← Quay lại trang sách

Chương VI PHỤ LỤC I

T.T.KH - VỚI CÁC NHÀ VĂN – NHÀ THƠ ĐƯƠNG THỜI

+ Bài Thơ đan áo

+ Các anh của THÂM TÂM

+ Màu máu Ti-gôn – THÂM TÂM

+ Cô gái Vườn Thanh -NGUYỄN BÍNH

+ Những cánh hoa tim

BÀI THƠ ĐAN ÁO (1)

Chị ơi nếu chị đã yêu

Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương

Đã xa hẳn quãng đời hương

Đã đem lòng gửi gió sương mịt mùng

Hay chăng chị mỗi chiều đông

Đáng thương những kẻ có chồng như em

Vẫn còn giá lạnh trong tim

Đan đi đan lại áo len cho chồng

Con chim ai nhốt trong lồng

Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ

Lưng trời nổi tiếng tiêu sơ

Hay đâu gió đã sang bờ ly tan

Tháng ngày miễn cưỡng em đan

Kéo dài một chiếc áo lam cho chồng

Như con chim nhốt trong lồng

Tháng ngaỳ than tiếc ánh hồng nơi nao

Ngoài trời hoa nắng xôn xao

Ai đem khoá chết chim vào lồng nghiêm

Ai đem lễ giáo giam em

Sống hờ hết kiếp trong duyên trái đời

Lòng em khổ lắm chị ơi

Trong bao ngờ vực với lời mỉa mai

Quang cảnh lạ, tháng năm dài

Đêm đêm nằm tưởng ngày mai giật mình

1938

(1) Bài thơ này chúng tôi đồng ý kiến với ông Thanh châu là không phải của T.T.KH

CÁC ANH

Thâm Tâm (? ) lên tiếng sau “Bài thơ cuối cùng” của T.T.KH.

Các anh hãy chuốc thực say

Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im

Giờ hình như quá nửa đêm

Lòng đau đau lại cái tin cuối mùa

Hơi đàn buồn như trời mưa

Các anh trút nốt âm thừa đi thôi

Giờ hình như ở ngòai trời

Tiếng xe đã nghiến đường rời rã di

Hồn tôi lờ mờ sương khuya

Lặng im tôi viết bài thơ trả lời

Vâng, tôi biết có một người

Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng

Để hôm sau khóc trong lòng

Vâng, tôi biết lắm cánh đồng thời gian

Hôm qua gặt hết lúa vàng

Vì tôi lỡ chuyến, chiều tàn về không

Vết xe trong vệt bụi hồng

Tôi đi rồi lại nhúng trong khói mờ

Vết xe trong xác pháo xưa

Nàng đi có bốn bài thơ trở về

Tiếng xe mở lối vu quy

Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời

Miệng chồng Khánh gắn trên môi

Hình anh mắt Khánh sáng ngời còn mơ

Đàn xưa từng chia đường tơ

Sao tôi không biết hững hờ nàng đan

Kéo dài một chiếc áo lam

Vì dây đã đứt và càng nối dây

Nàng càng cởi mãi trên tay

Vì tơ duyên mới đã thay đổi màu

Góp hai thứ tóc trên đầu

Bao giờ đan nổi những câu tâm tình?

KHÁNH ơi! Còn hỏi gì anh

Lá rơi đã hết màu xanh mùa vàng

Chỉ kêu những tiếng thu tàn

Tình ta đã hết anh càng muốn xa

Chiều tàn chiều tắt chiều tà

Ngày mai ngày mốt đều là ngày nay

Em quên mất lối chim bay

Rồi em sẽ ngán trông mây trông mù

Đoàn viên từng phút từng giờ

Đời yên lặng thế em chờ gì hơn

Từng năm từng đứa con son

Mĩm cười vá kín vết thương lại lành

KHÁNH ơi! Còn đợi gì anh

Xưa tình đã lỡ nay tình lại nguyên

Em về đan nốt tơ duyên

Vào tà áo mới đừng tìm mối xưa

Bao nhiêu hạt lệ còn thừa

Hãy dành mà khóc cho giờ vị vong

Bao nhiêu hương cánh hoa lòng

Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng hồn cha

Nhắc làm gì chuyện đời ta

Bản thân anh đã phong ba dập vùi

Hãy im đi, các anh ơi

Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều

Gìơ hình như gió thổi nhiều

Những loài hoa máu vội gieo nốt đời

Bao nhiêu nghệ sĩ nổi trôi

Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh

Sá chi những chuyện tâm tình

Lòng đau đem chữa trong bình rượu cay (2)

1938

(2) Chúng tôi cũng đồng ý với ông Thanh Châu rằng: đây không chắc đã phải bài thơ của Thâm Tâm?

MÀU MÁU TI-GÔN

Gửi T.T.KH

Tác giả bài thơ “Hai sắc hoa ti-gôn”

Người ta trả lại cánh hoa tàn

Thôi thế duyên tình cũng dở dang

Màu máu ti-gôn đà biến sắc

Tim người yêu cũ phủ màu tang

K…hỡi! Người yêu của tôi ơi!

Nào ngờ em giết chết một đời

Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ

Hình ảnh em hoài mãi thế thôi.

Quên làm sao được thuở ban đầu

Một cánh ti-gôn dạ khắc sâu

Một cánh hoa xưa màu hy vọng

Nay còn dư ảnh trái tim đau

Anh biết làm sao được hỡi trời

Dứt tình bao nỡ, nhớ không thôi

Thôi em hãy giữ cành hoa úa

Kỷ niệm ngàn năm một cuộc đời

THÂM TÂM

CÔ GÁI VƯỜN THANH

Tặng T.T.KH

“Cho tôi ép nốt dòng dư lệ

rỏ xuống thành thơ khóc chút duyên…”

(Thơ T.T.KH)

Gió đưa xác lá về đường

Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời

Sầu thương quyện lấy hồn tôi

Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm

Một ngàn năm, một vạn năm

Con tằm vẫn kiếp con tằm vương tơ

Tặng người gọi một dòng thơ

Hay là dòng nước mắt thừa đêm qua

Đường về Thanh Hoá bao xa

Bao giờ về, nhớ rủ ta với nàng

Bảo rằng quan chẳng cho sang

Ai đời quan cấm đò ngang bao giờ

Vườn Thanh qua đấy năm xưa

Trọ nhờ đêm ấy giời mưa tối giời

Quanh lò sưởi ấm bên tôi

Bên người lão bộc nàng ngồi quay tơ

Tuổi nàng năm ấy còn thơ

Còn bao hứa hẹn đợi chờ một mai

Rồi đây bao gió bụi đời

Tôi quên sao được con người vườn Thanh

Lạnh lùng canh lại sang canh

Lòng tôi thao thức với tình bâng qươ

Bởi sinh làm kiếp giang hồ

Dám đâu toan tính xe tơ giữa đường

Thu sang rồi lại thu sang

Cúc bao lần nở lá vàng bao rơi

Bao nhiêu vật đổi sao dời

Đường bao dặm thẳng hỡi người bốn phương

Trọ bao nhiêu quán bên đường

Nhưng không lần nữa tới vườn Thanh xưa

Có nàng năm ấy quay tơ

Tôi quên sao được? Hẳn chưa lấy chồng

Một hôm lòng lại nhủ lòng

Nơi đây giáp với cánh đồng vườn Thanh

Rồi tôi len lén một mình

Ra đi với một tấm hình hay hay

Đường mòn tràn ngập bông may

Gió heo báo trước một ngaỳ thu sang

Dừng chân trước cửa nhà nàng

Thấy hoa vàng với bướm vàng hôn nhau

Tìm nàng chẳng thấy nàng đâu

Lá rơi lả tả trên đầu như mưa

Chợt người lão bộc năm xưa

Từ đâu mang mảnh guồng tơ lại nhà

Một hai xin phép ông già

Trọ nhờ đêm ấy nữa là hai đêm

Ông già nể khách người quen

Ngậm ngùi kể lại một thiên hận tình

Rồi ông kết, giọng bất bình:

“Trời cay nghiệt thế cho đành thưa ông

Cô tôi nhạt cả môi hồng

Cô tôi chết cả tấm lòng ngây thơ

Đâu còn sống lại trong mơ

Đâu còn sống lại bên bờ sông yêu

Buồng the sầu sớm thương chiều

Khóc thầm biết có bao nhiêu lệ rồi

Tơ duyên đến thế là thôi

Thế là uổng cả một đời tài hoa

Đêm đêm bên cạnh chồng già

Và bên cạnh bóng người xa hiện về…”

Rùng mình tôi vội gạt đi

Già ơi, thảm lắm kể chi dài dòng

Cháu từ mắc số long đong

Yêu đương chìm tự đáy lòng đã lâu

Đau thương qua mấy nhịp cầu

Cạn dòng nước mắt còn đâu khóc người

Dối già một chút mà thôi

Nghe lời già kể cháu mười đêm luôn

Chợt thương, chợt khóc, chợt buồn

Cháu như một kẻ mất hồn già ơi!

Truyện xưa hồ lãng quê rồi

Bỗng đâu xem được thơ người vườn Thanh

Bao nhiêu gian khổ vì tình

Cớ sao giống hệt chuyện mình gặp xưa

Phải chăng mình có nên ngờ

Rằng người năm ấy bao giờ là đây?

1940

NGUYỄN BÍNH