← Quay lại trang sách

Chương 614 Bất mãn 2

Nhiều vị Thần Minh truyền âm nói chuyện với nhau.

Lúc này, trong lòng Lý Dương lại vô cùng bình tĩnh.

Lạc Vũ này trước giờ vẫn luôn có ác ý với hắn, lần này hắn không chấp nhận giao dịch thì Lạc Vũ sẽ càng ghét hắn hơn, nhưng hắn cũng chẳng có gì phải sợ cả.

Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.

Tuy nhiên, chưa đầy vài giây, sắc mặt của Lạc Vũ đã trở lại như bình thường. Anh ta nhìn Lý Dương, nói: “Nếu ngươi không muốn giao dịch thì thôi vậy, chờ ngươi có ý định giao dịch thì có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào.”

Nghe thấy Lạc Vũ nói vậy, Lý Dương cũng bình tĩnh, gật đầu: “Được.”

Lạc Vũ đưa ra ba điều kiện có lợi như vậy mà Lý Dương không chọn giao dịch, những vị Thần Minh ở đây căn bản không thể đưa ra điều kiện tốt hơn, thế nên bọn họ cũng không ai nói thêm gì nữa.

Mà bây giờ đã có được Phệ Kim trùng, Lý Dương cũng không có ý định tiếp tục khám phá Thú Nguyên Tông nữa. Trên thực tế, dưới sự thăm dò linh hồn của Hồn Mặc, toàn bộ Thú Nguyên Tông cũng đã được khám phá gần hết rồi.

“Thập nhất sư huynh, Hắc Húc tiên sinh, chúng ta đi thôi.” Lý Dương lên tiếng.

Hắn lại nhìn các vị Thần Minh khác, nói một câu từ biệt, rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Lý Dương, nhiều vị Thần Minh đều im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Nhiều Thần Minh vất vả tìm kiếm trong Thú Nguyên Tông mà không phát hiện ra bảo vật, thế mà một Linh Chủ cảnh như Lý Dương lại tìm được Phệ Kim trùng mà vô số Thần Minh khao khát.

“Khả năng tìm kiếm bảo vật của Lý Dương mạnh thật.”

“Biết đâu trên người hắn có bảo vật cường đại loại tìm kiếm bảo vật thì sao?”

“Haiz, Phệ Kim trùng, bảo vật quý giá như vậy mà lại để Lý Dương có được.”

“Hừ! Phệ Kim trùng chỉ có tác dụng đối với Thần Minh, Thần Minh của nhân tộc chúng ta cộng thêm Phệ Kim trùng, đó chính là vương giả trong cảnh giới Thần Minh! Nhưng Lý Dương mới chỉ ở cảnh giới Tinh Chủ cảnh, hắn giữ Phệ Kim trùng cũng đâu có tác dụng gì chứ? Hắn muốn trưởng thành thành Thần Minh cường đại thì ít nhất cũng cần cả vạn năm nữa.”

“Khi hắn đạt tới Thế Giới cảnh thì không còn Thần Minh bảo vệ nữa, nếu dị tộc biết hắn có Phệ Kim trùng thì chắc chắn sẽ tới giết hắn. Dựa vào thực lực yếu ớt của hắn thì có thể bảo vệ được Phệ Kim trùng không? Có khi còn chưa biết kẻ địch ở đâu thì đã bị giết chết rồi.”

“Đúng rồi, muốn bảo vệ được Phệ Kim trùng thì ít nhất cũng phải có thực lực Thần Minh ba hệ, bốn hệ!”

“Phệ Kim trùng là của Lý Dương, mất thì mất thôi.”

“Hừ, bảo vật như vậy mà bị mất thì chính là tổn thất của Nhân tộc chúng ta!”

Các vị Thần Minh bàn tán xôn xao, nhất là những Thần Minh của Thánh giới Võ đạo Hồn Nguyên, trong lòng bọn họ tràn đầy bất mãn với Lý Dương.

“Tài năng của Lý Dương, trước mặt Phệ Kim trùng, chẳng là gì cả. Một thiên tài như hắn, có thể thu hút vài chục dị tộc đến giết hắn, nhưng với thực lực yếu kém mà lại sở hữu Phệ Kim trùng, có thể sẽ thu hút hàng trăm, hàng ngàn dị tộc đến giết hắn.”

“Một khi tin tức Lý Dương tiến vào chiến trường sát lục bị truyền ra ngoài, hắn sẽ gặp nguy hiểm khắp nơi!”

“Nếu Lý Dương chết, Phệ Kim trùng sẽ rơi vào tay cường giả dị tộc.”

“Quá tham lam, thực lực yếu kém như vậy, lại chiếm giữ Phệ Kim trùng không buông.”…

Phệ Kim trùng, rõ ràng là dành cho các vị Thần Minh. Theo quan điểm của họ, Phệ Kim trùng để cường giả Thần Minh sử dụng là tốt nhất, hơn nữa còn là Thần Minh cường đại.

Xét cho cùng, một số cường giả Thần Minh đỉnh cấp hoàn toàn có thể chịu đựng sự tấn công của Phệ Kim trùng, giết chết chủ nhân yếu ớt của Phệ Kim trùng!

Mà Lý Dương thực lực yếu kém như vậy, còn chưa đến Thế Giới cảnh, không biết hắn còn phải mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể đạt tới Thần Minh cảnh.

Vì vậy, Phệ Kim trùng đặt trong tay Lý Dương, hoàn toàn là lãng phí.

“Đi thôi.”

“Haiz, đến Thú Nguyên Tông này vốn nghĩ có thu hoạch gì đó, kết quả chúng ta không có thu hoạch gì, ngược lại Lý Dương, một kẻ yếu như vậy lại có thu hoạch lớn nhất.”

“Hừ! Để ta xem Lý Dương cầm Phệ Kim trùng được đến bao giờ?”

Bàn tán một lúc, các vị Thần Minh cũng rời đi, không ở lại nữa.

Lạc Vũ cũng vậy, anh ta rời khỏi nơi này, nhanh chóng đến một nơi hẻo lánh. Nơi này ngoài anh ta ra còn có hai người khác, đây là tâm phúc của anh ta, là Thần Minh của gia tộc Tôn Liệt.

Mà sau khi đến đây, trên khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Vũ đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn vô cùng.

“Lý Dương!!!”

Sắc mặt anh ta vô dùng dữ tợn, trong mắt tràn đầy sát khí.

Lạc Vũ từ trước đến nay đều có tính tình không tốt, hơn nữa lại ở trong gia tộc Tôn Liệt, bản thân anh ta cũng là một thiên tài tuyệt thế, từ nhỏ không biết có bao nhiêu người nịnh bợ anh ta, anh ta cơ bản chưa từng chịu thiệt thòi gì.

Ngay cả trên chiến trường sát lục, trên người có nhiều bảo vật do Tôn Liệt Đế Quân ban cho, thực lực của anh ta ở trong chiến trường cũng thuộc top đầu.

Thế nhưng, hôm nay ở chỗ Lý Dương, anh ta lại phải chịu ấm ức như vậy.

Tên tiểu tử thiên tài yếu ớt mà anh ta chướng mắt đó, trong nháy mắt đã khiến anh ta phải chủ động đi giao dịch, thậm chí còn lấy ra một đống bảo vật, kết quả vẫn bị từ chối.

Cảm giác này, anh ta vô cùng không thích!

“Tốt lắm, không chịu giao dịch Phệ Kim trùng đúng không? Ta sẽ xem ngươi giữ được đến bao giờ.” Sắc mặt Lạc Vũ âm trầm.

“Lấy ra nhiều bảo vật như vậy ngươi không cần, lần sau không có bảo vật, ngươi cũng giữ không được Phệ Kim trùng!”

Anh ta đương nhiên không thể từ bỏ ý định đối với Phệ Kim trùng.

Hiện tại Lý Dương từ chối giao dịch, nhưng thời gian còn sớm, anh ta đủ kiên nhẫn, cũng có rất nhiều thời gian để mưu đồ. …