← Quay lại trang sách

Chương 154 Cút xuống đây! 2

Yêu cầu này rất bình thường, ông ta và Lý Dương vốn đã có mâu thuẫn trong không gian di tích, bây giờ ra ngoài giải quyết ân oán cá nhân hoàn toàn không có vấn đề gì.

Vẻ mặt của Trịnh Hổ rất hờ hững, thu hồi uy áp.

Ông ta nhàn nhạt nói: “Nếu thế thì cậu và Lý Dương cứ giải quyết chuyện của hai người trước đi.”

“Cảm ơn Trịnh Hổ đại nhân.” Tôn Vân Cường nói lời cảm tạ.

Ông ta nhìn về phía Lý Dương, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nói: “Lý Dương, lúc trước ở trong không gian di tích, cậu nuốt linh quả thực lực tăng vọt thì mới đánh bại được tôi, lần này để tôi xem cậu còn linh quả như vậy nữa không?”

Nhớ lại lúc trước Lý Dương đánh bại mình, trong lòng ông ta lại khó chịu vô cùng, nhất định phải lấy lại thể diện!

Nếu xét về thực lực, ông ta là Thiên cấp hậu kỳ, Lý Dương chỉ là Thiên cấp sơ giai, căn bản không thể nào là đối thủ của ông ta!

Nhưng ở không gian di tích, trước mặt nhiều Tu luyện giả như vậy, Lý Dương lại đánh bại được ông ta, điều này đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục!

Mà bây giờ, ông ta chuẩn bị rửa sạch nỗi nhục đó!

“Tôn Vân Cường sắp ra tay rồi.”

“Ông ta ra tay mới là bình thường, Trịnh Hổ đại nhân có thân phận như thế nào chứ? Lý Dương chỉ là Tu luyện giả Thiên cấp sơ giai, Tôn Vân Cường hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết hắn.”

“Haiz, Lý Dương này đầu óc có vấn đề đúng không? Thực lực mạnh thì mạnh thật, nhưng trêu chọc cường giả có thực lực mạnh hơn thì có tác dụng gì chứ? Lại còn vô lễ với Trịnh Hổ đại nhân như thế nữa.”

Mọi người nhìn về phía Lý Dương, trong mắt cũng xuất hiện một tia thương hại.

Bây giờ cục diện như vậy, rất nhiều người thông minh đều đã nghĩ đến, đó chính là Tôn Vân Cường ra tay, đánh Lý Dương trọng thương, sau đó Lý Dương quỳ gối trên đảo một tháng.

Đây chính là kết cục của việc không biết trời cao đất rộng.

Lý Dương nghe lời Tôn Vân Cường nói, rồi lại nhìn Trịnh Hổ đứng hờ hững giữa hư không, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Tất nhiên là hắn hiểu Trịnh Hổ không muốn mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu, thế nên mới phái Tôn Vân Cường ra để phế hắn trước.

“Mình đã cảm nhận được đại khái thực lực của Trịnh Hổ rồi, cũng nên ra tay thôi.”

Lúc này. Lý Dương thầm nghĩ.

“Lý Dương, lần này cậu không còn cơ hội chạy trốn nữa đâu!”

Bên kia, tốc độ của Tôn Vân Cường rất nhanh, sau khi Trịnh Hổ đồng ý, thân ảnh ông ta lập tức lóe lên, giống như một con mãnh hổ, tập kích về phía Lý Dương.

Tốc độ của ông ta rất nhanh, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một số tàn ảnh.

Vừa mới ra tay, Tôn Vân Cường liền phát ra một kích Lôi điện!

Đối mặt với thế công khủng bố như vậy của Tôn Vân Cường, nếu là người bình thường, ước chừng bây giờ đã luống cuống né tránh, không dám đỡ cứng.

Nhưng Lý Dương lại không có động tác gì, đối mặt với thế công khủng bố của Tôn Vân Cường, hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.

“Lý Dương bị dọa ngốc rồi sao?”

Mọi người xung quanh đều đang nhìn, Lý Dương thậm chí còn không thèm cầm binh khí trong tay.

Tôn Vân Cường cười lạnh, ông ta cảm thấy giây tiếp theo là mình có thể đánh tới Lý Dương rồi.

Lần này ông ta nhất định sẽ bóp nát xương cốt của Lý Dương!

Nhưng, ngay lúc này, Lý Dương bị dọa phát ngốc trong mắt mọi người lại đột nhiên di chuyển. Chân phải của hắn như tia chớp đá ra, tốc độ này hắn thậm chí còn không nhìn ra nổi.

Ngay sau đó, Tôn Vân Cường chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đánh trúng ngực mình. Dưới luồng sức mạnh này, Tôn Vân Cường chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt của mình đều vỡ vụn trong nháy mắt, ngũ tạng lục phủ cũng đều vỡ nát.

“Phụt!”

Miệng ông ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược về phía sau mấy chục mét, va thẳng vào một thân cây.

“Rắc!”

Cái cây đó trực tiếp bị đập nát bươm.

“Á!!!”

Trong hư không, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết truyền đến.

Lúc này, vị trí ngực của Tôn Vân Cường lõm xuống, trên mặt đầy máu, thân hình khom xuống, tiếng kêu thảm thiết của ông ta khiến người khác nghe thấy mà da đầu tê dại.

“Tôn Vân Cường… không phải là đối thủ của Lý Dương?”

“Lý Dương ra tay bao giờ thế? Sao tôi không nhìn ra? Tôn Vân Cường không phải là một Tu luyện giả Thiên cấp hậu kỳ sao?”

“Lý Dương lại nuốt linh quả tăng thực lực trong thời gian ngắn à?”

Xung quanh, rất nhiều Tu luyện giả nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời ngây người.

Tôn Vân Cường Thiên cấp hậu kỳ, Lý Dương Thiên cấp sơ kỳ, theo lý mà nói thì phải là Tôn Vân Cường nghiền ép Lý Dương chứ?

Nhưng mà bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế này?

“Thực lực này…”

Trong hư không, Trịnh Hổ khoanh tay, ánh mắt thờ ơ nhìn trận chiến bên dưới, lúc này sắc mặt ông ta đột nhiên biến sắc.

Thực lực của Tôn Vân Cường có thể tiếp cận Thiên cấp hậu kỳ, cho dù là một Thiên cấp đỉnh phong, cũng không thể khiến ông ta bị thương chỉ bằng một đòn như vậy!