Chương 123 Lăn ra đây! 2
“Đó chính là em họ Lý Dương sao?” Thanh niên thầm nghĩ.
Anh ta chính là Tu luyện giả duy nhất của nhà họ Triệu, con trai của Triệu Khôn- Triệu Tường, thực lực Huyền cấp trung giai.
Đối với Lý Dương, Triệu Tường cũng không có địch ý gì cả, nhưng mà tất nhiên là anh ta cũng sẽ nghe lời của Triệu Càn Hành và Triệu Khôn, không tiếp xúc với Lý Dương.
“Thật đáng tiếc, nếu không đắc tội với nhà họ Trịnh, thế thì dựa vào chuyện em họ Lý Dương bộc lộ thực lực Tu luyện giả như vậy, gia đình nhà cô út chắc chắn có thể trở về nhà họ Triệu.” Triệu Tường có chút tiếc nuối.
Trên hòn đảo chỉ có Tu luyện giả này, suy nghĩ của anh ta giống với Trịnh Càn và những người khác, đó là không ai có thể cứu được Lý Dương.
Tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về một thanh niên vô cùng trẻ tuổi trong đám đông.
Nhìn về phía Trịnh Càn, nghe lời ông ta nói, khóe miệng Lý Dương lại lộ ra một tia nhàn nhạt: “Trịnh Càn, ông là cái thá gì? Ông cũng dám bắt tôi quỳ xuống xin lỗi à?”
Lời nói vừa dứt, xung quanh dường như đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dương, trong mắt đều là vẻ khó tin.
“Lý Dương này thực sự là… lợi hại.”
“Không ngờ anh ta dám nói chuyện với Trịnh Càn cảnh giới Thiên cấp như thế!”
“To gan lớn mật!”
“Trịnh Càn lần này thực sự tức phát điên rồi.”
Mọi người đều nghe thấy lời nói ngông cuồng của Lý Dương, cho dù bọn họ là người ngoài cuộc, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê dại.
Đây không phải là xã hội hiện đại, xã hội hiện đại cho dù có chửi bới nhau như thế nào thì cũng không được phép động thủ, phải tuân theo pháp luật.
Nhưng giữa các Tu luyện giả, ai tuân thủ luật pháp? Ai nắm đấm lớn thì người đó chính là pháp luật.
Quả nhiên, nghe lời Lý Dương, sắc mặt Trịnh Càn u ám như có thể nhỏ nước, ánh mắt ông ta chứa đựng sự tức giận vô cùng, nhìn Lý Dương nói: “Cậu nói cái gì?”
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Dương, không hề che giấu ý định giết người.
Thấy ánh mắt đáng sợ như vậy của ông ta, Lý Dương lại không hề để ý, hắn thản nhiên nói: “Tôi nói, ông là cái thá gì mà cũng dám ra lệnh cho tôi! Chuyện lúc trước rõ ràng là con trai ông sai, tôi thấy phải để con trai ông quỳ xuống xin lỗi tôi mới phải. Tất nhiên, nếu ông muốn thì cũng có thể xin lỗi thay cho con trai mình.”
Lý Dương biết, mâu thuẫn giữa hắn và Trịnh Càn căn bản không thể hóa giải, nếu đã như vậy thì hắn muốn nói gì thì nói, dù sao thì hắn cũng không sợ Trịnh Càn.
“Được! Được lắm!!!”
Ánh mắt Trịnh Càn như thể có thể giết người, ông ta tức giận đến mức bật cười: “Bây giờ để tôi xem miệng cậu cứng đến mức nào!”
Ầm!
Dao động dữ dội trên người ông ta bao trùm khắp nơi, thân hình ông ta di chuyển, không nói hai lời, trực tiếp công kích Lý Dương.
“Cậu không chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ, được thôi, vậy thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu để cậu quỳ xuống, quỳ đến khi hành trình trên đảo kết thúc!”
Khi Trịnh Càn tấn công, giọng nói giận dữ của ông ta cũng vang vọng khắp hư không!
Khí thế hung bạo trên người Trịnh Càn lan tỏa khắp nơi, bóng dáng ông ta vụt đi, trực tiếp lao về phía Lý Dương.
Thấy Trịnh Càn tấn công, Lý Dương hơi nheo mắt.
“Cuối cùng cũng muốn thể hiện thực lực rồi sao?”
Hắn nắm chặt thanh kiếm dài trong tay, cũng chuẩn bị bộc phát thực lực của mình!
“Ừm?”
Đang định ra tay, đột nhiên Lý Dương dừng lại.
Xoẹt!
Khi Trịnh Càn tấn công, đột nhiên một bóng người lao lên, trực tiếp chặn ông ta lại, chính là Lý Ngọc ra tay.
“Lý Ngọc, ông dám ngăn tôi?”
Thấy Lý Ngọc chặn trước mặt, Trịnh Càn lập tức quát lên.
Giống như một cơn tức sắp bùng phát đột nhiên bị kìm nén, bây giờ ông ta khó chịu vô cùng.
Nhưng thực lực của Lý Ngọc mạnh hơn ông ta một chút, có Lý Ngọc chặn lại, ông ta căn bản không thể ra tay với Lý Dương.
Lý Ngọc sắc mặt bình thản, nói: “Trịnh Càn, ông không nhìn xem tình hình hiện tại là gì sao? Đội vừa mới đến, còn chưa đến căn cứ, một người dẫn đội như ông lại ra tay, ông có ý gì hả?”
Ông ta hơi nhíu mày nói: “Mệnh lệnh của Thiên Nguyên Cung ông cũng không phải là không rõ ràng. Hiện giờ tôi là người dẫn đội chung, ông ra tay với Lý Dương, hình phạt của Thiên Nguyên Cung sẽ giáng xuống đầu tôi.”
Bây giờ chỉ là lúc tập hợp đội ngũ, chứ không phải giai đoạn thám hiểm kho báu.
Nghe Lý Ngọc nói, sắc mặt Trịnh Càn lập tức biến đổi.
Thực lực của Lý Ngọc vượt qua ông ta, mà sau lưng Lý Ngọc cũng có cường giả Vương cấp, thậm chí còn mạnh hơn cả nhà họ Trịnh.
Một giây sau, Trịnh Càn trầm giọng nói: “Được, Lý Ngọc, tôi nể mặt ông. Đợi đến căn cứ, bắt đầu thám hiểm đảo thì tôi sẽ ra tay, lúc đó ông không được ngăn cản tôi nữa.”
Nghe vậy, Lý Ngọc cười nhạt, nói: “Tất nhiên rồi, tôi chỉ phụ trách dẫn đội đến căn cứ thôi.”
“Được.”
Nghe Lý Ngọc nói vậy, Trịnh Càn gật đầu, ông ta sắc mặt âm trầm nhìn Lý Dương, đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, trầm giọng nói: “Lý Dương, tôi sẽ cho cậu thêm chút thời gian.”
Nói xong, ông ta trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng ông ta rời đi, sắc mặt Lý Dương bình tĩnh, lúc này hắn lại đang nghĩ tại sao Lý Ngọc lại giúp hắn?
Cái gọi là quy tắc đều do con người đặt ra, đặc biệt là đối với các tu luyện giả, khi tranh đấu chỉ cần không chết người, về cơ bản không hạn chế tranh đấu. Nhưng Lý Ngọc lại trực tiếp ngăn cản, phải biết rằng, việc ngăn cản này, chẳng khác nào mâu thuẫn với Trịnh Càn?