← Quay lại trang sách

Chương 611 Lạc Vũ bực bội

Lý Dương mới tu luyện bao lâu? Chỉ mới mấy chục năm.

Hắn có hai phân thân Thần Minh, muốn hoàn toàn nắm vững pháp tắc hệ hỏa và pháp tắc không gian cũng chỉ mất khoảng chừng hai trăm năm.

Có phân thân cây Thế giới, hắn cũng không lo mình sẽ chết.

Cho nên, nhiều nhất vài trăm năm, Lý Dương ít nhất cũng có thể trở thành Thần Minh hai hệ, thậm chí là ba hệ, bốn hệ, đến lúc đó tác dụng của Phệ Kim trùng sẽ lớn.

Tinh thạch truyền thừa tuy trân quý, nhưng cũng chỉ giúp hắn tiết kiệm trăm năm thời gian tu luyện.

Chỉ vẻn vẹn trăm năm, đối với hắn mà nói thật ra không tính là gì.

Đối với bất kỳ cường giả nào, e rằng trăm năm đều là một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, chớp mắt một cái là trôi qua.

Chỉ tiết kiệm chút thời gian này mà giao dịch Phệ Kim trùng có thực lực vô địch cảnh giới Thần Minh, hắn đương nhiên không muốn rồi.

“Không muốn?” Nghe thấy câu trả lời của Lý Dương, Viên Liệt hơi nhíu mày.

Nhưng ông ta cũng không nói thêm gì nữa, nếu đến cả tinh thạch truyền thừa mà Lý Dương cũng không muốn, vậy thì dù ông ta có lấy ra những bảo vật khác thì chắc chắn Lý Dương cũng sẽ từ chối.

Sau khi Viên Liệt giao dịch không thành công, những Thần Minh khác cũng không nói gì nữa.

Ngay cả tinh thạch truyền thừa cũng không thể làm Lý Dương động lòng, nếu thứ bọn họ lấy ra còn không bằng tinh thạch truyền thừa, vậy lấy ra chỉ khiến người ta chê cười.

Mọi người không nói gì, nhưng Lạc Vũ lại đột nhiên tiến lên một bước, nhìn về phía Lý Dương.

“Lý Dương.” Lạc Vũ mở miệng.

“Hửm?”

Nhìn Lạc Vũ, Lý Dương sắc mặt bình tĩnh, nói: “Thần Minh đại nhân, ngài có chuyện gì sao?”

Nhìn Lý Dương trước mắt, Lạc Vũ không biết cảm giác trong lòng là gì.

Trước đó anh ta không ưa Lý Dương, trực tiếp giam giữ Lý Dương, thế nhưng trong nháy mắt, Lý Dương lại có được thứ mà anh ta vô cùng khao khát có được, anh ta còn phải đến cầu xin Lý Dương giao dịch. Lạc Vũ rất không thích cảm giác này.

Nhưng mà, anh ta lại không thể không đến cầu xin Lý Dương.

Đó là Phệ Kim trùng đấy… Loại bảo vật này, chờ tin tức truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ động lòng.

Bây giờ anh ta không giao dịch với Lý Dương, chờ sau này không chừng Lý Dương giao dịch với người khác, đến lúc đó anh ta có hối hận thì cũng đã muộn.

Trong lòng phiền muộn, nhưng Lạc Vũ vẫn cố gắng kìm nén. Anh ta nhìn Lý Dương mỉm cười nói: “Lý Dương, ta muốn giao dịch con Phệ Kim trùng trong tay ngươi.”

Nghe vậy, Lý Dương trực tiếp nói: “Thần Minh đại nhân, xin lỗi, ta không có ý định giao dịch.”

Đối với Lạc Vũ này, trong lòng hắn rất chán ghét, cho nên trực tiếp từ chối.

“Ha ha, Lý Dương, ngươi đừng vội, nghe điều kiện của ta trước rồi hãy nói.” Lạc Vũ mỉm cười nói.

“Ta cảm thấy bất kỳ bảo vật nào cũng có khả năng giao dịch, chỉ là vấn đề giá cả cao thấp mà thôi.”

Nói xong, Lạc Vũ nắm tay phải lại, sau đó trong tay xuất hiện một khối lệnh bài hình vuông màu đen.

Trên lệnh bài này còn có từng đạo bí văn, nhìn tổng thể giống như từng ngọn núi nhỏ.

“Đây là…” Nhìn thấy lệnh bài này, trong lòng Lý Dương đột nhiên khẽ động.

Một tia ý thức của hắn tiến vào bên trong nhẫn không gian của mình. Lúc này, trong nhẫn không gian của hắn cũng có một miếng lệnh bài, trên lệnh bài cũng có bí văn nhìn tổng thể giống như từng ngọn núi nhỏ, chỉ có điều lệnh bài này có màu đỏ.

Trước đó, khi thanh kiếm nhỏ thần bí cảm ứng được những thi thể của các cường giả Đế Quân, thì hắn phát hiện ra một chiếc lệnh bài, chính là chìa khóa Linh Trì của tộc Lôi Linh.

Nhờ có chiếc lệnh bài này mà Lý Dương ở tộc Lôi Linh đã có những thu hoạch không nhỏ.

Vì chuyện này, Lý Dương đương nhiên rất quan tâm đến những thứ khác bên trong hạt châu màu đen kia, hắn cảm thấy bất cứ thứ gì cũng có thể là bảo vật.

Cho nên, sau đó Lý Dương đã dọn dẹp cẩn thận không gian bên trong viên ngọc màu đen, cuối cùng có được mấy thứ đồ linh tinh, hắn tra cứu trên thế giới ảo, không tra được thông tin tương ứng của những thứ đó.

Nhưng, Lý Dương sẽ không cho rằng những thứ đó vô dụng, cho nên vẫn luôn đặt ở một chỗ trong nhẫn không gian.

Một trong những thứ đó, chính là miếng lệnh bài này.

Mà lệnh bài này giống hệt với lệnh bài trong tay Lạc Vũ, chỉ là màu sắc khác nhau.

Trong tay Lạc Vũ là màu đen, còn trong tay hắn là màu đỏ.

“Đó là… lệnh bài không gian truyền thừa bảy màu?”

“Lạc Vũ đã từng sử dụng lệnh bài này tiến vào không gian chiến trường sát lục, không ngờ anh ta vẫn còn một chiếc nữa.”

Lý Dương đang suy nghĩ, và khi nhìn thấy thẻ bài trong tay Lạc Vũ, một vài vị Thần Minh có mặt ngay lập tức nhận ra, sắc mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí có một chút khao khát.

Họ tất nhiên biết lệnh bài này quý giá đến mức nào!

Nhìn Lý Dương, Lạc Vũ mỉm cười nói: “Lý Dương, có lẽ ngươi không biết lệnh bài trong tay ta là gì, ta sẽ giải thích cho ngươi.”

Anh ta cười nói: “Thiên tài Nhân tộc chúng ta, một khi đạt tới Thế Giới cảnh thì cần phải dựa vào chính mình để phát triển, khi đó, nơi rèn luyện tốt nhất chính là chiến trường sát lục. Nơi đó có vô số cường giả của các tộc khác nhau, tàn sát và chiến đấu với nhau.”

“Chiến trường sát lục?” Nghe vậy, Lý Dương trong lòng khẽ động.