Chương 152 Sự trừng phạt của Vương cấp
“Trịnh Hổ đại nhân, Tôn Chí Quân đại nhân…” Nhìn thấy những Vương cấp này, rất nhiều người lập tức cung kính chào hỏi.
Ba vị Vương cấp đứng giữa hư không, Trịnh Hổ mỉm cười với Tôn Chí Quân và người kia: “Tôi xử lý chút chuyện trước.”
Tôn Chí Quân và người kia cười gật đầu, sau đó đứng sang một bên, trên mặt mang theo vẻ thích thú.
Bọn họ cũng nghe nói về tình hình giữa nhà họ Trịnh và Lý Dương, trong lòng cảm thán Lý Dương thật to gan.
Tuy nhiên, đây là chuyện giữa Lý Dương và nhà họ Trịnh, bọn họ là người ngoài, không tiện nhúng tay vào.
“Trịnh Hổ.”
Lý Dương ngẩng đầu, nhìn bóng người bay tới.
Vương cấp của nhà họ Trịnh, người mà nhà họ Triệu phải nịnh nọt mới có thể kết giao!
Sắc mặt Trịnh Hổ lạnh tanh, ông ta từ bên trên nhìn xuống, hờ hững nói: “Cậu chính là Lý Dương?”
Trên mặt ông ta dường như không mang theo một chút cảm xúc nào.
Lý Dương thản nhiên đáp lại: “Có chuyện gì không?”
Sắc mặt hắn bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi nào, khiến những người xung quanh không khỏi kinh ngạc.
Nếu là Tu luyện giả khác, lúc này nghe Vương cấp hỏi như vậy thì đã run bắn cả người rồi, làm sao có thể bình tĩnh được như thế?
Thấy Lý Dương bình tĩnh như vậy, Trịnh Hổ hơi nhíu mày, dường như rất không hài lòng với thái độ này của hắn.
Ông ta là Vương cấp, là tồn tại như thần tiên đại lục, đứng trên đỉnh cao của Hoa quốc, có mấy người đối mặt với ông ta mà bình tĩnh được như thế chứ?
Tuy nhiên, sự không hài lòng này chỉ là thoáng qua.
Ông ta hờ hững nói: “Tôi nghe nói, lúc ở trong không gian di tích, cậu đã cướp linh quả mà Trịnh Càn tìm được? Cậu không biết quy tắc của Thiên Nguyên Cung sao? Cậu dám vi phạm quy tắc?”
Ông ta là Vương cấp, không thể tùy tiện ra tay với Lý Dương được, thế nên phải tìm một lý do.
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức bàn tán xôn xao.
“Lý Dương cướp linh quả của Trịnh Càn?”
“Không thể nào, Lý Dương không phải chỉ ở Thiên cấp sơ giai sao? Cho dù mạnh hơn Trịnh Càn thì cũng chỉ là mạnh hơn một chút, sao mà cướp được?”
“Chuyện đó tôi biết, lúc đó Lý Dương đã nuốt một loại quả có thể tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn, Trịnh Càn thậm chí còn không đỡ nổi một đòn tấn công của cậu ta.”
“Thì ra là vậy! Linh quả tăng mạnh thực lực trong thời gian ngắn, cướp linh quả của Trịnh Càn, lần vào không gian di tích này, Lý Dương thu hoạch không nhỏ nhỉ.”
“Haizz, thu hoạch nhỏ hay không nhỏ thì cũng vô dụng thôi, một khi Trịnh Hổ đại nhân ra tay, hắn sao có thể giữ linh quả trên người?” Mọi người thì thầm.
Nghe lời Trịnh Hổ, Lý Dương cười khẩy: “Đó là Trịnh Càn định cướp linh quả của tôi, nhưng thực lực không bằng tôi, bị tôi cướp lại, vậy cũng tính là vi phạm quy tắc sao? Có phải là khi bọn họ đến cướp, tôi phải giơ tay chịu trói thì mới tốt không?”
Lý Dương vừa dứt lời, Trịnh Càn đã chen vào, ông ta tức giận gầm lên: “Lý Dương, rõ ràng là cậu cướp linh quả của tôi. Đó là linh quả mà tôi và Tôn Vân Cường phát hiện ra trước.”
“Ha ha, linh quả trong không gian di tích đều là vật vô chủ, rơi vào tay ai thì là của người đó, ông nhìn thấy thì là của ông à?” Lý Dương nghe thế thì cười lớn.
Nghe Lý Dương nói vậy, sắc mặt Trịnh Hổ rõ ràng tối sầm lại, nói:
“Lý Dương, tôi đã hiểu rõ sự việc, không cần nói nhiều, cậu đã vi phạm quy tắc của Thiên Nguyên Cung, vậy nên tôi sẽ tuyên bố hình phạt dành cho cậu. Mau giao linh quả đã cướp của Trịnh Càn ra, sau đó quỳ xuống nhận lỗi, thế thì chuyện này sẽ kết thúc.”
Ông ta khoanh tay, trên mặt đầy vẻ hờ hững, tuyên bố hình phạt cho Lý Dương.
Trong Thiên Nguyên Cung, Tu luyện giả Vương cấp có thể trực tiếp trở thành lãnh sự, trừng phạt những Tu luyện giả dưới Vương cấp.
Nghe Trịnh Hổ nói vậy, sắc mặt Trịnh Càn hơi thay đổi, theo ông ta thấy thì hình phạt này đối với Lý Dương mà nói là quá nhẹ rồi!
Trịnh Hổ nói xong thì nhìn về phía Lý Dương, lạnh lùng hỏi: “Cậu có đồng ý với hình phạt này không?”
Ông ta nhìn xuống Lý Dương, như một vị thần, dễ dàng tuyên án số phận của Lý Dương.
“Giao linh quả ra? Quỳ xuống nhận lỗi?”
Lúc này Lý Dương lặng lẽ đứng đó, nghe những lời này, sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh.
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn lắc đầu, hờ hững nói: “Tôi từ chối.”
“Lý Dương này đúng là…”
“Hắn dám không coi mệnh lệnh của Tu luyện giả Vương cấp ra gì.”
Mọi người nghe được câu trả lời của Lý Dương thì đều vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Hổ chính là Tu luyện giả Vương cấp, là sự tồn tại giống như thần tiên đại lục, là đối tượng mà vô số người kính sợ, nịnh nọt.
Thế mà Lý Dương lại dám từ chối lời của sự tồn tại đáng sợ đó sao?
Tu luyện giả Thiên cấp rất lợi hại, ngay cả những gia tộc giàu có hàng đầu như nhà họ Triệu, nhà họ Chu cũng muốn lấy lòng, nịnh nọt.
Nhưng mà, cũng phải xem là đang so sánh với ai.
Trước mặt Vương cấp, nói dễ nghe thì là chênh nhau một cảnh giới lớn, nhưng nói khó nghe thì Tu luyện giả Thiên cấp chẳng khác nào con kiến hôi. Chỉ cần Tu luyện giả Vương cấp muốn thì có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ!