← Quay lại trang sách

Chương 486 Thái độ của Dương Nguyên đế quân 1

“Haha, Nguyên Lam, ngươi không thể ngăn cản ta.” Hắc Ngọ cười lớn.

Công kích của hai người đều dừng lại, giữa không trung, hai vị Thần Minh đứng ở hai bên, Hắc Ngọ vẫn đang một mực nắm chặt Thiên Lạc trong tay.

Vẻ mặt của Nguyên Lam tràn đầy vẻ tức giận, nói: “Hắc Ngọ, ngươi đây là có ý gì?”

Phủ đệ của Hắc Ngọ cách nơi này không xa, quan hệ của hai người không tính là tốt, nhưng cũng không tính là xấu.

“Nguyên Lam, ta được Quân Việt nhờ vả, bắt Thiên Lạc lại.” Hắc Ngọ lạnh nhạt đáp.

“Quân Việt?” Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Nguyên Lam lập tức thay đổi.

Dưới trướng của Dương Nguyên Đế quân có năm vị Thần Minh ba hệ, nhưng không phải tất cả các Thần Minh đều tự nguyện trở thành thuộc hạ dưới trướng Dương Nguyên đế quân. Quân Việt này là một vị Thần Minh tự do, cũng là một vị Thần Minh ba hệ.

Một vị Thần Minh ba hệ sao lại vô duyên vô cớ đến bắt Thiên Lạc?

Nguyên Lam lập tức nghĩ đến Lý Dương, chẳng lẽ Lý Dương đã vận dụng quan hệ.

Trong lòng nghĩ vậy, Nguyên Lam tức giận nói: “Hắc Ngọ, Thiên Lạc là người trong phủ đệ Nguyên Lam của ta, cũng có lệnh bài Thần Minh do Đế quân ban cho, ngươi chỉ là một Thần Minh phổ thông, có quyền gì mà ra tay chứ?”

Tương lai Thiên Lạc nhất định sẽ trở thành Thần Minh hai hệ, Dương Nguyên Đế quân cũng khá coi trọng Thiên Lạc, thế nên đã ban cho Thiên Lạc một tấm lệnh bài Thần Minh, có lệnh bài này, địa vị của Thiên Lạc tương đương với Thần Minh.

Điều này cũng tương đương với một chức quan dưới trướng Dương Nguyên Đế quân.

“Hắc Ngọ không có tư cách, vậy còn ta thì sao?”

Nguyên Lam vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói lãnh đạm truyền đến, sau đó một người đàn ông cao gầy xuất hiện. Mái tóc của anh ta như ngọn lửa đang cháy, khí thế tỏa ra từ toàn thân anh ta rõ ràng đã vượt xa Thần Minh bình thường.

Sau khi anh ta xuất hiện, tay phải chộp một cái, Thiên Lạc đang kinh hãi lại bị anh ta bắt vào tay.

Quân Việt nhận được lệnh của Đao Lục tông chủ thì lo lắng mình không tới kịp, thế nên đã nhờ Hắc Ngọ chú ý đến tình hình bên này, nếu như thấy Thiên Lạc rời đi thì trực tiếp ra tay bắt lại.

“Quân Việt!”

Nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ kia, sắc mặt Nguyên Lam đột biến.

Quân Việt là Thần Minh nắm giữ ba loại pháp tắc, nếu như xét về thực lực, Quân Việt hoàn toàn có thể miểu sát ông ta.

Tuy nhiên, Nguyên Lam vẫn trầm giọng nói: “Quân Việt, không biết Thiên Lạc đã đắc tội gì với ngươi?”

Quân Việt thản nhiên nói: “Thiên Lạc không đắc tội với ta, nhưng đắc tội với tiểu sư đệ Lý Dương của ta, chứng cứ rành rành. Bây giờ ta mang Thiên Lạc đi trước, chờ tiểu sư đệ ta trở về thì sẽ xử lý.”

“Quả nhiên là Lý Dương.”

Sắc mặt Nguyên Lam càng thêm khó coi, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Quân Việt, Thiên Lạc được Đế quân ban cho lệnh bài Thần Minh, không có lệnh của Đế quân, ngươi… không có tư cách bắt giữ Thiên Lạc! Nếu ngươi cứ nhất định phải bắt Thiên Lạc, ta sẽ trực tiếp bẩm báo chuyện này lên Đế quân!”

“Ha ha, Nguyên Lam, lá gan của ngươi lớn thật, ngươi dám uy hiếp ta à?” Trên người Quân Việt lập tức tỏa ra uy áp lan tràn.

Cảm nhận được uy áp này, Nguyên Lam vẫn trầm giọng nói: “Quân Việt, ta đây không phải uy hiếp ngươi, ta chỉ nói là ngươi không có quyền bắt giữ Thiên Lạc.”

Ông ta không cam lòng, Thiên Lạc tương lai nhất định có thể trưởng thành thành một vị Thần Minh hai hệ, thực lực còn mạnh hơn ông ta, nếu như bây giờ Thiên Lạc không thể chạy thoát, vậy thì kết cục chỉ có một- Chết!

Cho dù ông ta không phải là đối thủ của Quân Việt, nhưng vẫn nhịn không được mà lấy Dương Nguyên đế quân ra uy hiếp anh ta.

“Ngươi cứ việc đi bẩm báo.” Quân Việt lãnh đạm nói.

“Gia chủ, cứu ta.” Lúc này, Thiên Lạc trong tay Quân Việt, kinh hãi nói.

Lúc này trong lòng Thiên Lạc đã không còn sót lại chút hận ý nào nữa, chỉ còn lại kinh hãi tột cùng.

Chờ Lý Dương trở về xử lý, vậy kết cục của anh ta thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Anh ta đã có được truyền thừa mạnh mẽ kia, tương lai nhất định có thể trở thành một vị Thần Minh hai hệ cường đại, trở thành sự tồn tại vĩnh hằng, có thể đứng trong hàng ngũ cường giả cường đại của đế quốc Dương Nguyên.

Anh ta tuyệt đối không thể cam tâm chết trong tay Lý Dương.

Trước đó trong lòng anh ta tràn ngập thù hận, chỉ muốn báo thù Lý Dương, oán hận Lý Dương, nhưng bây giờ mọi thù hận đều đã tan biến hết rồi. Lúc này, Thiên Lạc chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định phải chạy thoát.

Anh ta sẽ chạy trốn đến một nơi an toàn, sau này sẽ không bao giờ chọc vào Lý Dương nữa.

Nhưng mà, lúc này anh ta nằm trong tay Quân Việt, không khác gì một con gà con, căn bản không có bất cứ khả năng giãy giụa nào.

Thấy Quân Việt không hề để ý đến lời uy hiếp của mình, Nguyên Lam càng thêm tức giận nói: “Quân Việt, hiện tại ta sẽ đi bẩm báo chuyện ngươi bắt Thiên Lạc lên Đế quân.”

Quân Việt nghe ông ta uy hiếp như thế, căn bản cũng chẳng thèm để ý, cứ thế xoay người rời đi.

“Quân Việt đến bắt Thiên Lạc đi? Đây là tình huống gì thế này?”

“Quân Việt tới bắt Thiên Lạc giúp Lý Dương?”

“Thiên Lạc và Lý Dương? Trước đó hai người này đúng là có mâu thuẫn rất lớn, chẳng lẽ trong thời gian này, Thiên Lạc lại chọc vào Lý Dương rồi sao?”

“Ai mà biết được.”

Trong khu vực này, còn có một số thế lực Thần Minh khác, động tĩnh ở đây lúc này đều bị bọn họ cảm ứng được, từng người đều tỏa ra ý thức quan sát bên này.