← Quay lại trang sách

Chương 517 Hối hận

Lam Nhược khiếp sợ nói: “Hân Hân, người bạn kia của muội có thân phận gì vậy? Thế mà để cho Thần Minh đi ra đón chúng ta?”

Không trách cô nghĩ nhiều, lúc trước Lam Hân vẫn luôn liên hệ với A Lệ tộc Tinh Nguyệt kia, đã đồng ý đến lối vào đón các cô, hiện tại các cô vừa tới lối vào, liền có người đi ra, cô theo bản năng liền nghĩ là tới đón các cô.

“Tỷ, muội… Muội không biết A Lệ tỷ có thân phận gì.” Lam Hân cũng có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn phía trước.

“Hả? A Lệ tỷ không có tới?” Cô nhìn mấy người tới, nghi hoặc nói.

“Không có tới?” Lam Nhược sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng ý thức được một chút không thích hợp.

Dường như người tới không phải vì bọn họ.

Sau khi vị Thần Minh cường đại kia đi ra, liếc mắt nhìn mọi người ở đây một cái, nhìn đến hai tỷ muội Lam Nhược, Lam Hân cũng chỉ là trực tiếp lướt quá, cũng không có dừng lại một giây.

Mà bọn họ thấy được hai người Lý Dương, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Vút!

Bóng dáng bọn họ trực tiếp bay tới.

“Ha ha, Lý Dương công tử, Hắc Húc, để các ngươi đợi lâu.”

Vị Thần Minh cường đại này cười nói.

Mà nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lam Nhược hiển nhiên là ngây ngẩn cả người.

“Thần Minh tộc Tinh Nguyệt phải đi đón vị thanh niên và người đàn ông trung niên kia, Lý Dương… Lý Dương… Cái tên này…”

Lam Nhược suy nghĩ một chút, bỗng nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ là Lý Dương của Thánh điện Vĩnh Hằng nhân tộc?”

Đương nhiên là cô đã từng nghe đến tên Lý Dương, nhưng mà không biết dáng vẻ của Lý Dương thế nào.

Dù sao Lý Dương là ở Dương Nguyên Tinh Châu, nói tóm lại, Nhân tộc ba nghìn Tinh Châu, Dương Nguyên Tinh Châu là chú ý đến Lý Dương nhiều nhất, những Tinh Châu khác ít hơn một chút.

“Liệt Thự trưởng lão, xin chào.” Nhìn người tới, Lý Dương mỉm cười nói.

“Ha ha, Lý Dương công tử, Hắc Húc, các ngươi theo ta tiến vào.” Liệt Thự trưởng lão rất là nhiệt tình, mang theo Lý Dương và Hắc Húc trực tiếp đi đến lối vào, sau đó tiến vào.

Về phần những người khác ở lối vào, ông ta nhìn cũng không nhìn.

Ngoại trừ Lý Dương, những người khác cho dù là gia tộc Đế quân, ông ta cũng không cần lấy lòng.

Bọn họ sinh hoạt tại bên trong Nhân tộc, nhưng mà quan hệ với Nhân tộc là liên hợp, chứ không phải là phụ thuộc.

Tộc Tinh Nguyệt có được Chúa tể, ngoại trừ cường giả đỉnh cấp Nhân tộc, và loại thiên tài yêu nghiệt giống như Lý Dương, thì bọn họ không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào.

Lúc này những người khác đều đang nhìn, xem Thần Minh của tộc Tinh Nguyệt nhiệt tình mang theo Lý Dương và Hắc Húc tiến vào lối vào, biến mất ở trước mặt mọi người.

“Chẳng lẽ thanh niên vừa rồi là Lý Dương, thiên tài tuyệt thế của Thánh điện Vĩnh Hằng Nhân tộc?”

“Nhất định là vậy! Ngoại trừ Lý Dương, còn có vị nào tên là Lý Dương có thể làm cho tộc Tinh Nguyệt nhiệt tình đối đãi như vậy?”

“Lý Dương đến tộc Tinh Nguyệt?”…

Hiển nhiên mọi người bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, đều suy đoán thân phận của hai người trước mặt.

Đám người Lam Nhược, Lam Hân cũng nghĩ đến, lúc này sắc mặt Lam Nhược rõ ràng thay đổi.

Vút!

Cũng không lâu lắm, lối vào lại bay ra một bóng người, đây là một cô gái tộc Tinh Nguyệt. Mà nhìn thấy cô gái này, Lam Hân lập tức vui vẻ nói: “A Lệ tỷ, ta ở chỗ này.”

Cô gái tộc Tinh Nguyệt Lệ Tang bay lại đây, cười hì hì nói: “Hân Hân.”

“A Lệ tỷ, đây là tỷ tỷ của ta, còn có Barton ca, hai vị này là…” Lam Hân giới thiệu mấy người bên cạnh mình một chút.

Sau khi giới thiệu xong, Lam Hân nhịn không được hỏi: “A Lệ tỷ, vừa rồi chúng ta nhìn thấy một vị Thần Minh của tộc quần các ngươi bay ra.”

“Ta biết.”

Nghe thế, Lệ Tang gật đầu nói: “Lý Dương của Nhân tộc các ngươi muốn tới nơi truyền thừa của tộc Tinh Nguyệt chúng ta nhận truyền thừa, vừa rồi chính là trưởng lão tới đón Lý Dương.”

Nói đến đây, giọng điệu Lệ Tang rõ ràng có hơi âm u.

Hiển nhiên, nơi truyền thừa của tộc quần bọn họ bị Lý Dương chiếm cứ, trong lòng bọn họ không thoải mái.

Có điều, bọn họ cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nơi truyền thừa bị Lý Dương chiếm cứ, này chứng tỏ thực lực của tộc quần bọn họ không đủ mạnh, bọn họ cần chính là càng thêm cố gắng tu luyện, chứ không phải hối hận, oán hận Nhân tộc.

“Nơi truyền thừa!”

Nghe đến đó, mấy người ở đây đều giật mình.

Quả Tinh Nguyệt, bia Tinh Nguyệt, truyền thừa Tinh Nguyệt… Chỉ cần biết đến tộc Tinh Nguyệt, thì người nào mà không biết, truyền thừa Tinh Nguyệt này chắc chắn là cơ duyên lớn nhất của tộc Tinh Nguyệt!

“Thật là Lý Dương, hơn nữa còn tới nơi này nhận truyền thừa.”

Lúc này trong lòng Lam Nhược cũng đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Lý Dương đến.

Vừa rồi cô còn không xác định, dù sao Lý Dương ở Dương Nguyên Tinh Châu, không có việc gì chạy đến Tinh Châu này của bọn họ để làm chi?

Chân chính xác định thân phận Lý Dương, trong mắt Lam Nhược rõ ràng lộ ra vẻ hối hận.

“Vừa rồi Hân Hân mời Lý Dương, mình… Sao mình lại gọi con bé trở lại chứ?”

Lý Dương, thiên tài yêu nghiệt được Thánh điện Vĩnh Hằng nhân tộc bồi dưỡng, vượt qua mười hai bậc thang Con đường Thần Minh, được một đống lớn người xem trọng, Lý Dương tương lai có hi vọng rất lớn trở thành Đế quân!

Thiên tài như vậy, cho dù lúc này còn nhỏ yếu, nhưng đoán chừng địa vị không hề thua Thần Minh ba hệ, Thần Minh bốn hệ chút nào!

Đế quân của gia tộc Lam Lăng các cô ngã xuống, địa vị gia tộc xuống dốc không phanh, bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài kết giao nhân mạch, kết quả Lý Dương, một vị thiên tài tuyệt thế xuất hiện ở trước mắt, thế mà cô lại trực tiếp bỏ qua.

Hối hận! Lúc này Lam Nhược ước gì có thể trực tiếp đánh mình mấy cái tát!

Nếu trở thành bạn bè với thiên tài như Lý Dương, vậy thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với gia tộc Lam Lăng bọn họ.

Đáng tiếc, khả năng trở thành bạn bè này có thể đã bị cô trực tiếp tự tay phá hủy.

Hơn nữa, chuyện lúc trước, nói không chừng còn có thể khiến cho trong lòng Lý Dương sinh ác cảm đối với cô.

Đương nhiên, cô không biết Lý Dương hoàn toàn không để ý, nhưng lúc này cô chỉ là đang suy nghĩ lung tung mà thôi.

Không biết Lam Nhược đang hối hận, cô gái Lệ Tang tộc Tinh Nguyệt cười nói: “Hân Hân, đi thôi, tộc quần chúng ta sắp bắt đầu kiểm tra bia Tinh Nguyệt rồi đó, ta mang ngươi và các bạn bè của ngươi đi xem một chút.”

“Được.” Lam Hân cũng cười hì hì nói.

Mấy người cũng tiến vào bên trong thế giới của tộc Tinh Nguyệt. …

Tiến vào lối vào, Lý Dương chỉ cảm thấy ánh mắt vừa chuyển, liền tiến vào bên trong một mảnh thế giới thật lớn.

Ở bên ngoài lối vào, hoàn cảnh rất kém, tràn đầy hoang vắng, hoàn toàn không thích hợp cho người sinh sống.

Nhưng mà tiến vào thế giới tộc Tinh Nguyệt này, tình cảnh trước mắt lại hoàn toàn thay đổi.

Bầu trời sáng ngời, xung quanh gieo trồng rất nhiều dược thảo, linh quả, từng luồng linh lực nồng đậm phát ra, tràn ngập sinh cơ.

Chỉ cách nhau một lối vào, nơi này và bên ngoài, lại là hai cái thế giới hoàn toàn bất đồng.