Chương III Z 28 xuất hiện
Chiếc Pờlimút màu xanh lá mạ, chạy từ từ qua đại lộ Lennon (1), rồi ngừng lại, bên thảm cỏ xanh rờn như sân “gôn”. Văn Bình mở cửa cho nàng bước xuống.
Nàng là một thiếu phụ trạc 25, cái tuổi mà đàn ông lăn lộn ưa thích vì đã giàu kinh nghiệm và trưởng thành trong tình trường. Da nàng không ngăm ngăm như nhiều người đàn bà Phi Luật Tân. Trái lại, trắng muốt như trứng gà bóc. Có lẽ nàng lai Tây Ban Nha.
Văn Bình hỏi:
- Chúng mình xuống đây, rồi đi bộ vào nhé?
Thiếu phụ nhoẽn miệng cười, gật đầu. Cặp mắt nàng to và tròn, lông mi nhân tạo phủ lấp, nổi bật trên khuôn mặt trái soan. Nhờ cái quầng đen vẽ rất khéo bằng bút chì làm đẹp, mắt nàng càng to và tròn thêm, khiến Văn Bình xao xuyến tâm thần khi gặp nàng lần đầu.
Văn Bình chưa bao giờ đi nghỉ mát một mình. Nếu không có bạn gái quen thân, chàng cũng cố đèo bồng thêm một trái núi lửa nguyên tử. Song lần này chàng đâm ra ghét đàn bà lạ thường. Cái chết đau thương của nàng Leuam và nàng May trên đường thoát khỏi tay địch ở Vang Vieng giữa vùng rừng núi Ai Lao trùng điệp còn đậm nét trong trí nhớ của chàng. Chàng muốn thảnh thơi ít lầu để sống với những kỷ niệm cũ.
Những kỷ niệm gợi cảm này đã tan biến khi Văn Bình gặp Luz.
Chàng gặp nàng sáng nay trên đỉnh đồi Baghiô.
Nàng cũng thuê phòng trong khách sạn Thông Reo như chàng. Thông Reo (2) là lữ quán sang trọng bậc nhất, thường dành cho các nhà triệu phú từ Mani hoặc từ khắp nơi trên Đông Nam Á đến đổi gió, tạm quên chuỗi ngày làm việc mệt mỏi.
Buổi sáng, như thường lệ, chàng đang ăn điểm tâm một mình bên lò sưởi lớn, thì Luz tới.
Nàng kéo ghế ngồi xuống cái bàn phía hữu của chàng. Chàng không rõ nàng vô tình hay cố ý khi ngước mắt lên nhìn chàng. Dầu nàng cố ý, chàng cũng không cần quan tâm. Được người đẹp ngồi bên là đủ, chàng không muốn nhọc công tìm tòi nữa.
Khí trời sáng sớm lạnh lẽo bỗng ấm hẵn lên. Toàn thân nàng như tiết ra sức nóng. Khuôn mặt kiều diễm của nàng tỏa chiếu hào quang chói lọi, khiến chàng mờ mắt.
Nàng bận áo ni-lông mỏng dính, bỏ sát lấy thân hình cân đối và căng cứng. Nàng vắt áo lông bằng vidông trắng lên thành ghế, màu trắng của vidông làm tăng màu trắng nõn nà của da nàng.
Thấy chàng, Luz nghiêng đầu chào, điềm thêm nụ cười rất tươi. Lệ thường, đàn ông chào đàn bà, ít khi đàn bà chào đàn ông trước. Văn Bình vội vàng đứng dậy đáp l.
Nàng tự giới thiệu bằng tiếng Anh thánh thót như chim:
- Hân hạnh được quen ông. Tên tôi là Luz.
Văn Bình đáp:
- Thưa tôi là người UMôn, người Diến Điện. Quen cô là vinh dự lớn cho tôi.
Nàng cười tươi như hoa hồng nở trên đồi Baghiô:
- Xin lỗi ông, tôi là bà Luz.
Văn Bình cười bằng mắt:
- Thành thật xin lỗi bà. Bà trẻ quả, không người đàn ông nào dám gọi là bà.
Luz nói ngay:
- Ông kêu tôi bằng cô cũng chẳng sao. Tôi ghét sống gò bó trong lễ nghi như một bà mệnh phụ. Bằng chứng là tôi mê nhạc bít-tơn, ưa thể thao và nhảy tuýt.
- Bà cũng có sở thích giống tôi.
- Kìa, ông lại khách sáo nữa. Tôi đang còn trẻ, ông gọi là bà làm tôi già thêm 10 tuổi.
- Xin lỗi cô Luz.
- Có thế chứ. Ông mới tới Baghio lần đầu phải không?
- Vâng, tôi là du khách.
- Nếu tôi không lầm, ông là người Đài Loan.
Đa số du khách đến nghỉ hè ở vùng núi sang trọng này là thương gia triệu phú Đài Loan. Văn Bình lắc đầu:
- Tôi là người Diến Điện
- Ồ, Diến Điện. Tôi chưa sang thăm quý quốc lần nào. Nghe nói phụ nữ nước ông đẹp lắm phải không?
- Còn thua cô rất nhiều.
- Tôi xấu lắm. Ông đừng khen quá lời, làm tôi kiêu ngạo thì nguy.
Văn Bình chưa kịp đáp, nàng đã chuyển sang chuyện khác:
- Ông thấy Baghiô thế nào?
- Phong cảnh rất hữu tình. Tôi muốn ở đây mãi.
- Nhiều du khách cũng nhận xét như ông. Chỉ phiền ở đây chưa được hoàn toàn an ninh. Ban đêm ra đường, đàn ông bị móc ví, đàn bà bị giật xắc là thường.
- Được ngồi bên một tuyệt sắc giai nhân như cô, có mất một trăm cái ví, tôi cũng không một lời tiếc nuối.
Luz cười ròn tan:
- Rồi ông coi. Đến khi mất ví, không được kêu đấy.
Thấy nàng đứng dậy, Văn Bình hỏi:
- Ông nhà chưa xuống à?
- Không, nhà tôi đang ở Mani.
Nàng chỉ chai la ve trên bàn của Văn Bình:
- Ông cũng ưa loại bia San Miguel nầy à?
- Vâng. Tôi thích lắm. Sống ở châu Á, người lịch lãm nào cũng phải thưởng thức bia San Miguel. Bia này ngon lắm. Theo tôi, còn ngon hơn nhiều thứ bia nổi tiếng ở Đức.
- Ông nói đúng. Bia San Miguel có một hương vị độc đáo, ít thứ nào sánh kịp. Để tôi biếu ông một két bia riêng, dành cho nhân viên cao cấp của hãng.
- Ông nhà là...
- Vâng, nhà tôi là một trong các nhân viên điều khiển công ty San Miguel.
Văn Bình giở giọng tán tỉnh:
- Cô đẹp thế này, chắc ông ấy còn trẻ lắm.
Nàng sa sầm nét mặt:
- Không, nhà tôi lớn tuồi rồi, nên ít khi lên đây với tôi. Nhà tôi cho rằng Baghiô là nơi nô đùa của bọn thanh niên vô tư lự. Thành ra tôi ở đây một mình.
Văn Bình chợt hiểu. Luz là điển hình của lớp đàn bà đẹp lấy chồng giàu nhưng già, nên thích những mẩu tình vụn thơ mộng với bọn trai khôi ngô, khỏe mạnh, và ăn nói ngọt ngào như chàng. Có lẽ nàng sinh trưởng trong một gia đình túng thiếu, lớn lên nàng phải đi làm nuôi các em, và tình cờ được đưa vào làm thư ký cho hãng la ve San Miguel.
Văn Bình tưởng tượng ra một buổi sáng đầy nắng, Lus rón rén bước vào phòng giấy San Miguel. Trời đang nóng đổ bồ hôi, nhan sắc lạ lùng của Luz làm cho căn phòng ngạt thở mát rợi. Trưởng ban nhân viên, một người đàn ông cằn cỗi, giật mình khi thấy nàng vào. Y không cần hỏi nàng học đến đâu, nàng biết đánh máy và tốc ký hay không, mà chỉ đưa cho nàng một tờ giấy, bảo ghi tên tuổi, và chỗ ở, kèm theo tấm ảnh bán thân mới nhất. Và mấy ngày sau, nàng được mời đến nhận việc, với một số lương hậu hĩ. Rồi nàng nghiễm nhiên nhảy lên chức thư ký riêng cho ông chủ. Dĩ nhiên là ông chủ đã có vợ - một bà vợ vừa già, vừa xấu lại mắc bệnh ghen bất trị, nên cô thư ký trẻ măng, và đẹp như tiên nga đành phải ái ân lén lút.
Nàng hỏi giọng tinh nghịch:
- Ông đang nghĩ gì thế?
Văn Bình cười:
- Nghĩ đến cô.
- Ông đừng nói dối. Tôi biết ông đang nghĩ đến chồng tôi. Tuy nhiên, ông đừng ngại. Nhà tôi không can thiệp đến sở thích riêng của tôi.
Lần này, nàng xô ghế đứng dậy. Văn Bình cũng đứng lên theo. Chàng đưa nàng lên phòng.
Do một ngẫu nhiên tiền định, phòng hai người ở đối diện nhau. Luz xin lỗi:
- Tôi cần thay áo. Nếu ông không bận việc, xin mời ông đi dạo một lát.
Chờ đúng 5 phút, Văn Bình gõ cửa. Cửa không đóng. Bước vào, chàng giật mình đứng sững. Cái áo nàng mới thay là một thành công kỳ diệu của nghệ thuật làm đẹp. Làn vải mỏng dính, thêu kim tuyến, đã tôn thêm màu da trắng muốt, và thân thể cân đối của nàng. Sau làn vải mỏng dính, chàng thấy rõ cái xú chiêng dua đăng ten, dường như chỉ được mặc lấy lệ, vì hai phần ba bộ ngực no tròn đã hiện ra lồ lộ, giống như loại áo phô ngực vừa được trình bày tại Âu châu.
Luz đứng yên cho chàng ngắm. Chàng suýt soa:
- Cô đẹp quá.
Nàng cầm lấy tay chàng:
- Không lẽ một người đàn ông lịch thiệp như ông mà chỉ biết khen đẹp thôi ư?
Văn Bình tiến đến trước mặt nàng:
- Nếu cô cho phép.
Luz ngồi xuống ghế, cặp mắt gợi cảm vẫn không rời chàng.
Văn Bình đặt tay lên vai nàng, rồi nắm lấy đôi vai tròn trĩnh ngon lành, kéo nàng đứng dậy. Luz đứng dậy như bị thôi miên. Chàng dựa vào người nàng, mặt nàng úp vào ngực chàng. Rồi đột nhiên, chàng nâng nàng lên như con búp bê tí hon, hôn thật mạnh vào miệng nàng.
Nàng hé miệng ra, mắt lim dim, cánh mũi phập phồng. Người nàng cứng đơ như bị tê liệt. Bỗng nàng run lên, run lên, rồi ôm cứng lấy chàng, thét lên trong cơn sung sướng vô biên:
- Anh ơi!
Văn Bình dìu nàng nằm dài xuống đi-văng. Cuộc đời bách chiến, bách thắng đối với mỹ nhân của chàng vừa thêm một chiến lợi phẩm quí báu: Luz.
Chiếc xe Hoa Kỳ sang trọng, mới nguyên của khách sạn chờ hai người ngoài cửa.
Từ ngày lên Baghiô, sáng nào Văn Bình cũng lái xe tới một công viên cheo leo trên mỏm núi, để chiêm ngưỡng cảnh đồi hùng vĩ, và mỏ vàng chói lòa bên dưới.
Xe dừng lại, Văn Bình sánh vai Luz vào một con đường nhỏ. Hết con đường nhỏ, một tấm bảng nhỏ đề chữ Mines View Park (3), kèm theo mũi tên chỉ.
Baghiô là một thành phố nghỉ mát xây cất trên ngọn đồi lớn, nên đường đi ngoằn ngoèo và hiểm trở. Đến Mines View Park, du khách có cảm giác là lạc chân vào hư vô. Vì tới đây là hết đường. Phía trước là vực sâu thăm thẳm, phơi bày từng lớp quặng vàng óng ánh dưới mặt trời buổi sáng. Trên đầu du khách, những đám mây màu hồng bay lượn lả lướt, như đang sà xuống chở du khách lên thượng tầng vũ trụ...
Một tảng đá lớn, xòe tròn ra như cái mâm treo lủng lẳng trên không, dính vào con đường, đứng ở trên có thể nhìn xuống mỏ kim khí được rõ ràng. Luz dựa và lan can bằng gỗ, vẻ mặt mơ mộng:
- Mỗi lần lên đây, em lại buồn buồn, anh ạ.
- Tại sao?
- Em không hiểu lý do. Có lẽ thấy mình quá nhỏ bé trước vũ trụ bao la.
- Em cũng biết làm thơ nữa ư?
- Dĩ nhiên. Người Phi nào cũng có giòng máu thi sĩ. Thi ca và âm nhạc là 2 đặc tính của dân tộc em. Nếu anh có dịp về vùng quê, dự một cuộc khiêu vũ, anh sẽ thấy đồng bào em mơ mộng chừng nào. Ai cũng thèm nhảy, ai cũng thèm yêu cả.
Văn Bình lại kéo nàng vào lòng. Nàng ngoan ngoãn rúc đầu vào vai chàng. Mặt trời vàng loé buổi sáng vẫn xuyên qua đám mây hồng rực rỡ, chiếu xuống mỏ vàng óng ánh phía dưới. Chàng từ từ hôn vào môi nàng.
Chàng không để ý đến một bác thợ ảnh núp sau tảng đá, mỉm miệng cười rí rỏm. Môi hai người vừa dính nhau, máy ảnh kêu “tách” một tiếng nhẹ.
Bàng hoàng, Văn Bình ngẩng đầu lên. Linh tính nghề nghiệp thức dậy trong lòng chàng. Bác thợ ảnh lễ phép chào chàng:
- Bức ảnh đẹp quá.
Văn Bình hỏi chuyện gay gắt
- Ai cho anh chụp?
Luz xen vào
- Ở đây, người ta chụp ảnh là thường.
Rồi qnay sang phía nhiếp ảnh viên:
- Bác đòi bao nhiêu tiền?
- 20 pêsô, cả phim, 6 tấm.
Nàng ném cho hắn 30 đồng bạc Phi. Bác thợ ảnh gập lưng chào cung kính. Nàng ra lệnh:
- Chiều mai, mang lại khách sạn Thông Reo cho tôi.
Bác thợ ảnh dạo chào lần nữa rồi đi khuất vào con đường nhỏ. Văn Bình và Luz tung tăng quay lại xe hơi, như cặp tình nhân đôi mươi. Dưới làn phấn mịn, pha màu nắng trưa hồng hồng, nàng đẹp một cách bội thường, và tưởng như là môt thiếu phụ 18 tuổi.
Xe hơi chạy từ từ qua “dinh thự mùa hè” (4) cua tổng thống Phi Luật Tân. Bề ngoài, trông từa tựa như dinh Độc lập cũ ở Sài Gòn, duy lớn hơn nhiều, cổ kính, um tùm, và mát mẻ hơn nhiều. Hai bên,vun vút những cây thông cao ngất, xanh rờn. Lòng Văn Bình lâng lâng như người ngoan đạo vừa thú tội xong ở nhà thờ với cha sở.
Ngồi bên, Luz đang cười bỗng ngậm miệng lại. Cử chỉ thờ thẩn của nàng chứng tỏ nàng có tâm sự muốn nói song không tiện nói. Có lẽ nàng nhớ tới giờ vui sắp hết. Buổi chiều, Văn Bình sẽ giã từ Baghiô, và dĩ nhiên là giã từ luôn nàng, giã từ không biết đến bao giờ tái ngộ. Chàng đã nói với nàng, và nàng thở dài không đáp.
Nội ngày nay, chồng nàng sẽ có mặt ở Baghiô. Thế là hết... Thoạt tiên, chàng cảm thấy tiếc nuối, nhưng sau một hồi suy nghĩ, chàng cho xa cách là hay. Chàng không thể cam tâm lôi kéo đàn bà có chồng vào vòng sa ngã, dầu Luz chỉ là vợ hầu, dầu chồng nàng vừa già, vừa xấu, nàng không hề yêu, nàng phải ôm ấp để bòn rút tiền bạc.Vả lại, nghề nghiệp vào sinh ra tử của chàng không cho phép kết thân với đàn bà đẹp, nhất là đàn bà đẹp ngoại quốc.
Dáng điệu buồn bã, Văn Bình đưa nàng về khách sạn. Ôm chàng hôn, đột nhiên nàng thốt lên:
- Trời, suýt nữa em quên. Em phải ra ga đón xe lửa từ Mani lên.
Ra đến cửa, nàng quay lại, hôn gió chàng lần nữa. Văn Bình thở dài, nằm vật xuống giường, mền gối còn hỗn độn, vớ chai huýt ky còn nguyên trên bàn đêm, cứ thế cho vào miệng.
Rượu mạnh thơm thơm chảy ồng ộc vào cuống họng chàng. Văn Bình nốc một hơi hết nửa chai. Đoạn, chàng rít một điếu Salem quen thuộc.
Chàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi chàng tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ 3 giờ chiều. Còn 20 phút nữa, chuyến máy bay thường lệ sẽ rời Baghiô. Chàng quên không dặn nên bồi phòng không đánh thức.
Văn Bình nhấc điện thoại gọi nhân viên tiếp tân. 5 phút sau, người quản lý khách sạn cung kính mở cửa vào, trình chàng cái hóa đơn tiền phòng và tiền ăn. Vui vẻ, Văn Bình mời viên quản lý nhã nhặn một điếu Salem rồi rút ví lấy tiền.
Tay chàng bỗng run lên. Túi quần sau của chàng lép kẹp, cái ví dày cộm đã biến đâu mất. Chàng thừ người, ngồi xuống giường. Vốn cẩn thận - sự cẩn thận do nghề nghiệp gây ra - chàng luôn luôn lưu ý đến giấy tờ tùy thân. Đành rằng ở Baghiô có nhiều kẻ cắp – bằng chứng là tại nhiều nơi công cộng có yết thị yêu cầu du khách thận trọng - dân bỉ vỏ này vô phúc chạm vào Văn Bình là bị đòn xiểng liểng.
Hôm mới đến, chàng đang nhẩn nha trong chợ, trước quầy hàng bán mũ vải và xắc mây cho du khách, thì một tên anh chị rón tay vào túi quần sau của chàng. Đợi cho cái ví được rút ra khỏi túi, chàng mới quay ngoắt lại, tóm lấy tay tên gian, bẻ gập ngón tay cái của hắn trong một thế nhu đạo thông thường nhưng nguy hiểm. Hắn la trời ầm ỹ. Mấy phút sau, chàng mời chịu thả, song không quên xô nhẹ một cái. Tên ăn cắp bất hạnh ngã chúi xuống rãnh nước bẫn thỉu. Từ đó, dân «mõi» ở Baghiô đều chường mặt chàng.
Đối phương phăng ra chàng rồi chăng? Chàng vội bác bỏ giả thuyết này ngay. Văn Bình sang Phi Luật Tân dưới tên giả và thông hành giả. Vả lại, chàng đi nghỉ mát, không phải đi công tác. Chàng còn nhờ rõ mồn một: lúc đi chơi với Luz trên mỏm núi, cái ví bằng da cá sấu còn nằm trong túi chàng. Vì sau khi hôn nàng, chàng ngồi xuống phiến đá, còn thấy cồm cộm sau lưng.
Một tia sáng nhen nhúm trong óc. Liệu có thể thế được chăng? Văn Bình không dám nghĩ thêm nữa. Vì nếu là sự thật, thì sự thật này đã xảy ra quá phũ phàng.
Xua đuổi ý nghĩ đen tối ra khỏi óc, Văn Bình сố níu lấy hy vọng là chàng bỏ quân trên giường.
Có thể trong khi ngủ, chàng nằm nghiêng, cái ví rơi xuống đất. Cũng có thể một anh bồi hám tiền, thấy cái ví đầy bạc, nằm tênh hênh trên sàn nhà, đã nhặt lấy, giấu đi.
Văn Bình lật nệm giường, mở ngăn kéo bàn đêm và tủ áo tìm kiếm, song không thấy hồn vía cái ví thân yêu đâu hết. Viên quản lý thản nhiên theo dõi cử chỉ của Văn Bình, vẻ mặt đầy thiện cảm, dường như đã quen với cảnh du khách mất ví tiền.
Văn Bình thở dài đánh sượt:
- Tỏi định thanh toán tiền phòng để ra phi trường, nhưng bây giờ thì không được rồi. Tôi không hiểu sao bóp phơi của tôi lại mất.
Viên quản lý hỏi, giọng lễ độ:
- Thưa, ông mất ở đâu? Nếu mất trong khách sạn, chúng tôi sẽ gọi thám tử của khách sạn tới, điều tra giùm ông. Khách sạn Thông Reo rất đúng đắn, bồi phòng đều được chọn lọc cẩn thận.
Bỗng Văn Binh reo lên:
- Tôi nhớ ra rồi. Hồi nãy, trước khi lên phòng, tôi còn rút ví, biếu người tài xế của khách sạn 5 pêsô.
- Nghĩa là ông bị mất trong khách sạn?
- Tôi không nói thế. Tuy nhiên, từ lúc rời xe hơi lên phòng, tôi chưa đi đâu, cũng chưa gặp ai cả
- Ông có nghi cho ai không?
- Không.
- Thưa, hồi nãy ông lên một mình hay với ai?
Văn Bình tỏ vẻ khó chịu:
- Lên một mình.
Viên quản lý ra hành lang, gọi bồi, và ra lệnh bằng thổ ngữ. Văn Bình mới châm xong điếu thuốc, một thanh niên cao lơn, mắt sáng quắc, xô cửa vào.
Viên quản lý giới thiệu:
- Thưa đây là thám từ riêng của khách sạn.
Văn Bình thuật chuyện mất ví tiền cho viên thám tử nghe. Y chăm chú nghe, lông mày nhíu lại. Nghe xong, y nhìn thẳng vào mắt Văn Bình:
- Xin lỗi ông vì tôi phải đặt lại câu hỏi hồi nãy của viên quản lý: ông cùng lên phòng với ai?
Văn Bình gắt:
- Tôi tưởng các ông cố tình lái sự ngờ vực về bà Luz thì phải. Vì, hơn ai hết, các ông phải hiểu rõ chân giá trị của bà Luz.
Vẻ kinh ngạc hiện trên mặt viên thám tử:
- Thưa, bà Luz là ai?
Đến lượt Văn Bình kinh ngạc:
- Trời, ông là thám tử của khách sạn mà không biết bà Luz là ai ư? Chồng bà ta là nhân viên trong ban giám đốc công ty rượu bia danh tiếng San Miguel.
Thám tử nói:
- Thưa, tôi làm ở đây hơn 8 năm, và đã nhớ mặt hàng vạn người khách. Tuy nhiên, lần đầu tôi nghe tên bà Luz.
Văn Bình càng khó chịu thêm:
- Phòng bà Luz ở ngay trước phòng tôi. Bây giờ, các ông đã biết bà Luz là ai chưa?
Viên quản lý đưa hai tay lên trời, ra dáng tuyệt vọng. Còn viên thám tử thốt ra một tiếng thở dài chua chát. Văn Bình nhún vai:
- Các ông không tin tôi hay sao?
Viên quản lý đáp:
- Thưa ông, chúng tôi đâu dám vô lễ với quí khách. Tôi hoàn toàn tin vào lời nói của ông. Sở dĩ tôi ngạc nhiên vì ông vừa nhắc đến một thiếu phụ không phải là bà Luz.
- Tên thật của nàng là Luz.
Thám tử nói:
- Ông bị lừa rồi. Tên nàng là Lêvita.
- Có lẽ nàng sợ tôi biết tên thật, bất lợi cho nàng, nên phải nói giả là Luz. Dầu sao nàng là đàn bà có chồng danh giá, tôi không muốn nàng bị chồng trách mắng.
Thám tử cười ròn rã:
- Lêvita chẳng có chồng con gì hết. Nàng không có phòng trong khách sạn. Nếu nàng muốn thuê, ban giám đốc khách sạn cũng không thể tiếp đón những nữ du khách như nàng.
- Ông nói sao? Luz là gái giang hồ ư?
- Bảo là gái giang hồ thì không đúng. Nhưng thật ra cũng gần như thế. Trước ông, một số du khách đã lâm vào hoàn cảnh mất tiền sau một chuyến đi chơi với nàng. Nàng là tay đánh bạc cự phách ở khu trác táng Pasay. Hàng năm, đàu mùa hè, nàng thường có mặt ở đây, thỉnh thoảng mới lên khách sạn Thông Reo ăn điểm tâm. Chúng tôi không thể trục xuất nàng vì nàng chưa hề tơ hào đến ví tiền của du khách ở đây. Vả lại, ông nghĩ coi, nàng đẹp quá, đẹp ngoài mức tưởng tượng của con người, ít ai có can đảm nói nặng với nàng, dẫu là tôi, người có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho du khách.
- Tại sao nàng vào căn phòng đối diện với tôi?
- Thưa, đó là phòng một ông giám đốc công ty vô tuyến truyền hình. Ông ta rất mê nàng. Mỗi lần ông lên Baghiô, nàng đều đến thăm, và ở lại một ngày. Theo sự điều tra riêng của khách sạn, mỗi lần như thế, nàng được hàng vạn pêsô.
- Nếu vậy, lẽ nào nàng lấy ví tiền của tôi?
- Y sĩ cho tôi biết nàng mắc một bệnh tâm lý lạ lùng: bệnh ăn cắp vặt (5). Vào khách sạn, nàng thường lấy muỗng nĩa giấu vào trong xắc. Mặc dầu nàng có trong xắc hàng ngàn pêsô.
- Tại sao sáng nay các ông không cho tôi biết?
- Xin lỗi ông, chúng tôi tưởng ông quen nàng đã lâu. Tôi ngồi ở góc phòng ăn nhìn ra, thấy nàng vừa đến đã chào hỏi ông rất thân mật. Rồi ông lại đưa nàng lên phòng. Thưa, ông mất cả thảy bao nhiêu?
- Chừng sáu ngàn pêsô.
- Chà, món tiền lớn quá. Tôi biết chỗ tìm nàng ở Mani. Nếu ông cho phép...
- Thôi, không cần.
- Lạ thật. Năm ngoái, một du khách mất sạch tiền với nàng mà vẫn vui vẻ như hội. Giờ đến lượt ông. Chắc nàng có một sức hấp dẫn lạ lùng.
Văn Bình ném điếu Salem vào đĩa đựng tàn:
- Phiền các ông gọi điện thoại ra hãng máy bay hủy cái vé đi Mani hộ tôi. Tôi cần đánh điện tín về Mani lấy tiền.
Viên quản lý nói, giọng nhã nhặn:
- Thưa, nếu ông bận việc, xin cứ đáp máy bay về Mani ngay. Còn 10 phút nữa, phi cơ mới rời sân.
- Còn vấn đề tiền nong?
- Không sao. Bao giờ ông thanh toán cũng dược. Về Mani, nếu tiện, xin ông ký cho chúng tôi một cái chi phiếu, rồi nhờ ngân hàng chuyển vào trương mục của khách sạn. Bằng không, sang năm, có dịp trở lại Baghiô, ông thanh toán cũng được.
- Sự tín nhiệm của các ông làm tôi cảm động. Tôi thành thật cám ơn ông.
Viên quản lý cúi đầu chào:
- Có lần một ông khách mất hết tiền, chúng tôi phải mua vé và đưa thêm tiền nữa. Ba tháng sau, từ Đông Kinh, ông khách gửi qua trả, và kèm theo tiền thưởng cho nhân viên khách sạn.
Thưa ông, Thông Reo là nơi tiếp rước du khách thượng lưu. Xin ông đừng bận lòng về những chi tiét nhỏ mọn. Tôi sẽ rа lệnh cho bồi lên mang hành lý của ông xuống.
Hai người xuống nhà, Văn Bình còn đắm mình trong sự suy nghĩ vẩn vơ. Giờ đây, chàng mới thấy mình ngốc. Nếu Luz là vợ một chủ hãng giàu có, nàng phải có nhà riêng ở Baghiô, lẽ nào phải thuê buồng tại lữ quán Thông Reo, và dùng xe hơi của khách sạn để du ngoạn! Sự thể giản dị như vậy mà Văn Bình không biết. Thì ra nhan sắc khuynh thành của thiếu phụ đã làm Văn Bình nhụt trí xét đoán, thường rất sắc bén.
Dầu sao, chàng cũng trở về Mani. Chàng ngấy Baghiô rồi. Vẫn biết khach sạn cho chàng chịu, nhưng chàng chưa biết sẽ đào đâu ra tiền để thanh toán. Chàng giả vờ nói đánh điện tín là để dò xét viên quản lý. Thật ra, chàng không quen ai ở Phi Luật Tân. Kể cả nhân viên trong tòa đại sứ Việt Nam. Vì trong giấy xuất ngoại, chàng đã đội tên giả.
Chàng chỉ còn cách về Mani, gọi điện thoại thẳng cho ông Hoàng, xin chuyển tiền gấp. Mặt khác, chàng phải tìm ra Luz, để phát một cái thật mạnh vào cái mông tròn trịa của nàng. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Luz đã mang lại cho chàng những phút thần tiên, song chàng phải tỏ thái độ rõ rệt để nàng không coi chàng là thanh niên dại gái.
Mặt Văn Bình bỗng nóng hừng hực: chàng vừa nhớ lại một cử chỉ lả lơi của nàng trong lúc truy hoan. Nàng ngoan ngoãn nằm dài trên giường hai tay nâng mặt chàng lên, đặt vào môi một cái hôn nảy lửa.
Trong lúc hôn, nàng lộ vẽ sung sướng tột bực, buông thõng hai tay xuống nệm. Khi ấy, chàng nghe tiếng động nhẹ ở túi quần sau. Chàng tưởng Luz mơn trớn lưng chàng. Ngờ đâu, nàng lợi dụng giây phút thần tiên này để phỗng nhẹ cái ví đầy tiền của chadng. Mất tiền đã đành, chàng còn mất một số giấy tờ nữa.
Chuông điện thoại trên bàn reo lên. Rồi cửa phòng mở toang, hai nhân viên khách sạn tiến vào, Văn Bình xua tay:
- Thôi, tôi đang còn bận. Tôi đi chuyến đêm cũng được.
Vào những ngày cuối tuần, công ty hàng không vẫn tổ chức bay đêm giữa thủ đô Mani và trung tâm nghỉ mát, hầu đưa du khách và các nhà triệu phú lên ngủ đêm tại Baghiô, hoặc muốn về Mani lao đầu vào hộp đêm.
Văn Bình uể oải cầm điện thoại. Chắc ban giám đốc khách sạn gọi giây nói cho chàng để chia buồn.
Nhưng không, giọng nói trong điện thoại lại thánh thót như tiếng chim hót buổi sáng trên đỉnh đồi Baghiô:
- Chào anh.
Tiếng nói ngọt ngào và mê hoặc của Luz, cô gái giang hồ quí phái đã nẫng 6.000 pêsô của chàng.
Cơn giận đã biến đâu mất, Văn Bình cười thật tươi:
- Luz đấy à? Ông ấy đến chưa?
- Ông nào?
- Ông chồng của em đấy.
- À, anh không nhắc, em cũng chẳng nhớ nữa. Nhà em sắp đến bằng xe hỏa. Chiều nay, tàu bị chậm, em ngồi một mình ở đây, buồn quá, gọi diện thoại trò chuyện với anh cho vui.
Văn Bình buột miệng:
- Đừng ví von nữa, Lêvita. Chẳng có ông nào đến Baghiô hết. Cô đã làm hại tôi. Bây giờ, tôi tóm được thì chết đòn.
Luz cười đĩ thõa trong giây nói:
- Anh biết tên em rồi hả? Trăm lần, ngàn lần xin lỗi anh. Vâng, người ta gọi em là Lêvita, con Lêvita trời đánh, thánh vật của khu Pasay. Nhưng tên cúng cơm của em là Luz. Em yêu anh nên mới cho anh biết tên thật. Còn anh, anh chuyên môn nói dối.
- Nói dối khi nào?
- Chối tài thật. Anh bảo anh là người Miến, thương gia Miến, song trong thông hành, anh lại là người Nam Việt. Anh tệ ghê. Nói để anh mừng, trước kia em đã sống ở Sài Gòn. Sài Gòn tuy nhỏ nhưng đẹp hơn Mani nhiều. Chừng nào qua Sài gòn, em sẽ đi chơi dọc bờ sông với anh, rồi hai đứa mình lái xe ra bãi biển chơi. Nếu em có tiền, em sẽ mời anh lên Đà Lạt. Đà Lạt còn đẹp gấp hai Baghiô, anh đồng ý không?
Văn Bình dằn từng tiếng một:
- Lời nói êm ái của cô, tôi nghe nhàm tai rồi. Sáu ngàn pêsô của tôi, cô để đâu?
Thiếu phụ vẫn tỉnh khô:
- Sáu ngàn trong ví của anh ấy à? Chà, cái ví bằng da cá sấu đẹp thật!
- Tôi hỏi tiền, không hỏi ví.
- Gớm, anh nóng nảy quá. Để em thanh toán tiền khách sạn cho anh. Em vừa điện thoại cho ban giám đốc Thông Reo xong. Hóa đơn có 500 pêsô thôi. Em trả luôn 600. Đừng giận em nhé. Lên Mani, chúng mình sẽ gặp nhau. Rồi em bồi thường cho.
- Hiện anh không còn xu nào mua vé máy bay.
- Khách sạn đã mua rồi. Em đưa thêm cho họ 200 pêsô mua vé, còn lại bao nhiêu để anh tiêu vặt.
- Em không tốt. Cần tiền, em cứ nói, bao nhiêu anh cũng không tiếc, việc gì phải làm thế?
- Em không cần tiền.
- Tại sao lại lấy ví của anh?
- Là để kiểm soát xem anh thật lòng hay dối trá. Kết luận, anh không thật lòng. Anh xưng tên là Umôn, nhưng trong căn cước anh là Đỗ Thanh. Anh bảo không có vợ, thế mà ví anh đầy ảnh.
- Ảnh bạn gái, không phải vợ đâu. Nếu em còn thương anh, hãy trả lại cho anh hai ngàn.
- Xí, đưa tiền cho anh để anh chơi gái lăng nhăng ấy à. Đừng hòng.
- Như thế là em kiếm cớ lấy tiền của anh.
- Ồ, anh tưởng bạ ai em cũng móc ví đấy hẳn? Em chỉ lấy ví của những người đẹp trai và khỏe mạnh thôi. Và xin nhớ, dưới ba mươi non choẹt, hoặc trên bốn mươi già khằng, đừng hòng em bén mảng tới. Anh tốt phúc mới được gặp em.
- Vâng, tốt phúc lắm. Suýt nữa thì vào tù về tội quỵt tiền trọ.
- Anh lại nói dối rồi. Trong khi anh ngủ, em đã gọi điện thoại cho ông chủ khách sạn Thông Reo, nhận trả tiền phòng cho anh. Em không bảo lãnh, vị tất họ cho anh nợ. Anh mở rộng tai nghe em nói. Em không đến nỗi nghèo đâu. Riêng cái nhẫn kim cương ở ngón tay, em cũng bán được 30.000 pêsô, gấp năm số tiền trong ví anh. Nếu anh cần tiền, lên Mani em trả hết cho anh. Được Luz yêu thành thật, không phải là việc dễ nhé! Hàng trăm người đàn ông sẵn sàng bỏ cả triệu pêsô ra, rước em về, mà em không thèm. Không tin, anh hỏi lại ông quản lý khách sạn.
- Anh đã hỏi rồi.
- Chưa. Em biết. Hắn mới nói một phần mười về đời em. Cách đây 4 năm, hắn làm quản lý một hộp đêm do em đứng chủ ở Mani. Bây giờ, anh bằng lòng chưa? Hắn là vua đánh bạc, còn nợ em hơn mười ngàn pêsô chưa trả. Để em bắt hắn đưa anh vay một ít.
Văn Bình chối đây đẩy:
- Thôi, phiền lắm.
Luz đáp:
- Phiền thì thôi. Chào anh nhé.
Nàng hôn chùn chụt một hồi lâu mới chịu gác điện thoại. Văn Bình ngây ngất như người say rượu đêm tân hôn. Trên miệng chàng, còn thoang thoảng mùi thơm những cái hôn say sưa nàng trao cho chàng trong căn phòng thơ mộng.
Nàng hẹn gặp chàng ở Mani. Gặp ở đâu? Gặp khi nào? Trong lúc mê chuyện, chàng quên không hỏi.
Chuông điện thoại lại reo. Chắc là Luz. Nàng gọi lại để cho biết địa chỉ ở Mani.
Mừng rơn, Văn Bình hỏi to:
- Luz, Luz, địa chỉ em ở đâu?
Chàng lạnh toát châu thân như bị cảm. Ở đầu giây là tiếng nói đàn bà, song không bằng tiếng Anh lưu loát như Luz, mà là bằng tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ của chàng. Giọng nói vô cùng quen thuộc nảy cũng chứa một sự êm ái và hấp dẫn khác thường, giống như giọng nói của cô gái đàng điếm Phi Luật Tân, nhưng lại kèm theo một vẻ tức tối và ghen tuông ghê gớm:
- Luz, Luz nào thế?
Văn Bình cứng họng. Người đàn bà vừa căn vặn chàng là Nguyên Hương.
Nguyên Hương là con gái nuôi tuyệt đẹp của ông Hoàng, tổng giám đốc Sở Mật vụ Việt Nam. Về nhan sắc, nàng phải chiếm một trong các giải khôi nguyên, nếu nàng dự thi hoa hậu. Từ khuôn mặt, dáng đi, đến thân hình nàng là hiện thân của mời mọc và quyến rũ. Nàng yêu Văn Bình từ lâu, và mặc dầu nếp sống hồ hải của chàng chưa cho phép hai người thành gia thất, nàng vẫn tự coi là vị hôn thê chính thức của chàng.
Lúc chàng từ giã Tân Sơn Nhất, nàng đã nhắc đi nhắc lại:
- Dạo này, anh thức đêm nhiều nên mất sức. Sợ anh la cà ở Sài Gòn, đêm nào cũng đi nhảy, uống rượu và xoa mạt chược, nên em xin ông Hoàng cho anh đi dưỡng sức. Lẽ ra, anh chỉ được ra Nha Trang hay lên Đà Lạt. Song em muốn anh đi xa hơn, để khỏi vướng víu những mẩu tình vụng ở nhà. Anh nhớ đấy, anh đi dưỡng sức, không phải đi phí sức. Lơ mơ với ai, tùy viên quân sự tòa đại sứ tại Mani báo cáo về, anh sẽ khổ với em.
Văn Bình hôn nàng rồi hứa:
- Lần này, anh chừa rồi. Anh mất kilô thịt nào, anh sẽ chịu cho em đánh.
Nàng nghiêm mặt:
- Anh giỏi võ lắm, em đánh anh sao được. Nhưng em đã có cách sửa trị anh. Anh coi chừng đấy.
Chàng không ngờ Nguyên Hương đã bắt được quả tang. Tiếng nói của nàng nghe rất gần, chứng tỏ nàng ở trên đất Phi gọi tới. Văn Bình đánh trống lảng:
- Em tới bao giờ?
- Mới tới xong. Tệ thật, tháng trước, anh đã hứa với em là chuyến này tu sửa tính tình, ngờ đâu vẫn chứng nào, tật ấy. Mới lên Baghiô được mấy tuần đã đèo bòng cô Luz nào rồi. Luz là người Phi, hả anh? Người Phi chắc đẹp lắm.
Văn Bình biết nàng nói mát. Phần đông phụ nữ Phi đều có làn da ngăm ngăm, về sắc đẹp, họ ít có hy vọng ăn đứt phụ nữ Việt. Văn Bình bèn chống chế:
- Khổ quá, tình ngav lý gian, anh khó thể làm em tin được, vả lại, từ bao năm nау, em vốa mang sẵn thành kiến anh là kẻ chơi bời văng mạng.
- Luz là ai?
- Là cộng tác viên của Sở ở đây.
- Thôi, đừng cãi nữa. Sở không có nữ nhân viên nào ở đây hết. Nếu có, em phải biết.
- Nghi oan anh, tội nghiệp. Luz là cộng tác viên của tòa đại sứ, không giao thiệp trực tiếp với Sở ở Sài Gòn.
- Được, em tạm bớt giận trong lúc này. Em sẽ hỏi ông đại sứ.
- Ông đại sứ không biết đâu. Vì Luz trực thuộc ông tùy viên quân sự.
- Đại tá Chính ấy à? Lát nữa, em sẽ đến gặp ông ta.
Văn Bình hoàn hồn. Đại tá Chính, tùy viên quân sự của tòa đại sứ, đang bận công vụ ở Hoa Thịnh Đốn, ba tuần nữa mới về Mani. Ba tuần nữa, Nguyên Hương đã về Sài Gòn rồi. Dầu nàng chưa về, chàng vẫn còn thời giờ nói lót với đại tá Chính. Vốn là bạn thân, Chính sẽ không thể từ chối lời yêu cầu của chàng. Chàng sẽ bịa ra một danh sách các cộng sự viên bí mật, trong đó có Luz. Nếu cần, chàng sẽ nhờ đại tá Chínb ký vài chứng minh thư giả.
Tiếng nói của Nguyên Hương vẫn vang rân:
- Với lại, anh muốn làm gì, tùy anh, em làm gì có quyền cấm đoán. Em tin anh là người quân tử, không thể nói sai lời.
- Em hãy tin anh đi.
- Bây giờ, em xin trở lại công việc. Anh nên nhớ, em gọi điện thoại cho anh là vì công việc, vì ông Hoàng bảo gọi, không phải vì nhớ thương anh đâu, anh đừng vội hợm mình.
- Anh đâu dám hợm mình.
- Cám ơn anh. Ông Hoàng ra lệnh cho anh về Mani ngay.
- Hiện em ở đâu?
- Phi trường Quốc tế Mani. Phi cơ chở em vừa đáp xuống cách đây 6 phút. Em gọi giây nói liền lên Baghiô cho anh. Gặp anh, may quá, aah vẫn chưa sụt kilô nào chứ?
- Anh mập hẳn ra. Lát nữa, chúng mình sẽ gặp nhau. À, em ngụ ở khách sạn nào?
- Em đợi anh ngoài phi cảng. Có người vào bên trong đón anh.
- Chào em, hôn em thật nhiều.
- Đa tạ lòng tốt của anh. Những cái hôn nồng nàn ấy, xin anh cất đi, mai kia tặng cho cô Luz.
- Anh thề với em...
Văn Bình thề với Nguyên Hương không biết lần thứ mấy rồi. Lần nào, bị căn vặn về tiểu sử một người đàn bà đẹp, với chứng cớ rành rành, chàng cũng thề thốt. Chàng đều nói dối, và Nguyên Hương đều tin chàng, hoặc sẵn sàng tha thứ cho chàng. Thấy chàng đeo dính phụ nữ lạ, nàng ghen ghê gớm, song đến khi nghĩ lại cuộc sống hiểm nghèo của tình nhân, đêm ngày đùa rỡn với Tử thần, nàng nhận thấy không tha thứ không được. Văn Bình thèm yêu cũng như thiên hạ thèm hút thuốc lá, thèm uống rượu, thèm khí trời tốt lành.
Tuy nhiên lần này Nguyên Hưorng không bằng lòng nghe chàng thề cá trê trui ống nữa. Nàng đặt điện thoại xuống đánh rầm. Văn Bình muốn phân vua nữa, nhưng đường giây đã nín lặng.
Chàng chắt lưỡi, gọi điện thoại xuống văn phòng quản lý.
Một lát sau, chiếc Pờlimút tối tân của khách sạn Thông Reo, sơn màu lá mạ tươi tắn, chở Văn Bình ra trường bay.
…………………………………………………
Phi trường Quốc tế Mani đông nghẹt. Hoa tiêu của chiếc phi cơ thương mại 2 máy đáp xuống sân bê tông êm ái đến nỗi Văn Bình không nghe tiếng động của bánh cao su chạm phi đạo.
Xách lủng lẳng cái va li nhỏ, Văn Bình bước xuống thang, dáng điệu thoải mái của người đi đổi gió về.
Chàng đã trôi nổi nhiều, song ít thấy nơi nào gieo vào lòng chàng nhiều cảm tình bằng thủ đô Mani. Dân tộc Phi Luật Tân dường như vui vẻ quanh năm, trên mặt không bao giờ lo lắng. Khác với những bộ âu phục diêm dúa, cắt thật đẹp, bằng hàng đắt tiền, nhan nhản trên vỉa hè Sài Gòn, ở đây chàng chỉ gặp những chiếc sơ-mi cao bồi sặc sỡ. Người Phi phục sức một cách giản dị và đầy màu sắc.
Văn Bình đề ý tới một thanh niên lực lưỡng, bắp thịt cánh tay nổi cuồn cuộn dưới áo sơ-mi thể thao bó sát và mỏng dính, để lộ đám lông ngực đen sì, đang đứng hút xì gà gần cửa ra vào.
Hắn nhìn chàng chăm chú, đoạn tiến tới, đon đả:
- Xin lỗi, ông có phải là Umôn, người Diến không?
Văn Bình đứng lại, đáp:
- Phải - Ông là ai
- Tôi là Ồka.
Chàng bắt tay Ôka, dáng điện thân mật:
- Ai nhờ bạn ra đây đón tôi?
- Z.28
Biết Ôka là nhân viên của Ông Hoàng, Văn Bình vỗ vai hắn:
- Ôka, Ôka, cái tên đẹp quá. Giờ chúng mình đi đâu?
Ôka đáp:
- Anh không phải trình giấy thông hành. Dầu anh là người ngoại quốc, đi Baghiô về cũng không cần giấy tờ gì hết. Vả lại, tôi sẽ không đưa anh ra cửa chính.
- Bị theo dõi phải không?
- Phải. Địch đang lảng vảng ngoài cửa ra vào. Tôi là nhân viên đặc biệt nên vào được tận đây. Phiền anh ra ngoài bằng lối khác. Anh đưa vali, tôi xách dùm cho.
Rồi không đợi Văn Bình ưng thuận, hắn đã lấy va li, thoăn thoắt đi vào một cánh cửa mở hé. Bên trong là một căn phòng hẹp. Ôka nói:
- Đây là phòng giấy của bạn tôi. Hôm nay, hắn bị đau.
Chỉ một gói lớn bọc giấy báo trên bàn, hắn nói tiếp:
- Anh thay quần áo đi. Ở đây, chỉ mặc quần áo phi công là chắc hơn hết.
Hai phút sau, Văn Bình hóa thành phi công thực thụ. Ôka bỏ quần áo Văn Bình vừa thay vào va li, trả cho chàng, đoạn mở một cánh cửa khác, dặn chàng:
- Lối đi này dành riêng cho hoa tiêu. Anh cứ điềm nhiên đi thẳng ra ngoài. Nhân viên ở đây có hàng trăm, không ai biết được anh là phi công giả mạo đâu. Hết hành lang, anh rẽ sang trái, đi chừng 50 thước, đến một cửa có lính gác. Ngoài đường, một người đàn bà đang chờ anh. Hình như anh quen cô ta thì phải. Quen thân nữa là khác.
Văn Bình giật mình:
- Hừ, sao anh dám chắc tôi quen thân cô ta.
Ôka cười hồ hố:
- Ồ, có gì khó đâu! Tôi được lệnh vào đây đón anh. Cấp trên đã cho tôi biết rõ tướng mạo anh. Họ yêu cầu tôi nói lại với anh là có một người đàn bà đón sẵn bên ngoài, nhưng không mô tả tướng mạo, cũng không dặn khẩu hiệu. Trừ phi quen nhau trước, hai người mới có thể nhận ra nhau.
Văn Bình thầm khen trí suy dẫn của Ôka. Nghe theo lời hắn, chàng ung dung xách va li ra ngoài. Chàng đi lẫn vào một nhóm nhân viên phi hành trò chuyện như pháo ran.
Trước phi cảng, xe hơi đậu san sát. Toàn là xe Mỹ lộng lẫy và đồ sộ. Trong khoảnh khắc, chàng tưởng là một phi cảng ở Hoa Kỳ. Chàng đang nhớn nhác nhìn chung quan thì thì một chiếс tắc xi sơn vàng đậu xịch một bên.
Nguyên Hương ngồi bên trong, giơ tay đeo găng trắng nhỏ nhắn lên vẫy. Văn Bình mở cửa, trèo lên cạnh nàng. Chiếc tắc xi phóng nhanh trên đường về trung tâm thành phố.
Mắt Nguyên Hương chớp chớp mấy cái, hàng mi dài nổi bật trên làn da trắng nõn, miệng nàng hé mở như nụ hoa trinh tiết chờ uống giọt sương ân tình buổi sớm. Nàng không nói, nhưng chàng đoán được ý nghĩ thầm kín của nàng. Trong thâm tâm, hai tư tưởng đang xâu xé nàng: tư tưởng thèm yêu và tư tưởng ghen tuông.
Văn Bình bèn ôm ghì lấy nàng. Nàng ngả vào vòng tay chàng, hơi thở rồn rập.
Bỗng người tài xế quăng xuống một tiếng nói cộc lốc:
- Khoái nhỉ?
Hắn nói tiếng Việt. Văn Bình reo lên:
- Trời ơi, Lê Diệp.
Tinh tế như chàng mà không nhận ra Lê Diệp cải trang làm tài xế tắc xi. Chàng sếu vườn của Sở Mật vụ hóa trang rất khéo, cái cát két màu xám đội xùm xụp trên đầu, cặp kính mát gọng đồi mồi che kín nửa mặt trên, trên mép chễm chện làn râu mép giả mỏng dính và kiêu căng.
Lê Diệp nói, giọng vui vẻ:
- Anh sướng thật. Được phè phỡn ăn hút cả tháng. Chả bù với chúng tôi. Ông Hoàng kêu ra phi cơ, không kịp ăn cơm, cũng như không kịp sửa soạn quần áo. Tưởng sang đây được nghỉ ngơi vài ba ngày, ngờ đâu mới đặt chân xuống, đã phải lao đầu vào công việc.
Văn Bình hỏi Nguyên Hương:
- Việc gì, hả em?
Đang sửa lại mái tóc bị Văn Bình làm rối, nàng đáp:
- Em không biết. Cũng như anh Lê Diệp, em được lệnh cấp tốc lên Tân Sơn Nhất.
Nàng vẫn đẹp, vẫn quyến rũ như dạo nào. Thời gian dường như không ảnh hưởng tới vẻ mặt trẻ trung, và thân hình tròn cứng của nàng. Mớ tóc dài của nàng đóng khung lấy bộ mặt mơ mộng, trên đó bất cứ cái gì cũng đẹp, đẹp từ cái miệng hàm tiếu, hàm răng ngà đều đặn, đẹp qua cái mũi đọc dừa, đẹp tới làn da trắng như ngó sen.
Nàng bận quần chẽn, thứ quần din ngắn gần đầu gối, may sát vào người, lộ đùi và mông, phía trên luồn vào chiếc áo thun ngắn kiểu lẳng lơ B.B. cụt tay đến nách, để hở cổ thật sâu, dường như muốn tạo điều kiện cho hai trái tuyết lê mũm mĩm, no tròn, được triển lãm toàn vẹn.
Trong lúc trao hôn, Văn Bình nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực của nàng, và có cảm tưởng kỳ thú như hơi nóng của bộ ngực quí giá đang truyền mạnh vào da thịt lạnh lẽo của chàng. Phi trường đã khuất phía sau. Văn Bình nói:
- Chiếc tắc xi đẹp quá!
Lê Diệp chép miệng:
- Còn phải nói. Đặt chân xuống Mani, tôi ngạc nhiên khi thấy xe tắc xi. Xe nào cũng đồ sộ và sang trọng. Chẳng bù bên mình chỉ rặt một loại bốn ngựa ì ạch, nhỏ như lỗ mũi.
- Chuyện! Đường sá bên này rộng hơn, tối tân hơn. Vào Mani, anh còn ngạc nhiên nhiều nữa. Xe buýt, xe chở khách chạy suốt ngày, nơi nào, giờ nào cũng có. Dân chúng ở đây không phải đợi xe hàng giờ, hoặc đi xe cá hộp như ở Sài Gòn đâu.
- Song tiền xe ở Sài Gòn rẻ hơn.
- Đó là ngày xưa. Bây giờ, Sài Gòn đắt bằng Mani.
Một chiếc xe díp sơn sặc sỡ vụt qua. Văn Bình nói với bạn:
- Ở Mani có cả ngàn xe díp như thế. Đó là xe cũ của quân đội viễn chinh Mỹ. Sau Đại chiến Thứ hai, họ về nước, bán xe díp cho tư nhân dùng chở hành khách. Tài xế Mani lái ẩu hơn ở Sài Gòn nhiều.
Nguyên Hương chêm vào:
- Cũng chưa lái ẩu bằng anh Văn Bình.
Lê Diệp thắng lại thật mạnh, rồi lái vẹo sang trái. Suýt nữa, chàng đâm vào một xe díp chở khách chạy ngược chiều. Văn Bình phá lên cười:
- Hừ, tôi bị thua Lê Diệp rồi.
Lê Diệp đáp:
- Nhưng tôi vẫn thua anh về tài tán gái.
Văn Bình giả vờ không nghe, và hướng qua đề tài khác:
- Xe tắc xi này của ai, hả Lê Diệp?
- Của anh chàng ở sân bay. Chắc hắn đã xưng tên với anh rồi. Hắn là Ôka. Hắn nói thao thao bất tuyệt, nghe phát nhức đầu. Hắn là nhân viên giao liên của Phản gián Phi Luật Tân.
- Tại sao anh phải cần Phản gián Phi đón tôi?
- Tôi không biết.
- Địch đang theo dõi mình phải không?
- Ông Hoàng dặn tôi thận trọng, nên tôi chắc là địch đã phăng ra bọn mình. Tuy nhiên, tôi chưa rõ địch là ai. Căn cứ vào việc anh phải cải trang làm phi công, tôi tiên đoán địch rất nguy hiểm.
Tắc xi chạy qua các phố đông đúc. Văn Bình hỏi Nguyên Hương:
- Ông cụ ở đâu?
Nàng đáp:
- Khách sạn Senbơn.
Nàng hích cùi tay vào ngực chàng:
- Luz là ai hả anh?
Văn Bình chưa kịp đáp, Lê Diệp đã xen vào:
- Khổ quá, từ nãy đến giờ cô Hương cứ bắt tôi nói về cô Luz. Luz là ai mà có diễm phúc thế?
Văn Bình nhún vai:
- Có gì đâu. Luz là nhân viên ẩn tế của đại tá Chính, tùy viên quân sự của ta tại Mani.
Nguyên Hương nguýt chàng:
- Chứ nàng không phải là người đã rút cái ví da cá sấu đựng 6.000 pêsồ à?
Văn Bình biến sắc mặt. Nàng quả là con ma xó khả ái, cái gì cũng biết. Chàng sực nhớ tới những tấm ảnh chàng khám phá trong văn phòng Nguyên Hương tại Sài Gòn. Tất cả những người đàn bà chàng gặp trong đời đều bị nàng thu vào ống ảnh. Nàng làm như vậy để làm gì, chàng không hiểu. Ghen chăng? Dĩ nhiên là ghen, song nàng chưa phải là vợ chàng, hoặc là vị hôn thè chính thức của chàng, nên nàng không có quyền làm dữ. Vả lại, bản tính cố hữu của nàng là hiền hậu và thùy mị. nàng ghen một cách ghê gớm nhưng kín đáo và thầm lặng.
Văn Bình thở dài chua xót:
- Em đừng tưởng biết nhiều như thế là anh sợ đâu? Anh không muốn người ngoài xen vào đời riêng của anh.
- Em có quyền xen vào. Em không mong anh sợ em, mà chỉ hy vọng anh giữ lời hứa. Nếu anh muốn sống hoàn toàn tự do, không bị ràng buộc, anh hãy nói thẳng với em. Anh hãy nói là không yêu em nữa, không tính chuyện lâu dài cùng em nữa. Em sẽ tự thu xếp, và từ nay trở đi sẽ không dám phiền đến anh. Dầu sao, anh cũng đừng quên rằng em yêu anh tha thiết và chân thành. Anh lang chạ hết đàn bà này đến phụ nữ khác, trong khi em chỉ mơ tưởng mình anh, sẵn sàng dành tâm hồn và thể xác cho anh. Văn Bình ơi, anh tệ lắm.
Nàng òa lên khóc.
Văn Bình đặt bàn tay nàng lên đùi chàng, giọng thân thiết:
- Em đừng giận anh nữa. Luz không phải là tình nhân của anh đâu.
Nàng nhoẻn miệng cười, trong khi nước mắt vẫn rơi lã chã:
- Thật hả anh?
Nàng rúc đầu vào ngực chàng.
Senbơn là một trong các đại lữ điếm của thành phố quốc tế Mani. Lê Diệp ngừng xe trước một cánh cửa đồ sộ, thoạt nhìn không khác lối ra vào của khách sạn Caraven ở Sài Gòn. Cũng cửa toàn kính, tay nắm bằng đồng bóng lộn, cũng người bồi cao lớn, mặc đồng phục màn xám, lễ phép đợi khách ngoài cửa.
Thang máy mở ra ở từng thứ 5.
Văn Bình đinh ninh ông Hoàng thuê trọn một dãy phòng để làm việc, ngờ đâu tổng hành doanh của Sở Mật vụ lại là một căn phòng nhỏ xíu, căn phòng dành cho khách trọ độc thân.
Ông Hoàng đang ngồi trầm ngâm bên đĩa đựng tàn, trên miệng phì phèo điếu xì gà Anlămbra quen thuộc. Thấy Văn Bình, ông đứng dậy, bắt tay niềm nở. ;
Không khí trong phòng mát rợi, máy lạnh chạy rè rè. Hai cày đèn đêm còn bật sáng. Có lẽ từ lúc tới đây ông Hoàng chưa hề ngả lưng, bằng chứng là ga nệm còn phẳng nếp. Hộp bánh bích qui đã mở, để lỏng chỏng trên bàn, cạnh tách cà phê sữa đã uống cạn.
Ông Hoàng mời chàng một điếu Salem:
- Lẽ ra tôi gọi anh về, nhưng không kịp, nên phải sang đây gặp anh. Vả lại, tôi cũng có việc cần ở Mani. Tiền khách sạn đã thanh toán xong chưa?
Văn Bình đáp:
- Thưa rồi.
- Anh nghĩ thế nào? Anh cho việc mất ví là tình cờ hay cố ý? Người đàn bà ấy cần tiền, hay cần nắm một số giấy tờ của anh?
- Thưa, toàn là giấy tờ giả.
- Có lẽ đối phương muồn biết ta làm giấy tờ giả ra sao. Anh có nghi ngờ cô Luz không?
- Thưa không.
- Theo tôi, nàng phải dính líu tới một tổ chức tình báo nào đó. Không khéo nàng là nhân viên Phản gián cũng nên.
Ông Hoàng đi đi lại lại trong phòng, ngón tay bâng khuâng với miếng da trừu lau kính:
- Hãy xếp chuyện cô Luz lại. Ta còn chuyện quan trọng hơn nhiều. Việc ta sắp làm liên quan đến Minh ước Liên рhòng Đông Nam Á. Minh ước này gồm Hoa Kỳ, Anh Quốc, Pháp, Thái Lan, Phi Luật Tân, và một vài quốc gia khác. Việt Nam Cộng Hòa không là hội viên, nhưng được minh ước hứa giúp khi nào cần đến, ngược lại, ta có thể giúp họ được nhiều. Khi từ giã Sài Gòn, chắc anh đã nghe nói tiểu ban quân sự của Minh ước sắp nhóm tại Mani.
- Thưa có.
- Tôi qua đây để họp. Trước giờ lên máy bay, tôi nhận được điện hỏa tốc của O.N.I. (6), yêu cầu tôi tiếp họ một tay. Một việc lạ lùng vừa xảy ra. O.N.I. hiện cộng tác chặt chẽ với Phản gián Phi. Họ cho tôi biết lần này không cho một điệp viên Phi nào dính vào, sợ bai lộ. Sợ bại lộ, anh hiểu chưa? Họ nghi trong Phản gián Phi có nội tuyến nên phải mời ta tới.
- Sợ bại lộ, sao còn phái Ôka, nhân viên Phản gián Phi, ra phi trường đón tôi? Dùng Nguyên Hương hoặc Lê Diệp không tiện hơn sao?
- Anh nói rất xác đáng. Tôi không cần giải thích, anh đã đủ thông minh để khám phá ra vai trò của Ôka. Tôi đang bận lắm, chỉ có thể ngồi với anh trong ít phút. Tôi sắp phải đi họp. Tôi chỉ hỏi anh 2 điều: thứ nhất, anh muốn lãnh nhiệm vụ này không? Hoàn toàn tùy anh, vì vụ này rất khó khăn, lại đầy nguy hiểm, tôi không dám cả quyết anh có thoát khỏi hay không.
Ông tổng giám đốc thường nêu ra những câu hỏi láy lệ, vì hơn ai hết, ong đã biết Văn Bình không bao giờ thoái thác.
- Ồ, ông còn lạ gì, càng khó khăn, càng nguy hiểm, tôi càng thích.
- Đó là câu hỏi thứ nhất. Thứ hai là: anh đã biết rõ khoa học thôi miên chưa?
- Thưa, trước kia tôi theo học lớp thôi miên bên Pháp.
- Tôi biết. Nhưng cái học bên Pháp là thôi miên biểu diễn. Loại thôi miên này chỉ được dùng để làm con người mê đi một thời gian, hầu sai khiến. Ở đây, tôi muốn nói tới thôi miên áp dụng vào y học.
- Thưa, thôi miên đã được áp dựng vào y học từ một trăm năm rồi. Kể từ Đại chiến Thứ hai, các y sĩ đã dùng thôi miên học một cách phổ biến. Nhiều phi công bị kiệt quệ tinh thần sau một trận oanh tạc dữ dội đã trở nên cao đảm và cương quyết sau khi vào phòng thôi miên của không lực đồng minh. Ngoài ra, từ hơn 10 năm nay, gần một ngàn y sĩ, nha sĩ và chuyên viên thần kinh của Hoa Kỳ đã công khai chữa bệnh bằng thôi miên học. Hầu hết các chứng bệnh tâm lý đều được điều trị bằng thôi miên học. Năm 1955, việc dùng thôi miên vào y học đã được hợp thức hóa tại Anh Quốc.
Ổng Hoàng xua tay:
- Không, tôi không đề cập đến khía cạnh thuần túy y học này. Anh đã nghe tới việc dùng thôi miên học trong nghề tình báo chưa?
Văn Bình ngừng hút Salem:
- Thưa chưa.
- Anh không biết là phải. Vì nói có, tức là nói dối. hoặc hiểu lầm. Đến tôi, tôi cũng mới nghe lần đầu. Đúng ra, các nhà bác học trên thế giới đã thí nghiệm từ lâu, và ngay trong Nha Chuyên môn của ta cũng có một số chuyên viên về thôi miẻn (7). Song, thú thật với anh, chúng ta chưa thành công. Trong khi ấy, đối phương đã biết dùng thôi miên để giao thông, liên lạc.
- Giao thông, liên lạc? Nếu tôi không lầm, Trung ương Tình báo C.I.A. đã thí nghiệm hoàn hảo việc dùng thôi miên để truyền nhận tin tức trong các tiềm thủy đĩnh nguyên tử bắn hỏa tiển Pôlarít.
- Không phải. Hải quân Mỹ đang thí nghiệm phép giao liên bằng thần giao cách cảm (8). Thần giao cách cảm hoàn toàn khác với thôi miên. Vả lại, cuộc thí nghiệm của họ còn ở trong giai đoạn dò đường.
- Thưa, tôi bắt đầu hiểu rồi. Ông đã tóm được cán bộ giao liên thôi miên của địch chưa?
- Rồi. Vì vậy, mới có câu chuyện hôm nay. Đọc báo, anh có theo dõi vụ chiếc Caraven chở hành khách hồi sáng đâm vào một phi cơ quân sự trên không phận Mani không?
Vẻ mặt ngượng ngùng, chàng lắc đầu:
- Không.
Nguyên Hương reo lên, đắc thắng:
- Thảo nào! Anh còn bận tiêu khiển lành mạnh, làm gì có thời giờ đọc báo!
Ông Hoàng nghiêm sắc mặt:
- Không phải lúc noi đùa. Văn Bình không biết là phải. Tôi cho Văn Bình sang Phi Luật Tân để dưỡng sức, anh ấy được quyền tiêu khiển. Vả lại, những tờ báo đăng tải vụ Caraven lâm nạn mới được xuất bản hồi chiều, chưa chở kịp lên Baghiô. Sở dĩ tôi am tường các chi tiết vì có tin tức riêng. Tôi không hiểu sao cô Nguyên Hương lại có thành kiến với Văn Bình như thế.
Lê Diệp xen vào:
- Thưa, vì bóng dáng cô Luz.
Ông Hoàng châm điếu xì gà mới:
- Lại cô Luz. Tỏi đã căn dặn nhiều lần mà không ai chịu nghe. Dính vào tình yêu, nghề tình báo phải thất bại.
Nguyên Hương phản đối:
- Trên thực tế, đã có nhiều phụ nữ thành công trong nghề tình báo. Chẳng hạn, cô Đốc (9).
Ông Hoàng cười tủm tỉm:
- Sao cô không nói thêm, Nguyên Hương, nàng Leuam, nàng May, Katy, Thu Thư, Thúy Liễu, Mộng Kiều vào cho đủ danh sách? Đàn bà có cái lợi, là sắc đẹp dẫn tới thành công dễ đàng, vượt qua các trở ngại mà đàn ông quyền biến, gan dạ, giỏi võ phải thúc thủ. Song lại có cái hại: đàn bà rất dễ mềm lòng, Một phút đắm say, một giây đồng hồ ghen tuông có thể làm hỏng đại cuộc (10). Từ nhiều năm nay, tôi coi Văn Bình và Nguyên Hương như người ruột thịt, nên tôi rất mong hai người thành vợ, thành chồng. Nhưng mối tình vợ chồng chỉ là hạt bụi, so với mối tình tổ quốc, mối tình nhân loại. Tổ quốc còn cần Văn Bình một thời gian nữa. Vì quyền lợi tổ quốc, chuyện vợ chồng cần được gác lại, trừ phi...
Ông Hoàng ngưng nói. Điện thoại reo trong phòng, ông tổng giám đốc mở cặp da, đưa cho Văn Bình một tờ giấy đánh máy:
- Đây, bản tóm tắt nội vụ, anh đọc qua rồi ta sẽ tiêp tục nói chuyện.
Văn Bình ngồi gọn trong chiếc ghế bành lớn. Riêng cái ghế đồ sộ này là bằng chứng của mối ưu ái ông Hoàng đối với chàng. Từng trọ tại khách sạn Senbơn, Văn Bình đã biết đồ đạc trong phòng