← Quay lại trang sách

Nước hoa ──────♥──────-

Lần trước chúng ta gặp nhau, cũng đã là bốn năm về trước rồi. Vốn đã sớm quyết định sẽ quên anh đi, nhưng đêm nay, em lại không nhịn được cầm bút lên. Rốt cuộc là tại sao? Có lẽ bởi gió, cũng có thể bởi mưa, đêm nay mưa rơi có chút giống như cái đêm chúng ta chia xa.

Ngày hôm đó, em lang thang trên phố, ngang qua một cửa hàng cao cấp, bị lọ nước hoa tạo hình tinh xảo hấp dẫn nên bước vào. Cô gái bán hàng có lẽ vẫn còn là học sinh, hoặc có thể vì em là vị khách duy nhất trong cửa hàng đó, nên thái độ vô cùng niềm nở. Cô ấy giữ lấy em, giải thích với em tên gọi và cách pha chế của từng loại nước hoa. Sao em lại ko biết cơ chứ? Mỗi lọ nước hoa, em đều biết rõ hơn cô ấy. Những mùi hương đó, giống hệt như năm nào. Nhưng em không nói gì, chỉ đi theo cô ấy giữa những chai nước hoa đó. Cô gái thấy em không có biểu hiện gì, dường như có hơi thất vọng. Cuối cùng, cô ấy từ trong một góc khuất của cửa hàng lấy ra một lọ nước hoa. Em vốn chẳng có nhiều hứng thú, nhưng, mùi hương đặc biệt ấy, lại thu hút em.

Đó là một mùi hương phức hợp! Có vị thanh lạnh của đêm đen, lại có nét tươi sáng của ban mai, hai mùi hương vừa triệt tiêu nhau lại vừa hoà hợp với nhau ấy, yên lặng lan toả trong gian hàng này.

Cô gái ấy nói với em thế này: “Đây là do hoa anh túc màu lam - loài hoa trên cao nguyên băng tuyết và Mạn đà la – đoá hoa sa mạc, pha chế thành. Nó nhấn mạnh vào hai mặt mong manh và tàn nhẫn của nữ giới đối với tình yêu.”

Em rút ví, trả tiền, vội vã bước ra khỏi cửa hàng đó.

Phố về đêm, ngập tràn mùi hương đầy mâu thuẫn ấy, em khàn giọng gọi tên anh, em khóc.

Kể về những ngày chúng ta gặp nhau nhé!

Lần đầu tiên chú ý đến anh là khi nào nhỉ? Là từ khi anh B bảo với em anh thích hoa khôi của lớp. Em cười bắt anh B chỉ cho em xem anh là ai, theo hướng tay anh B chỉ, em nhìn thấy anh đang đứng lặng im bên cửa sổ.

Cũng không phải là một chàng trai đặc biệt gì, rất cao to, có cảm giác rất nhàn nhã, cứ như vậy nghiêng người dựa vào cửa sổ. Ánh nắng chiều mùa hạ, phủ lên người anh, áo sơ mi màu xanh da trời của anh, ngập tràn hương mùa hạ, vẻ mặt đầy ung dung lại chất chứa ưu thương.

“Anh ta chắc là con nhà giàu nhỉ!” Em hỏi anh B.

“Cậu ấy à, tuyệt đối là còn giàu hơn em tưởng tượng nhiều!” anh B cười cười trả lời em.

Em lẳng lặng gật đầu, không hỏi thêm nữa, nói sang chuyện khác với anh B. Nhưng bóng hình anh lại in dấu trong lòng em, trong buổi chiều hè muộn ngày hôm ấy, đã rung động trái tim em.

Theo những gì em biết, khi anh học đại học, cũng chẳng được người ta khen ngợi gì. A Lục cũng từng nói với em như thế, cô ấy bảo khi anh học đại học tác phong lạnh lùng, thường bị hiểu nhầm là vì giàu có nên kiêu ngạo. Nhưng bạn thân nhất của anh, Trạch Dã, lại cho rằng, anh chẳng qua là một người không biết cách thể hiện tình cảm mà thôi.

Tính cách anh như thế nào không quan trọng. Dù sao, A Lục, Trạch Dã, anh B, anh và em, vì một vài cơ duyên đặc biệt, mà trong bốn năm đại học đã trở thành một lũ sống chết có nhau.

Chúng mình là lũ bạn chẳng chuyện gì không nói, đề tài gì cũng bàn. Chiều thứ sáu, chỉ cần có nắng, năm người chúng ta thường mặc kệ mọi thứ, ngồi lên chiếc Toyota của anh, phóng lên núi Dương Minh hái rau môn bạc hà. Cũng đã từng ba giờ sáng đốt lửa bên bờ biển kể chuyện ma. Trạch Dã uống say rồi, ôm lấy A Lục mà khóc rằng: “Sau này em nhất định phải lấy anh!” Nói mãi nói mãi, A Lục cũng khóc, hai người ôm nhau ngủ trên bãi cát.

Anh B mắt đỏ hoe nhìn em, muốn nói lại thôi. Trong lòng em biết anh ấy muốn nói gì, vô thức dựa vào bên anh, rúc vào sau lưng anh. Anh không nói gì nhiều, chỉ lấy áo khoác lên người em.

Khi đó, em thầm trách anh không hiểu tâm tình của em, nhưng bây giờ nghĩ lại, em lại cảm thấy, thậm chí trước khi em biết mình thích anh, thì anh đã phát hiện ra tâm ý của em rồi.

Dù em thích anh đến như vậy, nhưng chưa bao giờ em đi quá đà, một lần cũng không.

Anh có còn nhớ một chiều mùa đông năm thứ ba? Anh, em, A Lục ngồi trong nhà ăn kiểu Ý xây thêm trong trường. Ăn bánh mì với dầu ôliu, uống càphê Capuchino thơm phức. Trong nhà ăn chẳng có mấy khách, đa số là sinh viên bên viện Y đang chuẩn bị thi cuối kỳ. Cả gian phòng chỉ có tiếng lật sách sột soạt, tiếng khuỷu tay chạm vào bàn ran rát, tiếng bút bi chạy trên trang giấy, và tiếng chúng ta khuấy cà phê chạm vào cốc kêu leng keng.

Chúng mình nói đủ thứ chuyện, không hiểu vì sao A Lục cứ cười mãi.

Đột nhiên, tiếng lục lạc ở cửa ra vào vang lên không báo trước, tim em đập dồn dập, không rõ là tại sao. Em nhìn ra cửa, bỗng nhiên thấu hiểu.

Hoa khôi của lớp cùng với đám bạn tốt của cô ấy, cười nói đi vào. Ngang qua bàn của chúng ta, bọn họ lịch sự gật đầu, A Lục đứng lên hàn huyên vài câu, em muốn nhìn xem anh phản ứng như thế nào, nhưng anh chỉ ngồi ở đó, nghịch chiếc khăn trải bàn đang phủ trên đùi.

Đợi bọn họ ngồi xuống, A Lục quay sang chúng ta, nhẹ giọng trách chúng ta không biết lịch sự, anh lại làm như không nghe thấy gì nói sang chuyện khác.

“Samsara.” Khi đó anh đã nói như vậy.

A Lục không hiểu, bảo anh nói lại lần nữa, anh chỉ cười không đáp.

Nhưng trong lòng em lại hiểu rất rõ, anh đang nói về mùi nước hoa trên người hoa khôi, Gurlain Samsara.

Em ngẩng đầu lên, đánh bạo nhìn sang anh, lại thấy đôi mắt anh tràn ngập ý cười, xuyên qua người em, nhìn thẳng vào cô ấy.

Khi đó, trong lòng em vô cùng kích động, muốn xông lên phía trước, ôm chặt lấy anh, phá tung cái điệu bộ nhàn nhã ung dung đó của anh. Hét to bên tai anh, em đã không thể đè nén nổi tình cảm dành cho anh nữa, em cũng không thể nào nghe anh nói những điều liên quan đến cô ta thêm nữa, em không thể kìm chế nữa rồi! Em muốn nhào vào lòng anh khóc to một trận, dù chỉ một phút thôi cũng được.

Nhưng, cuối cùng em vẫn chẳng nói gì. Nếu khi đó em bất chấp tất cả xông lên, có lẽ mọi thứ đều đã khác đi. Nhưng cuối cùng em chỉ ngồi ở đó, vẻ mặt vô cảm nhìn anh, đến tận khi phát hiện ra nắm tay đang xiết chặt lại của mình dần dần lỏng ra.

Bây giờ nhớ lại, hình như là bắt đầu từ ngày đó, tình bạn của chúng ta dần nhạt đi, năm người chúng ta cũng rất ít khi ở bên nhau.

Đến năm thứ tư, bài vở càng bận rộn, anh B bận chuẩn bị luận văn, Trạch Dã và A Lục về quê ở miền Nam chuẩn bị đám cưới, còn anh, đã danh chính ngôn thuận ở bên hoa khôi của lớp từ lâu. Chỉ còn lại mình em, thường xuyên cô đơn ngồi ngơ ngẩn trong quán uống cà phê.

Khi đó, đúng là cô đơn không chịu nổi! Cũng từng nghĩ tới tìm đại một người bạn trai cho xong, nhưng bất luận thế nào, em cũng không thể quên anh, quả là một quãng ngày đầy mâu thuẫn!

Nếu nhìn từ bây giờ, hai mươi hai tuổi vẫn còn trẻ lắm, nhưng khi đó lại cảm thấy cuộc đời có thể sống tới tuổi hai mươi hai, cũng đã coi là tới một trình độ nào đó rồi!

Trước khi tốt nghiệp, anh và hoa khôi đính hôn, mời tất cả mọi người trong khoa, náo nhiệt suốt ba ngày ba đêm, mọi người uống say rồi ngủ, ngủ dậy lại uống.

Em nhận được thiệp mời, cũng nhận được điện thoại của A Lục, hai ngày trước buổi lễ, cô ấy gọi không dưới mười lần, dặn dò đủ kiểu, muốn em nhất định phải đi, nói là do anh dặn. Nhưng em vẫn không đi. Em nghĩ, anh nhất định biết được tại sao em không đi, nhưng anh chẳng nói gì.

Sau khi tốt nghiệp, chúng ta mỗi người bước trên một con đường riêng. A Lục và Trạch Dã cũng đã kết hôn, em làm việc ở công ty quảng cáo, trở thành đồng nghiệp của anh B. Còn anh làm việc ở ngân hàng nước ngoài, trong vòng chưa đầy ba tháng đã lên chức giám đốc, có lẽ cũng chỉ có người như anh mà thôi!

Làm việc được một thời gian, em bắt đầu nhận được một số bưu phẩm theo định kỳ, cứ hai ba tuần một lần, mỗi lần đều do các cô bên bộ phận đồ trang điểm đưa tới, bên trong là nước hoa giá cả đắt đỏ mới bán ra thị trường.

Em hỏi là ai tặng, các cô ấy chỉ cười không nói. Mới đầu, em còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ kỹ lại liền hiểu ra. Ngoài anh ra còn có ai nữa? Chiêu thức như vậy, tác phong như vậy, không còn có ai khác.

Mỗi lần em đều âm thầm nhận lấy, không hỏi gì nhiều, cho dù lòng đầy nghi hoặc, em cũng chưa từng gọi điện cho anh để hỏi rõ.

Dần dần, nước hoa không còn làm cho em hưng phấn nữa. Em rốt cuộc vẫn phải cúi đầu trước hiện thực, cho dù em yêu tha thiết người con trai đã hoá thân thành nước hoa làm bạn cùng em, nhưng em biết, anh không thể cả đời làm tình nhân nước hoa, mà em, cũng chỉ muốn tìm một người bạn trai tốt để kết hôn, sống những ngày tháng bình lặng. Vì thế em chấp nhận lời cầu hôn của anh B, quyết tâm quên anh đi.

Đêm đính hôn, sau khi anh B đưa em về nhà, đã là gần sáng! Trước mặt em bỗng có tiếng xe phanh gấp. Từ trên chiếc BMW màu xanh thẫm bước xuống, là anh trong bộ đồ Armani.

Anh nhìn em mỉm cười, châm một điếu thuốc, vẫn là loại Davidoff năm xưa, ánh lửa lập loè trong đêm đen. Em nhìn ngây người, cứ tưởng là mơ, anh lại vẫy tay với em, mỉm cười. Em chậm rãi bước về phía trước, từng bước từng bước một, không dám nghĩ nhiều, cứ thế bước đến trước mặt anh.

"Đã lâu không gặp!" Anh cười nói với em.

Em ngẩng đầu nhìn thật kỹ. Nét mơ hồ không dứt khoát giữa hai hàng lông mày của anh chỉ còn lưu lại dấu vết mờ nhạt, thay vào đó là vẻ tự tin, phong thái đặc trưng của người đàn ông đã trưởng thành.

"Anh đến tặng lọ nước hoa cuối cùng." Anh móc trong túi ra một hộp nước hoa CD tinh xảo, đi đến trước mặt em, chậm rãi mở ra.

"Dolce Vita của Christian Dior" Em nói.

Anh cười.

"Dolce Vita là tiếng Ý, tiếng Trung nghĩa là những ngày tháng ngọt ngào, chúc mừng em đính hôn." Anh lại bước thêm một bước về phía em.

Em không nói gì, lẳng lặng nhìn anh, anh xoa đầu em nói: "Em lớn lên nhiều rồi."

Hai ta cứ như vậy mà nhìn nhau, trong mắt ngập tràn bi thương.

Anh ngẩng đầu, lại cười mà nói: "Anh dạy em cách dùng nước hoa đúng điệu nhé!" Anh lấy Dolce Vita từ trong hộp ra, "Đầu tiên bôi ở sau tai" anh nhẹ nhàng lấy nước hoa bôi vào sau tai em, một cảm giác mát lạnh ùa đến. "Rồi bôi vào tĩnh mạch ở cổ tay và gáy." Anh lùi về sau một bước, xịt nước hoa lên không trung, dang hai tay nhìn em nói: "Sau cùng đi xuyên qua làn nước hoa."

Mắt em nhoà lệ, nhìn hình bóng anh mơ hồ trong làn sương nước hoa, đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa nói: "Anh nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc hơn bất kỳ ai!" Anh nhẹ nhàng ôm lấy em, cúi đầu thì thầm bên tai em: "Tạm biệt."

Dear, viết tới đây, cũng đã được một đoạn rồi. Ngày mai em phải kết hôn rồi, kết hôn với anh B luôn yêu em. Mưa vừa rơi, hình như đã tạnh, những tâm tình kích động khó kìm nén trong em cũng đã bình yên. Viết hết mọi điều đã qua, trong lòng thoải mái hơn nhiều!

Em biết đây là lá thư vĩnh viễn không bao giờ gửi đi.

Vậy, tạm biệt!

END

wasabee dịch 05/2012