Chương 119 Muốn sống không được, muốn chết không xong 1
“Cha, mẹ, chúng ta đi thôi.” Lý Dương đỡ Lý Quốc Hải, Lý Tuyết đỡ Triệu Nhu, cả nhà đi ra khỏi bệnh viện.
“Cuối cùng cũng sắp rời khỏi đây rồi.” Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Lý Quốc Hải cảm thán.
Ở đây, ông đã ở hơn một năm, có trời mới biết ông đã vượt qua như thế nào.
Triệu Nhu cười nói: “Anh Hải, sau này chúng ta sẽ không đến đây nữa.”
Trong lòng bà vui mừng, nụ cười trên mặt không còn là nụ cười miễn cưỡng nữa.
Chỉ trong vòng hai ngày, Triệu Nhu trông như trẻ ra mấy tuổi.
Lúc này bà thực sự vui vẻ.
“Cha, mẹ, yên tâm đi, cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.” Lý Dương cười nói.
“Ừ.”
Lý Quốc Hải và Triệu Nhu đều gật đầu, bọn họ nhìn con trai mình, trong lòng vừa tự hào vừa lo lắng.
Tiếp theo, Lý Dương sẽ chính thức bước vào giới tu luyện, cuộc sống nơi đó hoàn toàn khác với cuộc sống thực tại. …
Vài giờ sau, cả nhà bốn người Lý Dương về đến nhà.
“Quốc Hải, anh về rồi à?”
“Quốc Hải, sắc mặt anh tốt hơn nhiều rồi, bệnh của anh thế nào rồi?”
Sự trở về của Lý Quốc Hải khiến những người hàng xóm xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Bọn họ đều biết Lý Quốc Hải bị ung thư.
Nhưng lúc này, Lý Quốc Hải trông có vẻ rất khỏe mạnh.
Lý Quốc Hải cười nói: “Trước đó tôi dùng thuốc kháng ung thư, bệnh của tôi đã khỏi rồi.”
Không có gì phải giấu giếm, chắc chắn sau này sẽ có người liên tục hỏi thăm.
“Quốc Hải, chúc mừng anh.”
“Tôi đã nói là anh nhất định sẽ khỏi mà.”
“Sao Lý Quốc Hải lại dùng được thuốc kháng ung thư, tôi chỉ thấy thuốc kháng ung thư trên bản tin thời sự, chưa từng thấy ai dùng ngoài đời thực.”
“Ngu ngốc! Nhìn là biết ngay là con trai Lý Dương của Lý Quốc Hải kiếm được thuốc kháng ung thư!”
“Đúng vậy, vận may của Lý Dương kia thật tốt quá, trước đây đã bắt được tám nghìn cân cá mú vàng ở ngoài biển, bán được hơn hai mươi triệu! Sau đó còn bắt được hơn mười con cá ngừ vây xanh! Các anh xem tin tức lúc trước chưa, mười mấy con cá ngừ vây xanh của nhà đấu giá thành phố Huyền đã được bán đấu giá tổng cộng một trăm triệu! Lý Dương có một trăm hai mươi triệu, mua một liều thuốc kháng ung thư thì có gì lạ?”
“Lý Quốc Hải thật có phúc, có đứa con trai kiếm tiền giỏi như vậy.”…
Lý Quốc Hải bị ung thư, giờ đã chữa khỏi trở về không thể nghi ngờ đã khiến cả khu xôn xao.
Đối với mọi người, ung thư vẫn là bệnh nan y.
Sau khi tin tức lan truyền, mọi người bắt đầu bàn tán về Lý Dương.
Trước đây, rất nhiều người đã chứng kiến Lý Dương bắt được hơn mười con cá ngừ vây xanh, tin tức này đương nhiên cũng được lan truyền.
Mọi người đều kinh ngạc thán phục Lý Dương thực sự có bản lĩnh, vậy mà lại kiếm được thuốc kháng ung thư, chữa khỏi bệnh cho Lý Quốc Hải.
Trong lúc mọi người bàn tán, Lý Dương và gia đình đã ăn sáng no nê.
“Nào, Dương Dương, ăn nhiều vào.”
“Đây là mẹ con tự tay làm sáng nay.”
“Dương Dương, món này cũng ngon.”
Bữa sáng, Lý Dương trở thành tâm điểm của gia đình.
Lý Dương nở nụ cười, ăn hết những món cha mẹ gắp cho.
Hiện tại hắn hoàn toàn không thấy no, cho dù bụng có căng ra thì vận hành công pháp, thức ăn cũng có thể tiêu hóa nhanh chóng.
Cuối cùng, bữa sáng kết thúc, lúc này Lý Dương đột nhiên đứng dậy.
“Dương Dương.”
Lý Quốc Hải, Triệu Nhu và Lý Tuyết đều nhìn Lý Dương, trong mắt lộ ra vẻ lưu luyến.
Hôm nay Lý Dương sẽ phải đi.
Sáng sớm, một Tu luyện giả khác ở thành phố Lâm Hải đã liên lạc với Lý Dương, chuẩn bị cùng nhau đến chỗ đại quân, sau đó đến đảo.
Hòn đảo đó nằm ở vị trí hẻo lánh, cần phải đi bằng máy bay chiến đấu chuyên dụng, cũng không thể để đám Tu luyện giả Lý Dương đi riêng từng người được, chắc chắn là phải tập hợp đội ngũ, cùng nhau lên đường.
“Dương Dương, cẩn thận một chút. Nếu không đánh lại người khác thì chạy đi, tìm một nơi an toàn.”
Triệu Nhu đầy lo lắng nói, bà cũng rất hiểu về Tu luyện giả, giữa các Tu luyện giả phát sinh chiến đấu với nhau là rất bình thường, bị thương là chuyện thường xảy ra.
“Mẹ, con biết rồi.” Lý Dương cười nói.
Lý Quốc Hải không nói gì, chỉ vỗ vai Lý Dương.
Hiện tại ông đã hồi phục, còn con trai ông thì phải bước vào giới tu luyện nguy hiểm.
“Cha, những lời con nói trước đây, con nhất định sẽ thực hiện.” Nhìn Lý Quốc Hải, Lý Dương mỉm cười nói.
Nghe lời con trai nói, Lý Quốc Hải đột nhiên cảm thấy mắt mình hơi mờ, ông biết Lý Dương đang nói về điều gì.
“Cha, thể diện của cha, sau này con nhất định sẽ đòi lại trước mặt nhà họ Triệu! Con muốn cho tất cả những người nhà họ Triệu thấy, lựa chọn của mẹ con không sai!”
Những lời nói trước đây dường như vẫn văng vẳng bên tai.
Mắt Lý Quốc Hải mờ đi, hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy vẻ tự hào: “Dương Dương, cha chờ ngày đó.”
Cuối cùng, Lý Dương nhìn về phía chị gái Lý Tuyết.
“Chị, cha mẹ đành nhờ chị chăm sóc nhiều hơn.”
Chuyến đi đến đảo lần này, hắn còn không biết phải đi bao lâu.
“Dương Dương, em yên tâm.”