Chương 190 Lý Dương “Chết” rồi
Quy tắc, trước những bảo vật đủ quý giá thì căn bản không đáng nhắc đến!
“Ừm, lúc gặp nguy hiểm thì cầu cứu ngay, lão đại của chúng ta ở đây, các Tu luyện giả của các quốc gia khác không dám quá mức càn rỡ với Thiên Nguyên Cung của chúng ta.” Thiệu Kiệt nói xong liền trực tiếp bay đi.
Nhìn Thiệu Kiệt rời đi, Lý Dương hít sâu một hơi, trong mắt mang theo vẻ chờ mong. Thân ảnh của hắn chớp động, cũng nhanh chóng lao về phía xa.
Trong đám đông, Trịnh Hổ vẫn luôn âm thầm chú ý đến Lý Dương.
Ông ta thấy Lý Dương bay về một hướng thì cũng khựng lại một chút, sau đó cũng bay về phía đó.
“Hồn Mặc, ông có thể xem thử nơi nào có bảo vật không?” Tách khỏi đám đông, Lý Dương hỏi Hồn Mặc trong lòng.
Nghe vậy, Hồn Mặc lập tức trợn trắng mắt, nói: “Không thể, hơn nữa, Tam văn kim quả và quả Tử Kim cũng được coi là bảo vật sao? Trong vũ trụ không biết có bao nhiêu.”
Bảo ông ta giúp tìm những linh quả chất lượng thấp này, quả thực là đang sỉ nhục ông ta.
Nghe ông ta nói vậy, Lý Dương bất lực: “Bây giờ chẳng phải vẫn chưa tiếp xúc với vũ trụ sao?”
Những linh quả quý giá mà các Tu luyện giả Vương cấp khác vô cùng khao khát, lúc này trong mắt Hồn Mặc, rõ ràng là không có tác dụng gì.
Thấy Hồn Mặc không để ý đến mình, Lý Dương không còn cách nào khác, đành phải tự mình tìm kiếm.
Hắn vừa bay ra, đột nhiên mắt sáng lên.
“Tam văn kim quả!”
Hắn nhìn thấy một khe nứt trên mặt đất, bên trong khe nứt có một quả Tam văn kim quả.
Lấy quả trong tay, Lý Dương nở nụ cười trên mặt.
“Haha, có Tam văn kim quả này, mình có thể dễ dàng nâng cao thực lực của cha lên Địa cấp!”
Bây giờ thực lực của hắn đã đạt đến Vương cấp đỉnh phong, trên cơ bản đã là cực hạn rồi, hắn không thể nâng cao được nữa, nhưng cha mẹ hắn thì vẫn có thể.
Vì mẹ Triệu Nhu, cha Lý Quốc Hải hiện đã chọn hòa giải với nhà họ Triệu.
Lý Dương muốn nâng cao thực lực của cha mình lên đến mức khiến nhà họ Triệu phải ghen tị, kính sợ! Đến lúc đó, cha hắn tuyệt đối không cần phải nhìn sắc mặt nhà họ Triệu nữa!
Cất linh quả đi, Lý Dương nhìn xung quanh.
“Xem ra không gian di tích này có rất nhiều Tam văn kim quả.”
Trước đó, Thẩm Huyền cung chủ cũng vậy, dễ dàng tìm thấy một quả Tam văn kim quả, bây giờ hắn cũng dễ dàng phát hiện ra.
Có thể tưởng tượng tình hình của không gian di tích này.
“Tiếp tục tìm kiếm! Ngay cả khi phát hiện ra những linh quả khác, mình cũng có thể giao dịch với Thiên Nguyên Cung, sau đó tìm Cung chủ đổi một món binh khí tốt hơn!”
Bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới Vương cấp đỉnh phong, nhưng binh khí vẫn là thanh kiếm Trọng Hâm có thể tăng gấp ba lần thực lực.
Thiên Nguyên Cung chắc chắn còn có thần binh bí văn quý giá hơn!
Nếu binh khí mạnh hơn, thực lực của hắn chắc chắn cũng sẽ mạnh hơn.
“Lý Dương.”
Đang chuẩn bị lên đường, đột nhiên có một giọng nói truyền đến.
Nghe thấy giọng nói, Lý Dương nhìn lại nhưng lại hơi nhíu mày, hóa ra là Trịnh Hổ bay tới.
“Trịnh Hổ đến đây làm gì?” Lý Dương thầm nghĩ, quan hệ của hắn và Trịnh Hổ không tốt.
Tất nhiên, mối quan hệ này vẫn chưa đến mức phải sống mái với nhau. Dù sao thì lúc trước nhà họ Trịnh cũng không đi tìm cha mẹ hắn gây phiền phức.
Vì vậy, mặc dù thực lực hiện tại của hắn có thể dễ dàng bóp chết Trịnh Hổ, nhưng hắn cũng không làm như thế.
Nhà họ Trịnh không đến trêu chọc hắn, hắn cũng lười để ý đến bọn họ.
“Haha, Lý Dương, hơn một tháng không gặp, thực lực của cậu chắc lại mạnh hơn rồi nhỉ?”
Trịnh Hổ cười nói.
Lý Dương không thèm để ý đến ông ta, trực tiếp hỏi thẳng: “Trịnh Hổ, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Không có chuyện gì mà đến nịnh bợ hắn, Trịnh Hổ này rảnh rỗi như vậy sao?
Đối với thái độ lạnh nhạt của Lý Dương, Trịnh Hổ không hề để ý, ông ta cười nói: “Lý Dương, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”
Nghe vậy, Lý Dương trực tiếp nói: “Ông nói đi.”
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn thì cũng không sợ Trịnh Hổ giờ trò gì.
Trịnh Hổ hơi khựng lại, nói: “Lý Dương, là thế này, hơn một tháng nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, giữa hai chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì lớn, cho nên, chuyện trước kia tôi muốn xin lỗi cậu. Chuyện đã qua cứ để nó qua đi, hi vọng cậu đừng để trong lòng, tất cả là lỗi của nhà họ Trịnh tôi…”
Ông ta hơi cúi đầu xin lỗi.
“Ồ, đến xin lỗi sao?”
Lý Dương biết được mục đích Trịnh Hổ đến thì hơi ngạc nhiên.
Trịnh Hổ này chẳng lẽ là thấy tiềm lực của hắn lớn, không muốn đắc tội nên bây giờ đến làm lành?
Ông ta đang cúi đầu xin lỗi, đột nhiên trên mặt Trịnh Hổ lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Ông ta nắm trong tay một lệnh bài, sau đó trực tiếp nắm chặt.
Ầm!
Bên cạnh Lý Dương, trong nháy mắt xuất hiện từng luồng sương mù, những luồng sương mù này có màu đỏ, lập tức bao vây hoàn toàn Lý Dương.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lý Dương đại biến.
“Sương mù này có độc!”
Thân thể hắn tiếp xúc với những luồng sương mù này, vậy mà cảm thấy linh lực trong cơ thể đang từ từ biến mất.
Nhận ra tình hình này, sắc mặt Lý Dương lập tức lộ ra vẻ giận dữ.
“Trịnh Hổ, ông muốn chết có phải không!”
Trịnh Hổ này đột nhiên tìm hắn, mà luồng sương mù có độc này đột nhiên xuất hiện, không cần nói cũng biết, chắc chắn là thủ đoạn Trịnh Hổ bày ra.
Luồng sương mù này, theo cảm nhận của Lý Dương, nếu là Vương cấp sơ kỳ, ước chừng sẽ bị xâm nhập trực tiếp vào cơ thể.
Nhưng mà, thực lực hiện tại của hắn ở Vương cấp đỉnh phong, những luồng sương mù có độc này chỉ gây ra cho hắn một chút ảnh hưởng.
Trong mắt Lý Dương lộ ra sát ý, hắn không so đo với ông ta, không ngờ ông ta lại dám chủ động ra tay với hắn.