách.
Chủ nhà ở lầu dưới, có một bà vợ, ba người con.
Nên hình dung bác chủ nhà của tôi như thế nào nhỉ?
Hiền hoà? Hoà nhã? Hoà đồng?
Hình như bất kỳ tính từ nào có chữ “hoà” cũng không thích hợp.
Bởi vì hình như từ trước đến nay tôi chưa từng thấy bác ấy cười, dù chỉ là cười mỉm.
Nhưng sự quan tâm của bác ấy đối với tôi, lại vượt xa số tiền thuê nhà mỗi tháng tôi đưa cho bác ấy.
Thậm chí tôi còn tin rằng, nếu tôi không nộp tiền nhà, bác ấy cũng vẫn đối với tôi như vậy.
Nhưng dù tôi là học sinh khối tự nhiên, nhưng tôi chỉ làm thí nghiệm trong trường học, không dám làm thí nghiệm với bác chủ nhà.
Vợ bác chủ nhà thì lại rất dễ hình dung, lúc nào bác ấy cũng nở nụ cười, vì thế có thể dùng những tính từ có chữ “hoà”.
Bác gái là một phụ nữ trung niên bình thường, không đi làm, hay nhận vài thứ đồ thủ công về nhà làm để kiếm thêm thu nhập.
Trong ba đứa con, đứa con gái lớn nhất kém tôi một tuổi, học lớp 11 trường chuyên số năm.
Thằng thứ hai và thằng út vẫn còn là học sinh cấp II.
Để tôi kể cho nghe lần đầu tiên tôi và con gái bác chủ nhà gặp nhau!
Vào một buổi tối tháng tám nóng nực nào đó, tôi xuống lầu dưới nộp tiền nhà.
“Một ngàn rưỡi? Bác không có tiền lẻ trả cháu rồi. Ngày mai bác mang lên cho cháu được không?” Bác gái chủ nhà mở cửa cười nói.
“Ừm…” tôi ngại ngần đáp “có lẽ cháu cần dùng chỗ tiền lẻ này để ăn cơm, bác có thể…”
“Ha ha… Thôi được rồi, bác đi mua thứ gì để đổi tiền, cháu vào nhà ngồi một lát nhé.”
Bác gái chủ nhà mời tôi vào phòng khách ngồi, mở tivi lên, sau đó đi xuống dưới nhà.
Cô ca sĩ trong ti vi vừa hát vừa uốn éo đôi mông khêu gợi, có lẽ là muốn dời sự chú ý của khán giả ra khỏi giọng hát của cô ta.
Tôi chịu không nổi, đành đứng lên nhìn ngó xung quanh.
Đây là căn hộ chung cư ba mươi mét vuông rất điển hình, ba phòng ngủ hai phòng khách một phòng vệ sinh, không trang hoàng gì đặc biệt, lại hơi ngổn ngang bừa bộn.
Bác gái chủ nhà cũng thật yên tâm với tôi nhỉ, bây giờ trong nhà không có người, chẳng lẽ không sợ tôi trộm đồ sao?
“Do… Re… Mi… Do… Re… Mi…”
Ối? Sao lại có cả bài hát của Dương Lâm nữa? Càng khoa trương hơn là, hát còn khó nghe hơn Dương Lâm nữa.
Lần theo tiếng hát, tôi tới trước cửa phòng tắm, cũng nghe thấy tiếng nước chảy lẫn trong tiếng hát.
“Mẹ! Khăn tắm ở đâu ạ?” Một cô gái đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, hét to.
Tôi giật bắn mình. Không phải vì giọng hát hay giọng hét của cô ta, mà vì cách ăn mặc của cô ấy.
Cô ấy chỉ mặc quần áo lót, mà cái gọi là áo lót, chính là áo ngực.
Trong lúc tôi vẫn chưa kịp phán đoán xem áo lót của cô ấy hiệu gì, size bao nhiêu, cô ta đã hét toáng lên, vội vã sập cửa lại.
Tôi bối rối chẳng biết làm sao, mặt nóng bừng quay về sôpha trong phòng khách.
Cô ca sĩ trong tivi vừa hát xong, đang diễn một tư thế hệt như bị sét đánh.
Thời gian như ngừng trôi… Tiếng nước chảy và tiếng hát trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Thứ duy nhất còn hoạt động, có lẽ chỉ có âm thanh từ ti vi và tiếng con tim tôi đang đập.
Vì vậy khi bác gái chủ nhà mở cửa bước vào, tôi như con mèo bị giẫm phải đuôi, giật mình đứng bật dậy.
“Đây, trả cháu ba trăm đồng. Đừng khách sáo, ngồi xem ti vi đi!” Bác gái chủ nhà vẫn mỉm cười.
“A, cảm ơn bác. Cháu phải lên lầu học bài ạ.” Làm chuyện xấu, đương nhiên muốn thoát khỏi hiện trường vụ án rồi.
“Đừng có lúc nào cũng học bài, ngồi chơi một lát đã, bác đi gọt ít hoa quả.”
Bác ấy không phát hiện ra sự khác thường của tôi, xách túi đồ có lẽ vừa đi mua ở dưới lầu về, đi vào nhà bếp.
Trong bếp vọng ra tiếng dao băm băm chặt chặt, càng nghe càng khiến tôi kinh khiếp.
Một lúc sau bác chủ nhà bê ra một đĩa dưa hấu, đặt lên chiếc bàn phía trước sôpha.
“Nào, dưa hấu mới mua đây, cháu ăn thử xem.” Bác gái chủ nhà lấy tăm xiên một miếng dưa, đưa cho tôi.
“Dạ, cháu cảm ơn.” Miếng dưa màu đỏ, khiến tôi liên tưởng tới mặt tôi có phải cũng đỏ thế này không?
“Tú Dung! Tú Dung! Tắm mau lên rồi ra đây ăn dưa hấu.”
Bác gái chủ nhà cho dù đang hét to, mặt vẫn cứ mỉm cười.
“Mẹ! Mẹ… qua đây một tí.” Giọng nói từ phòng tắm vọng ra tuy rõ ràng, nhưng lại hơi ngập ngừng.
Vợ bác chủ nhà chỉ quay đầu lại, cao giọng nói: “Muốn lấy cái gì? Cứ nói xem nào!”
“Mẹ cứ qua đây đã!” Âm thanh trong phòng tắm hình như là tiếng dậm chân.
Vợ bác chủ nhà đứng dậy đi về phía phòng tắm: “Muốn lấy cái gì đây?”
“…” Tôi không nghe rõ tiếng trong phòng tắm, cô nàng có mách mẹ không?
Tôi nắm lấy cánh tay đang cầm tăm, hình như nó hơi run. Có nên chuồn không nhỉ?
“Khăn tắm mẹ mới giặt hôm qua, phơi ngoài ban công. Đúng thật là, nhờ lấy khăn tắm thì xấu hổ cái gì chứ?”
Bác gái chủ nhà vừa cằn nhằn, vừa đẩy cửa bước ra ban công.
“Dưa hấu có ngọt không?” Bác gái chủ nhà lại quay vào phòng khách.
“Dạ, ngọt lắm ạ.” Tôi chột dạ trả lời.
Cũng may, bác ấy không hỏi dáng người của con gái bác có đẹp không. Tôi thở phào một hơi.
“Học hành vất vả lắm hả? Nghe ông nhà bác nói, cháu suốt ngày thức khuya học bài.”
“Cũng không còn cách nào khác, lớp mười hai rồi, năm sau phải thi rồi bác ạ.”
“Càng học nhiều, càng phải chú ý sức khoẻ. Sau này năng xuống đây xem tivi, đừng có ngại.”
“Vâng ạ. Bác Lâm, chắc cháu phải về rồi ạ.”
“Ngồi thêm một lúc đã! Cháu chưa gặp mặt Tú Dung nhỉ? Đợi lát nữa bác giới thiệu hai đứa với nhau.”
Tôi thật không đủ can đảm nói với bác ấy, tôi đã không chỉ gặp mỗi “mặt” của Tú Dung đâu.
“Tú Dung! Con tắm gì lâu thế! Ra đây mau! Mẹ giới thiệu anh Thái với con nè.”
Tôi vội vàng tới mức muốn chạy thẳng lên lầu, Tú Dung lại chần chừ không muốn bước ra khỏi phòng tắm.
Cuối cùng không chịu nổi sự thúc giục của bác gái, cửa phòng tắm từ từ hé ra…
“Đại tiểu thư ơi, con tắm lâu quá đấy. Đến đây ăn dưa hấu này.”
Tú Dung cúi gằm đầu, chậm chạp đi tới ngồi bên cạnh bác gái.
“Tú Dung, làm gì mà cứ cúi đầu thế? Gặp anh đẹp trai xấu hổ hả? Ha ha…”
Bác gái lấy khuỷu tay huých huých cô nàng, nói:
“Nó tên Tú Dung, chữ Tú trong từ Thanh tú, có bộ ngọc bên cạnh, chữ Dung trong từ Dung mạo, bộ thảo đầu.”
“Ừm, chào em. Anh là Chí Hồng, chữ Chí trong từ Chí khí, chữ Hồng là con chim đứng bên bờ sông.(3)”
Tú Dung nở một nụ cười gượng gạo, sau đó làm như vô tình chuyển tầm mắt tới chiếc tivi.
"Ha ha ha…” bác chủ nhà chỉ anh chàng Hồ Qua(4) trên ti vi, cười không khép miệng lại được.
Tôi và Tú Dung lại chẳng thấy buồn cười tẹo nào.
“Bác phải đi giặt quần áo đây, hai đứa nói chuyện đi. Cháu Thái à, ăn hết dưa hấu rồi mới được lên lầu đó!”
Nói xong, bác gái liền đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Không có bác gái làm bia đỡ đạn, tôi và Tú Dung đồng loạt lấy tivi làm nơi tị nạn cho mắt.
Điều khiển ti vi, tôi, Tú Dung, vừa vặn hình thành một hình tam giác, mà trọng tâm của hình tam giác này là đĩa dưa hấu.
Điều gì đến sẽ đến, bởi vì có chương trình thì sẽ có quảng cáo.
Cũng giống như làm chuyện lỗ mãng thì phải xin lỗi vậy.
“À… ờ… vừa rồi… xin lỗi.” Cuối cùng tôi cũng nghĩ thông đạo lý này, lấy hết dũng khí xin lỗi Tú Dung.
“Không có gì. Anh cũng đâu có cố ý.”
Giọng của Tú Dung thấp một cách kỳ lạ, thật khó tưởng tượng giọng hát cao vút hùng dũng trong phòng tắm vừa rồi là của cô nàng.
“Nhà em rất… ừm… rất đẹp.” Tiện mồm nói nhảm một câu, cho qua thời gian quảng cáo.
“Anh là học sinh trường Nhất Trung mới đến trọ ở trên lầu à?” Câu mào đầu của Tú Dung có ý nghĩa hơn câu của tôi nhiều.
“Ừ. Chỗ trọ cũ tăng tiền thuê nhà, vì ông chủ nhà bảo con trai ông ấy muốn ăn thịt lợn.”
“Muốn ăn thịt lợn thì liên quan gì đến việc tăng tiền nhà?”
“Cho nên ông ấy cần nhiều tiền hơn để mua thịt lợn cho con ông ấy ăn!”
“Ha ha ha…” Tú Dung bỗng cười không ngừng.
Kẻ thù của sự khó xử, quả nhiên là tiếng cười. Tú Dung vừa cười, nét mặt cứng ngắc của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Anh nói anh tên là Thái Chí…”
“Chí Hồng. Con chim ngố bên cạnh bờ sông.”
“Làm gì có ai tự nhận mình là ngốc.”
“Anh đây nói người thật việc thật, chứ không phải công kích cá nhân.”
Tôi cũng cười cười, lấy tăm xiên một miếng dưa hấu.
“Anh thấy em hát thế nào?”
“Ờ, không tệ. Đan điền rất tốt.”
Thực ra tôi muốn nói: so với dáng người của em, thì giọng ca của em chẳng đáng là gì.
Nhưng tôi vẫn duy trì thói quen chỉ làm thí nghiệm trong trường học, không dám đem tính mạng mình ra làm thí nghiệm.
“Nói cho anh biết, tháng sau trường em tổ chức thi hát, em đã đăng ký rồi.”
“Ừm, vậy em cố lên, em rất có hy vọng.”
“Cảm ơn anh đã động viên.”
Quả là cô bé ngây thơ hồn nhiên, nghe không ra ý tứ của tôi: Em rất có hy vọng nhìn người khác lĩnh giải.
Ăn xong miếng dưa hấu cuối cùng, tôi lau mồm, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
“Anh thích ăn dưa hấu lắm đúng không? Nếu không sao lại có thể ăn một mình hết đĩa dưa hấu?”
“Hả? Xin lỗi, anh không biết là em không ăn.”
Vừa rồi căng thẳng quá, chỉ vội vàng hoàn thành nhiệm vụ bác gái giao cho, bất giác đã xơi hết sạch đĩa dưa hấu!
“Ha ha… không sao. Lần sau mẹ em mua dưa hấu, em lại gọi anh xuống ăn.”
Lên trên lầu, trong đầu vẫn toàn là hình ảnh Tú Dung bất ngờ mở cửa phòng tắm bước ra.
Vì thế tôi nhắm mắt lại, hồi phục tinh thần. Không phải là để sám hối, mà là để cố gắng nhớ lại.
Thuỷ triều đỏ tuy đã rút khỏi mặt tôi, nhưng lại xuất hiện trong bài kiểm tra của tôi.
Bởi vì bài kiểm tra vật lý ngày hôm sau, tôi chỉ được có 48 điểm.
Thì ra nhìn thấy áo ngực của con gái, cũng là một loại “điềm xấu”.
Những ngày tháng sau này vẫn giống như trước đây, chỉ có điều thỉnh thoảng tôi lại nhớ tới tiếng cười của Tú Dung.
Có lẽ là do di truyền! Tiếng cười của cô bé với tiếng cười của bác gái chủ nhà rất giống nhau, đều khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Nếu như có thể dùng ánh dương để mô tả tiếng cười, thì Tú Dung giống như ban mai, còn vợ bác chủ nhà thì giống với hoàng hôn.
Bác chủ nhà tuy giống như ngày âm u, nhưng vẫn khiến người ta thấy mát mẻ.
Không giống như lão thầy giáo vật lý của tôi từ sáng đến tối mưa rơi bão giật lại còn có cả sấm chớp.
Cầm theo một túi hồng trà lạc thần hiệu Thiên Nhân, đi ra khỏi phòng rót nước sôi mới phát hiện hết sạch nước sôi rồi.
Đành đợi vậy! Bác chủ nhà ngày nào cũng tự mình đun nước sôi, sau đó xách lên lầu đổ vào trong phích.
Tôi quay lại phòng, tiếp tục giải đề toán khi nãy.
Giải ba lần, mỗi lần ra một đáp án khác nhau. Có lẽ là lên cơn nghiện trà, tâm tình không ổn định!
Đang lúc đau đầu chóng mặt, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân…
Tôi phấn khởi cầm lấy tách trà, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Tú Dung dang rót nước nóng vào trong phích.
“Ê! Chim ngố bên bờ sông!” Tú Dung tươi cười chào tôi.
”Hả? Sao lại là em? Bác trai đâu?”
“Bố mẹ em đi ăn cưới, bố em giao cho em nhiệm vụ đun nước sôi mang lên lầu cho bọn anh uống.”
“Ừ, bố em tốt quá. Mong em đừng bảo bác là em thích ăn thịt lợn nhé.”
“Ha ha… anh đúng là con chim ngố.”
“Anh biết không? Cái phòng anh đang ở hồi trước là phòng em ở đấy.”
“Thật không? Thảo nào anh cứ cảm thấy phòng anh có một luồng khí chất khó tả.”
“Ha ha… Chim ngố!”
“Phòng kia hồi xưa là thằng hai ở.” Tú Dung chỉ căn phòng bên phải phòng tôi. “Bây giờ là một học sinh trường Trung học số hai ở trọ.”
“Ừm, vậy căn phòng bên trái phòng anh đương nhiên là phòng hồi trước em út của em ở rồi!”
“Ha ha… anh cũng không ngốc nhỉ! Bây giờ là cậu nhóc khoá dưới anh ở, năm nay lên lớp mười một.”
“Ừ, vậy bọn anh cũng coi như là có duyên rồi.”
“Anh pha gì thế?” Tú Dung nhìn tách trà trong tay tôi hỏi.
“Hồng trà lạc thần. Em uống không?”
“Có! Cảm ơn anh. Em tham quan phòng anh được không?”
“Dĩ nhiên là được!” Tôi mở cửa phòng, “Em vào ngồi trước đi, anh đi pha thêm tách hồng trà lạc thần cho em uống.”
“Anh không cần vào dọn dẹp trước à? Nhỡ em nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thì sao?”
“Không cần đâu! Phòng của anh kế thừa truyền thống tốt đẹp mà em để lại, vừa giản dị vừa sạch sẽ.”
“Ha ha… anh thật biết ăn nói.”
“Phòng anh ít đồ thế! Toàn là sách.”
“Ờ… biết sao được. Anh chỉ là một học sinh cấp ba bình thường thôi mà.”
“Anh nói chuyện sao cứ ờ với ừm, nghe lạ thật. Ha ha…”
“Ờ” là từ đệm, vô nghĩa, cũng giống như mấy cái trợ từ “nhá” với “nhé”, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Ha ha… chắc là anh học nhiều quá đến mức đầu óc có vấn đề rồi.”
“Ừm, đầu anh đúng là có vấn đề, nhưng không liên quan đến việc học.”
Tôi đưa tách hồng trà lạc thần cho cô bé: “Uống thử xem!”
Tú Dung thổi nhẹ làn khói bốc lên từ tách trà, uống một ngụm: “Oa! Chua quá!”
“Chua á?” Tôi cũng uống một ngụm, băn khoăn hỏi: “Đâu có! Có chua đâu?”
“Ha ha… xem ra không chỉ đầu óc anh có vấn đề, mà đầu lưỡi của anh cũng có vấn đề rồi.”
“Vậy sao?” Tôi lại cẩn thận uống thêm một ngụm. Ngoài vị chát đặc trưng của lá trà, tôi thật sự không biết chua ở chỗ nào?
“Chắc tại anh uống thành quen rồi đấy!” Tú Dung kết luận hộ tôi.
Quen rồi? Thế nào gọi là quen rồi?
Ngày nào tôi cũng ra khỏi nhà từ sáu rưỡi sáng,
chen chúc với một đống người mua bánh bao và sữa đậu ở cửa hàng đồ điểm tâm đắt lòi ruột cạnh cổng trường;
sáu rưỡi tối tan học về nhà,
đến cạnh trường Trung học nữ Trường Vinh mua một hộp cơm, tiện thể ngắm nhìn mấy em gái xinh đẹp;
mười rưỡi tối xuống lầu ra hàng bánh mì đầu ngõ mua bánh mì trứng nóng hổi mới ra lò, sau đó bò ra trong đống sách cũ lật lật mấy tờ tạp chí hết hạn;
mười hai giờ đêm đứng cạnh bồn cây trồng đầy lô hội trên sân thượng, úm cho lão thầy vật lý sau này sinh con không có lỗ đít, hoặc úm cho lão sau này khỏi sinh con luôn.
Với tôi mà nói, đó mới là thói quen.
Còn hồng trà lạc thần là cuộc sống của tôi, không phải là thói quen.
Bởi vì nếu như thói quen thay đổi, cuộc sống của tôi chỉ trở nên không quen thuộc;
nhưng nếu như cuộc sống thay đổi, tôi sẽ trở nên không quen thuộc với cuộc sống.
Nếu nói uống hồng trà lạc thần chỉ là một thói quen, vậy thì thói quen nhất định là một thứ rất đáng sợ, bởi vì thói quen không chỉ có thể ảnh hưởng tới sự kiên nhẫn của tôi với cuộc sống, làm tôi mất đi tâm trạng vui buồn; thói quen cũng có thể ảnh hưởng tới vị giác của tôi.
Từ đó về sau, mỗi lần uống hồng trà lạc thần, tôi đều nhớ tới Tú Dung, cũng thử cảm nhận vị “chua” mà cô bé nói.
Có lẽ là vì nụ cười của Tú Dung quá đỗi ngọt ngào, nên tôi căn bản không cảm nhận được vị chua của hồng trà lạc thần.
Về sau tôi thậm chí còn bắt đầu không cho đường vào hồng trà lạc thần.
Mà Tú Dung cũng tự nhiên cùng với hồng trà lạc thần đi vào cuộc sống của tôi.
Trung thu năm đó, được nghỉ liền ba ngày, nhưng tôi không về nhà.
Lúc bác chủ nhà lên sân thượng tưới cây, nhìn thấy tôi.
“Cháu không về nhà à?”
“Cháu muốn học thêm một chút.”
“Vậy buổi tối nhớ xuống lầu ăn cơm với nhà bác nhé.”
“À, việc này…”
“Cứ vậy đi.”
Ý tốt của bác chủ nhà, tôi không nỡ từ chối, nhưng cũng không đủ can đảm xuống nhà ấn chuông xin bữa cơm.
Còn đang do dự, Tú Dung đã gõ cửa phòng tôi: “Chim ngố! Ăn cơm thôi!”
“Ờ, anh… ừm…”
“Còn ậm ờ cái gì? Mọi người đang đợi anh đấy. Đừng có ngại, xuống ăn cơm thôi!” Tú Dung vừa kéo vừa đẩy tôi xuống lầu.
“Bố! Chim ngố xuống rồi.”
“Tú Dung, sao lại gọi người ta là chim ngố? Phải gọi là anh Thái.”
“Anh Thái --------“
Tú Dung cố ý kéo dài chữ anh, còn lè lưỡi trêu tôi.
“Cậu Thái, ngồi xuống ăn cơm đi! Đừng khách sáo!” Vợ bác chủ nhà dịu dàng nói.
Những chuyện vặt vãnh quanh bàn ăn cũng không cố lấy tôi làm chủ đề trung tâm, có lẽ đối với họ, tôi cũng không phải là khách.
Ăn cơm buổi tối Trung thu như thế này, khiến tôi có cảm giác mình là một thành viên trong cái gia đình này.
Sau bữa tối, vợ bác chủ nhà hỏi thăm gia cảnh và việc học hành của tôi.
Thỉnh thoảng bác chủ nhà cũng hỏi thêm một câu, còn Tú Dung thì chỉ chăm chú lắng nghe, sau đó đóng vai trò phá rối.
“Bố! Bọn con lên sân thượng đốt pháo bông nhé?” Tú Dung hỏi bác chủ nhà.
“Ừ, nhưng đừng làm ồn đến người khác.”
“Yeah! Chim ngố, lên lầu thôi!”
Bác chủ nhà đang định sửa Tú Dung, thì cô bé đã kéo tôi và hai thằng em cầm theo pháo bông chạy lên lầu.
Đốt pháo bông trên sân thượng rất thú vị, hơn nữa pháo xung thiên còn có thể nhắm thẳng vào mặt trăng.
Tú Dung là kiểu người người ta ăn phở mình ở bên cạnh kêu nóng, thích đốt pháo nhưng lại không dám đốt.
Mỗi lần cầm que hương châm pháo xung thiên, tay cô bé lại run run, làm que hương lắc lư như quả lắc.
“Anh Thái, anh em mình đốt pháo xung thiên ném vào bọn họ nhé?” Em trai út của Tú Dung chỉ vào đám người đang đi dạo trong sân vận động của trường trung học nữ Trường Vinh.
“Không được! Bố bảo không được làm ồn tới người khác.” Em trai thứ hai của Tú Dung dù gì cũng lớn tuổi hơn.
“Không sao đâu, mình lấy pháo “ném” người ta, chứ có phải “làm ồn” người ta đâu.”
“Ha ha… chim ngố xấu xa, em trai em bị anh làm hư mất thôi.”
Tú Dung miệng thì nói thế, nhưng cuối cùng người đốt pháo xung thiên lại là cô bé.
Đốt pháo xong, bọn em của Tú Dung xuống dưới nhà.
Còn Tú Dung thì dựa vào tường bao trên sân thượng ngắm trăng, mồm ngân nga hát.
Tôi đi về phía cô bé, Tú Dung quay đầu nói:
“Chim ngố, Trung thu vui vẻ!”
“Ừm, em cũng Trung thu vui vẻ!”
“Đêm nay trăng có đẹp không?”
“Trăng đêm nay… ờm… đúng là rất tròn!”
“Ha ha… chim ngố, nói câu gì vớ vẩn thế. Em phải đi xuống đây, chúc ngủ ngon.”
Ngày nghỉ thứ hai, bão đổ bộ vào miền Tây Nam Đài Loan. Tôi ở trên sân thượng, như một phiến lá trong mưa bão.
Trong tiếng mưa gió bập bùng, bỗng có tiếng gõ cửa gấp gáp…
“Chim ngố! Xuống nhà tránh bão đi được không?”
“Muộn lắm rồi, không tiện đâu?”
“Em nói với bố em rồi, bố bảo tối nay anh có thể ngủ ở dưới nhà.”
“Ờ… nhưng mà… nhưng mà…”
“Nhanh lên! Chúng ta còn có thể chơi bài nữa.”
Tú Dung cứ giục mãi, tôi đành mặc áo khoác vào, cùng che ô xuống nhà với cô bé.
Hai bác đã đi ngủ, tôi, Tú Dung và hai cậu em ngồi trên chiếc giường đôi trong phòng Tú Dung chơi bài Bridge.
Phòng của Tú Dung và phòng của tôi kích thước tương đương nhau, cũng vừa khéo ở ngay bên dưới phòng tôi.
Phòng của cô bé chất đầy những thứ linh ta linh tinh, tường sơn màu hồng phấn, dán mấy bức poster của Dương Lâm.
Cô bé tự hào nói là chính tay mình sơn.
Trước khi chơi bài, Tú Dung lén lút nói với tôi: “Lát nữa anh với em một đội nhé.” Sau đó hạ giọng nói:
“Lúc chơi, kéo tóc là quân bích, sờ lông mày là quân tép, chỉ vào tim là quân cơ nhé.”
“Vậy Diamond (quân rô) thì thế nào?”
“Chỉ vào anh đi. Diamond có chữ “dại”, đằng nào anh cũng là chim ngố mà!”
“Em đánh bài với em trai mình mà cũng định giở trò à?”
“Đương nhiên rồi! Một con gà nướng đất đấy nhé! Hơn nữa trên chiếu bạc không có chị em gì cả, anh nhớ kỹ đấy.”
Có loại “ám hiệu” này, tôi và Tú Dung chơi bài liền chiếm thế thượng phong.
Tú Dung vô cùng hứng chí, lại bắt đầu hát: “Do… Re… Mi… Do… Re… Mi…”
Tôi nghe lại một lần, quả đúng là trong giọng hát của Tú Dung, chỗ có thể khen được, chỉ có mỗi đan điền mà thôi.
Á? Tối nay sao tôi lại không nhớ uống hồng trà lạc thần rồi?
Nhìn sang Tú Dung, có lẽ không phải vì tôi không muốn uống hồng trà lạc thần, mà là đã uống đã đời rồi.
Bởi vì Tú Dung chính là hồng trà lạc thần của tôi.
Chiều hôm sau lên lầu, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngây dại!
Mái nhà lợp tôn bị gió thổi bay một góc, nước mưa chảy vào khiến phòng tôi nước ngập cao năm phân.
Tôi vớ một tờ giấy, gấp thành chiếc thuyền, cho nó chu du trong phòng tôi.
“Em xem thế này có giống du thuyền trên đại dương không?”
“Chim ngố thối! Anh vẫn còn tâm trạng nhăn nhở à? Sách của anh ướt hết cả rồi kìa!”
Tú Dung chuyển đống sách của tôi lên chỗ cao, sau đó xuống lầu lấy xô và gáo, múc từng gáo từng gáo nước một.
Rồi lại lấy giẻ lau, khom người quỳ xuống lau sạch sàn nhà.
“Phù… sạch rồi đấy. Nhớ phải phơi sách đấy!”
Tú Dung lau mồ hôi, thở hắt ra một hơi.
“Ờ, cảm ơn em.”
“Ơn với huệ gì, một chầu xem phim là ok.”
“Phim gì cơ?”
“Còn giả vờ nữa? Đương nhiên là mời em đi xem phim rồi! Đúng thật là, có chút đối nhân xử thế mà cũng không biết.”
Tối hôm đó, Tú Dung lại lên gọi tôi xuống lầu ăn chiến lợi phẩm thắng bạc ngày hôm qua – gà nướng đất. Tú Dung để phần đùi gà cho tôi, nhìn hai đứa em trai đang nuốt nước bọt, tôi bất giác thấy áy náy.
Sau đó cô bé thổi phồng thiệt hại trên sân thượng với bố.
“Bố! Bố phải gọi người đến sửa ngay đi.”
Bác chủ nhà rất nhanh đã sửa xong sân thượng, còn chủ động giảm 100 tệ tiền thuê nhà.
Chọn một ngày chủ nhật không bị áp lực học tập đè nặng, tôi mời Tú Dung đi xem phim.
“Em rủ bạn em đi cùng, anh không để ý chứ?”
“Nếu cô ấy tự bỏ tiền thì anh sẽ không để ý.”
“Ha ha… Chim ngố anh thật là nhỏ mọn.”
“Em thích xem phim gì?”
“Em thích Châu Nhuận Phát, phim của ông ấy em đều xem hết.”
Vì thế, tôi và hai cô gái đi xem phim hành động.
“Bạn em trông thế nào?” Xem xong phim, Tú Dung hỏi tôi.
“Ờ………” Tôi thở dài, lắc lắc đầu.
“Ê! Chim ngố thối! Sao anh lại thế chứ?”
“Cô ấy là bạn em, đây là vấn đề thân phận; cô ấy trông thế nào, lại là vấn đề diện mạo, không thể lẫn lộn được.”
“Ha ha… anh lại nói linh tinh rồi.”
“Em cũng thật là! Anh chê dung mạo của bạn em, em còn cười được nữa? Cho thấy tình bạn của bọn em có vấn đề.”
“Chim ngố thối! Anh muốn ăn đòn hả!”
Không biết là ai muốn ăn đòn, vì bộ phim này là một người trả tiền, ba người xem.
Tiếp đó là chuỗi ngày lạnh lẽo, hồng trà lạc thần khi đó không chỉ là nhu cầu cấp thiết trong cuộc sống, mà còn có thể đem lại hơi ấm.
Cũng giống như Tú Dung cứ năm ba ngày lại mua bánh đậu đỏ nóng hổi mang lên lầu tìm tôi.
“Ở đây lạnh thật đấy!” Tú Dung lúc nào cũng hà hơi ra lòng bàn tay rồi chà hai tay vào nhau.
“Ừ, quen là được thôi. Dù sao sống là khổ đau chết mới an bình mà.”(5)
“Ha ha… Chim ngố, đừng có để bị cảm đấy!”
“Ừ, không đâu. Anh không có thời gian bị cảm.”
“Đừng ra vẻ. Cửa sổ cũng đừng mở to quá, anh thích ngắm con gái trường Trường Vinh đến thế à?”
Sau đó, Tú Dung “mượn” mất tiêu cái ống nhòm tôi để bên cạnh cửa sổ.
Khi thời tiết bắt đầu khiến tôi phải cởi áo khoác ngoài, tôi mới giật mình cảm nhận được kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần.
Cùng với kỳ thi tốt nghiệp đang kề cận từng ngày, áp lực trên người cũng càng ngày càng tăng.
Thời gian học tập kéo dài, hồng trà lạc thần uống càng dữ dội hơn.
Thú tiêu khiển duy nhất, có lẽ chỉ là nói chuyện với Tú Dung lúc cô bé lên sân thượng tưới cây, sau đó cùng nhau uống hồng trà lạc thần.
Mặc dù Tú Dung không còn kêu ca vị chua của hồng trà lạc thần nữa, nhưng tôi vẫn đọc được vị chua của hồng trà lạc thần qua cái nhíu mày của cô bé.
Buổi tối trước hôm thi tốt nghiệp, tôi đang thu dọn sách bút và thẻ dự thi thì Tú Dung gõ cửa:
“Ê! Chim ngố, ngày mai thi đừng có căng thẳng nhé!”
“Ừm, sẽ cố hết sức.” Tôi mở cửa phòng đáp.
“Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai đừng có ngủ quên đấy.”
“Ờ, được rồi.”
“Vậy em xuống nhà đây. Nhớ đừng căng thẳng nhé.”
“Đợi đã! Uống với anh một ly hồng trà lạc thần… được không?” Tôi khó nhọc nuốt hai chữ “cuối cùng” vào trong bụng.
“Ha ha… Đương nhiên là được!”
Tôi đưa một ly hồng trà lạc thần cho Tú Dung rồi hỏi: “Em vẫn thấy hồng trà lạc thần chua à?”
Tú Dung chậm rãi uống một ngụm: “Ừm… chim ngố, anh thật hết thuốc chữa. Hồng trà lạc thần đúng là rất chua.”
Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Không phải vì kỳ thi, mà vì sự chia ly đang tới gần.
Đầy ắp trong đầu không phải là những công thức phải dùng cho buổi thi ngày mai, mà là sự vấn vương không nỡ trước buổi chia ly.
Miễn cưỡng ngủ được một lúc, lại nằm mơ thấy Tú Dung!
Trong mơ, em còn nói với tôi: “Lúc chàng thi cử vẹn bề. Là khi lòng thiếp não nề nát tan.(6)"
Tỉnh dậy, tôi quyết định đem pha hết chỗ hồng trà lạc thần còn lại.
Thi cử xong xuôi, tuy có thể thoát khỏi vòng xiềng xích đã giam lỏng tôi suốt ba năm, nhưng tôi chẳng hề thấy cực kỳ phấn khởi.
Bởi vì cùng lúc đó tôi cũng mất đi lý do ở lại trên căn phòng sân thượng này.
Có lẽ, cuộc sống của tôi sẽ mất đi hương vị của hồng trà lạc thần.
Còn Tú Dung đã cùng với hồng trà lạc thần tiến vào cuộc sống của tôi, liệu có mất đi?
Đóng gói hành lý, chuẩn bị rời xa hồng trà lạc thần. Không, ý tôi là rời xa nơi này.
Mà cái gọi là hành lý chỉ có mỗi một đống sách mà thôi.
Mỗi gốc cây ngọn cỏ nơi này đều không thuộc về tôi;
thuộc về tôi, chỉ có hương vị của hồng trà lạc thần. Nhưng tôi không mang theo được.
Vì không quen với cảnh ly biệt, nên tối hôm trước tôi đã “thông báo” trước với vợ chồng bác chủ nhà.
Cũng may khi đó Tú Dung không có nhà, nếu không tôi không biết khi tôi nói tạm biệt, có dễ dàng như vậy không?
Thói quen đáng thương lại khiến tôi ra khỏi nhà lúc sáu rưỡi sáng nay. Nhưng trước đây ra khỏi nhà đều có thể quay lại, còn lần này? Thói quen còn lại ngày hôm nay phải làm thế nào?
Sáu rưỡi tối phải mua cơm hộp ở đâu? Mười rưỡi tối phải đến chỗ nào mua bánh mì trứng?
Nửa đêm mười hai giờ úm quẻ thầy vật lý ở chỗ nào đây?
Tôi muốn thả chùm chìa khoá này vào trong thùng thư của bác chủ nhà, nhưng chìa khóa như nặng ngàn cân, khiến tôi không bỏ xuống dễ dàng được.
Nhưng tôi không đủ sức để nhấc chùm chìa khoá lên một lần nữa, nói đúng hơn là không đủ can đảm.
Hình như với tôi mà nói, đó không chỉ là một chùm chìa khoá, mà còn là lý do khiến tôi thuộc về nơi này.
“Ê! Con chim ngố bên bờ sông kia! Anh phải đi đấy à?” Tiếng của Tú Dung bất ngờ từ trên lầu vọng xuống.
“Ừm, phải! Hôm nay em không đi học à?” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô nhỏ trên lầu năm.
“Đúng là đồ chim ngố, em được nghỉ hè rồi!”
“Ờ…”
“Đằng nào anh cũng thi xong rồi, ở lại vài ngày rồi hẵng đi được không?”
“Vậy thì không tiện lắm. Bác trai lại không thu thêm tiền nhà của anh, hơn nữa nhà em cũng phải tìm khách thuê mới chứ.”
“…” Tú Dung trên lầu năm trầm mặc.
Tôi ở dưới mặt đất trầm mặc. Tuy chúng tôi cứ nhìn nhau, nhưng tôi không có cớ lên lầu, cô bé cũng không có lý do xuống dưới.
Tình cảnh này, rất giống với khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, ngồi ngay đơ trước ti vi.
“Ừm, vậy… tạm biệt nhé.” Dù trầm mặc đến đâu cũng vẫn phải mở miệng, cũng giống như có bắt đầu thì phải có kết thúc vậy.
“Tạm biệt cái gì! Sau này anh vẫn có thể đến đây chơi nữa mà!”
“Ùm, được.”
“Anh phải nhớ đổi cách nói chuyện đi! Đừng lúc nào cũng ậm ờ hoài.”
“Em cũng vậy, trước khi cởi quần áo trong nhà tắm, phải nhìn xem đã có khăn tắm chưa!”
“Chim ngố thối… chim ngố thối…. chim ngố thối….”
Tú Dung cứ nói đi nói lại câu này, nhưng âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Tạm biệt, hồng trà lạc thần.
Tạm biệt, Tú Dung.
Lên đại học, dần dần cai được thói quen uống hồng trà lạc thần.
Có lẽ vì bắt đầu ít phải học hơn, nên hồng trà lạc thần cũng uống ít đi.
Năm thứ ba, có lần nghe thấy trong đài phát “Do… Re… Mi…. Do… Re… Mi….”
Tôi bỗng nhớ tới hương vị của hồng trà lạc thần. Cưỡi xe máy phóng hết lượt mấy cửa hàng quanh khu, cũng không tìm được gói hồng trà lạc thần Thiên Nhân nào.
Thì ra cái mất đi, không chỉ là những ngày tháng “xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri”, mà còn có cả hồng trà lạc thần.
Nếu hồng trà lạc thần đã không còn là hương vị cuộc sống của tôi nữa, vậy Tú Dung cũng nên rời khỏi cuộc sống của tôi rồi!
Kỳ học này, quen cũng không ít cô bạn gái, tôi toàn thử đem các cô tưởng tượng thành đồ uống.
Đối với tôi mà nói, đa số các cô giống như nước ngọt có ga, đã ngọt lại chẳng thể giải khát.
Cái tôi muốn, có lẽ chỉ là chút mát lạnh mà đồ uống có ga mang lại mà thôi!
Thỉnh thoảng cũng có bạn nữ giống như hồng trà, nhưng hồng trà cho thêm đường, vẫn là quá ngọt.
Tạm biệt hồng trà lạc thần thanh chát, sau khi thi đỗ nghiên cứu sinh, tôi chuyển sang uống cà phê đắng chát.
Bởi vì cuộc sống nghiên cứu sinh ngày đêm đảo lộn, phải nhờ đến cà phê để thanh tỉnh tinh thần.
Nhưng tôi chỉ vì đọc sách mà uống cà phê, chưa bao giờ vì uống cà phê mà đọc sách.
Những tháng ngày thanh chát, đương nhiên bị thay thế bởi những ngày tháng đắng chát.
Nhưng uống cà phê chỉ là thói quen, chứ không phải là cuộc sống.
Một đêm giữa hè hồi năm ngoái, một mình đi dạo chợ đêm.
Đi qua một sạp hàng bán nước hoa, tôi bỗng thấy một gương mặt quen thuộc.
“Chim ngố bên bờ sông, anh cũng đi chợ đêm đấy à!” Giọng Tú Dung đầy phấn khích.
“Sao em lại ở đây?” Giọng của tôi tuy cũng rất phấn khích, nhưng lại có chút băn khoăn.
“Em đi bán nước hoa! Ha ha… đúng là lâu lắm rồi không gặp nhỉ.”
“Anh cũng thật là, lâu như vậy mà chẳng có tin tức gì.”
“Anh đang học hay đang đi làm? Có thuận lợi không? Cuộc sống vẫn tốt chứ?”
“Anh có bạn gái chưa? Sao không dẫn bạn gái đi chơi luôn?”
Tú Dung hỏi luôn miệng, còn tôi chỉ nhìn cái bụng đang nhô lên của cô ấy, không nói được câu nào.
“Em tặng anh một chai nước hoa. Đây là nước hoa hương trà núi Darjeeling(7) đấy nhé!”
“Sau này anh chỉ là chim ngố thôi, không còn là chim ngố “thối” nữa rồi.”
“Cái này gọi là Bvlgari pour homme! Tiếng Ý đấy, anh không hiểu đâu.”
Tú Dung vẫn phấn khích như vậy, vừa mời khách lại vừa tặng tôi một chai nước hoa.
“Ừm, cảm ơn.”
“Ừm cái gì mà ừm, anh nói chuyện vẫn không thay đổi gì cả. Ha ha…”
“Ừm…”
Thấy cô ấy bận rộn như vậy, tôi bèn bảo Tú Dung là tôi đi loanh quanh trước, lát nữa quay lại nói chuyện sau.
“Anh phải quay lại ngay đất nhé! Em sắp dọn hàng rồi.” Tiếng cười nhẹ của Tú Dung vang lên sau lưng.
Không hiểu tại sao, tôi đi một vòng quanh chợ đêm với tốc độ chậm hơn bình thường đến mấy lần.
Đi thêm một bước, lại càng nhớ thêm hương vị hồng trà lạc thần.
Nhưng cũng giống như những tháng ngày thanh chát đã không còn có thể quay lại, đầu lưỡi tôi cũng đã mất đi ký ức về hương vị của hồng trà lạc thần.
Thì ra tạm biệt tôi, không chỉ có những tháng ngày thanh chát và vị chát của hồng trà lạc thần, còn có cả tình yêu thanh chát nữa.
Trong đầu hiện lên lần đầu gặp mặt, tôi vội vã muốn chạy lên lầu, còn cô ấy lại chần chừ không muốn bước ra khỏi nhà tắm.
Khi đó Tú Dung không thể không bước ra khỏi nhà tắm để gặp mặt tôi, nhưng tôi bây giờ có thể chọn đi đường vòng để tránh mặt cô ấy.
Lượn một vòng, ngang qua một quầy đồ uống, nhìn thấy bên trên có viết: “Hồng trà lạc thần”.
Tim thót lại một cái, tôi không kiềm chế được mua một ly hồng trà lạc thần.
Chỉ uống một ngụm, lông mày đã chau lại.
Vị của hồng trà lạc thần, ừm…
Quả thật hơi chua.
jht 09/01/1999.
Wasabee dịch 05/2012
(1) Loại trà làm từ hoa lạc thần, hay còn gọi là hồng hoa
(2) Câu thơ trong bài “Xuân giang vãn cảnh” của Tô Thức, nghĩa là “Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên”
(3) Chữ Hồng – con chim nhạn, do chữ Giang và chữ Điểu ghép lại mà thành.
(4) Hồ Qua: MC nổi tiếng của Đài Loan
(5) Sinh vu ưu hoạn tử vu an lạc: Quan điểm của Mạnh Tử về cuộc sống: sống là đau khổ, chết đi mới bình an.
(6) Nhại ý thơ trong bài Xuân Tứ của Lý Bạch: Lúc chàng mong nhớ ngày về/Là khi lòng thiếp não nề nát tan (Hoàng Nguyên Chương dịch)
(7)Trà Darjeeling là loại trà nổi tiếng trồng trên núi Darjeeling ở Ấn Độ.