Đi chùa
Không phải ghế, đó là tòa sen.
Tòa sen phải có gương sen má vẫn mua con ăn không?
ờ. Nhưng không để ăn, mà để ngồi.
Tiếc quá! Một cái gương sen lớn thế kia, hạt sen phải bằng cái trứng ngỗng. Tôi ứa nước miếng.
Đi sâu hơn vào sân chùa, thấy một tấm biển, tôi đọc lớn tiếng, không cần đánh vần: Bảo sanh phường một!
Giỏi-Ba khen-Đất này trước cũng là của chùa, chùa làm phúc nhín ra cho phường lập nhà bảo sanh. Má con sinh em Boong ở đây.
Một cô y tá cũng trắng toát như Phật bà đá trắng chạy ra rước mọi người vào. Má đặt gói cam hái từ vườn ngoại lên cái bàn đầy những hộp thuốc. Má lấy một trái mọng nhất, đưa cho em Boong: Boong giỏi đem cam đi biếu bà mụ đi con.
Em lon ton chạy lại, bà mụ ôm lấy nó, hôn vào má, hôn vào trái cam rồi nói: Cảm ơn con.Hết chì rồi à? Cô còn nhớ không, lúc cu cậu mới ra, tôi phát vào đít mấy cái mới chịu khóc đó.
Dạ thưa nhớ. Liền lúc đó chùa công phu, thỉnh chuông boong boong, nhà em sướng quá xin lấy chữ ấy mà đặt tên cho cháu.
Chùa lại boong boong. Từ trên chùa rất nhiều tiếng người theo tiếng mõ đưa xuống, nghe vui lắm. Vui như chúng tôi đọc đồng thanh trong lớp. Em Boong phóng ra sân, chắc nó tưởng ai gọi tên nó.