← Quay lại trang sách

Chương 591 Đừng đến cầu xin ta 2

Bên trong Thú Nguyên Tông, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen, trên mặt có những đường bí văn màu đen, cả người tản ra một luồng khí tức lạnh như băng đang ngồi xếp bằng.

Người đàn ông trung niên này, chính là Tông chủ Lãnh Võ của Thú Nguyên Tông, Thần Minh ba hệ.

Trong tay ông ta có một mãnh thú thực lực Thần Minh ba hệ!

Ngoài ra, ông ta còn có thể đào tạo ra lượng lớn mãnh thú Thế Giới cảnh đỉnh phong.

“Hả?”

Đang ngồi xếp bằng, bỗng nhiên Lãnh Võ nhìn về phía bên ngoài, trầm giọng nói: “Chuyện gì?”

“Tông chủ, có chuyện quan trọng bẩm báo, thiên tài yêu nghiệt Lý Dương của Thánh điện Vĩnh Hằng nhân tộc đến bái phỏng.” Bên ngoài vang lên một giọng nói.

“Lý Dương?”

Nghe nói như thế, Lãnh Võ hơi nhíu mày một chút.

“Lý Dương đến chỗ ta làm cái gì?” Giữa ông ta và Lý Dương cũng không có mối liên hệ gì.

Ánh mắt chuyển động, Lãnh Võ trực tiếp đứng dậy, nói: “Ta biết rồi, theo ta đi đón Lý Dương một chút.”

“Vâng, đại ca.” Bên ngoài, vị Thần Minh kia vội vàng nói.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng vị Thần Minh bay ra, đi về phía lối vào Thú Nguyên Tông.

“Là nhóm Thần Minh của Thú Nguyên Tông.”

“Những Thần Minh này rời đi làm gì nhỉ?”

Mà những người đang làm việc ở bên trong hồ Hắc Thủy nhìn về phía không trung, nhìn về phía từng vị Thần Minh, trong mắt có kính sợ, nhưng cũng có oán hận.

Thú Nguyên Tông chết tiệt này hoàn toàn không xem bọn họ là người.

Nhưng mà bọn họ cũng mong ngóng những Thần Minh của Thú Nguyên Tông này có thể đại phát từ bi, thả bọn họ ra ngoài.

Lúc này ở một chỗ trong hồ Hắc Thủy, mấy người bên cạnh Thẩm Huyền cũng đều đang nhìn.

“Những Thần Minh của Thú Nguyên Tông xuất hiện, dường như muốn đi ra ngoài tông môn.”

“Bọn họ muốn rời đi sao?”

“Chưa chắc, nói không chừng là đi nghênh đón người nào đó, Thạch Lục sư huynh, có phải là người của gia tộc huynh tới không?”

Mấy người ở đây nhìn về phía thanh niên cường tráng thấp bé kia, trong mắt mang theo một tia chờ mong nói.

Những người này ở Huyền Nguyên Tông cũng không tính là thiên tài nòng cốt gì, cho nên trông cậy vào việc Huyền Nguyên Tông nhanh như vậy đã đến đàm phán với Thú Nguyên Tông để đưa bọn họ về, hẳn là không có khả năng.

Mà trong bọn họ, chỉ có gia tộc của Thạch Lục là gia tộc Thần Minh ba hệ, mà cha của Thạch Lục lại là gia chủ gia tộc kia, rất có thể gia tộc của Thạch Lục có Thần Minh đến đây, lúc này mới khiến cho Thần Minh của Thú Nguyên Tông tiến đến nghênh đón, đây cũng có khả năng.

Lúc này bọn họ cũng hi vọng là điều này có khả năng, như vậy bọn họ có thể rời khỏi hồ Hắc Thủy này.

Ở bên trong hồ Hắc Thủy này, mỗi một phút đều là tra tấn, độc tố này không chỉ tạo thành tổn thương đối với thân thể bọn họ, thậm chí còn khiến cho bọn họ phải chịu sự đau đớn.

“Ha ha, có thể là vậy.” Nghe được mấy người bên cạnh nói, Thạch Lục cười to nói.

Trong lòng anh ta cũng nói thầm: “Cha mình và những người khác tới sao? Hẳn là không có nhanh như vậy chứ?”

Anh ta biết, cha mình đang bế quan, hơn nữa hiện tại hẳn là còn hai tháng nữa mới xuất quan. Hiện tại xuất quan sớm à?

“Nói không chừng là xuất quan sớm, mà cha biết hành tinh Thiên Lộ xảy ra chuyện, lo lắng an nguy của mình, nên mời lão tổ đến đây.”

Thạch Lục càng nghĩ càng thấy có khả năng, nghĩ đến cuối cùng thậm chí đến bản thân cũng tin vào điều này.

Anh ta nhìn về phía Thẩm Huyền và hai người bên cạnh, cười to nói: “Thẩm Huyền, hiện tại ngươi có muốn cầu xin ta tha thứ không, chờ lúc ta rời đi có thể mang ngươi theo.”

Anh ta vẫn rất ghét Thẩm Huyền, một tên Thẩm Huyền chỉ đến từ một hành tinh vô cùng nhỏ yếu, thế nhưng ở Huyền Nguyên Tông lại áp đảo anh ta về mọi mặt.

Anh ta chính là người trong thế lực Thần Minh ba hệ cường đại, Thẩm Huyền chỉ là đến từ Trái Đất nhỏ yếu.

Huyền Nguyên Tông chỉ nhìn thiên phú, không nhìn bối cảnh, hơn nữa tuyệt đối cấm đệ tử nội môn tranh đấu, một khi phát hiện sẽ lập tức nghiêm trị, cho nên anh ta cũng không dám điều động lực lượng gia tộc để đối phó Thẩm Huyền.

Cho nên, anh ta tranh đấu với Thẩm Huyền, vẫn luôn ở vào thế hạ phong.

Đương nhiên, tranh đấu này chỉ là một mình anh ta tranh, Thẩm Huyền chưa từng để ý đến anh ta.

Thạch Lục nhìn Thẩm Huyền, cười to nói: “Hiện tại ngươi không xin tha thứ, chờ sau khi chúng ta rời đi, ngươi sẽ vẫn ở trong hồ Hắc Thủy, khả năng đi ra ngoài gần như là bằng không.”

Lúc này trong mắt Thạch Lục mang theo một tia cân nhắc.

Trái Đất xuất hiện một thiên tài không thể tưởng tượng nổi là Lý Dương, nhưng mà cũng chỉ có một Lý Dương, thực lực tổng thể quá yếu.

Trong mắt anh ta, Thẩm Huyền nhìn thấy anh ta hẳn là nên vô cùng kính sợ, lấy lòng, kết quả lại hoàn toàn không có, hơn nữa lúc trước trong vài lần thi đấu tông môn, Thẩm Huyền mạnh hơn anh ta về mọi mặt, điều này khiến cho trong lòng anh ta vô cùng ghét Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền liếc mắt nhìn Thạch Lục một cái, tiếp tục không để ý đến anh ta.

Thấy thế, sắc mặt Thạch Lục hơi âm trầm.

“Hừ, vẫn còn giả bộ. Hiện tại không để ý đến ta, chờ một lát lúc ta đi ra ngoài, xem dáng vẻ ngươi thế nào?” Nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Huyền, trong lòng Thạch Lục lại hừ lạnh một tiếng.

Anh ta ghét Thẩm Huyền, cái loại không có con bài chưa lật gì, lại còn luôn tỏ thái độ như đã nắm giữ được toàn cục.