Chương 817 Không trốn thoát 2
Ở trên chiến trường sát lục, dù rằng yêu cầu không ngừng giết chóc, nhưng mà cũng không có ai điên cuồng như vậy, thứ nhất là lo lắng đối phương ẩn giấu thực lực, thứ hai là lo lắng xung quanh đối phương có cường giả cùng tộc.
Nhưng mà nhân loại Lôi Mộc dựa vào bảo vật cực phẩm loại dò xét kia, không kiêng nể gì mà giết chóc.
Việc này hiển nhiên khiến cho nhiều người tức giận.
Mà hiện tại, bài học cho nhân loại Lôi Mộc cũng đã tới, bị nhiều Thần Minh cường đại bao vây như vậy, hiển nhiên sắp ngã xuống.
Việc này càng chứng minh ở chiến trường sát lục không nên khiến cho nhiều người tức giận.
Cho dù thực lực cường đại cỡ nào, nếu thật sự khiến cho nhiều người tức giận, bị toàn bộ cường giả vây công, thì cũng có lúc ngã xuống!
Lúc này ở phía xa, nhân loại Phong Liệt và Ba Long cũng vừa vặn đi đến, bọn họ hoàn toàn thấy được tình huống bên này, sắc mặt rõ ràng thay đổi một chút.
“Đám người Yêu tộc Lang Huyết hoàn toàn bao vây Lôi Mộc.”
Ba Long trầm giọng nói: “Phong Liệt, kế hoạch nghĩ cách cứu viện Lôi Mộc lần này hoàn toàn thất bại rồi.”
Hơn mười vị Thần Minh năm hệ, gần trăm vị Thần Minh bốn hệ… Lực lượng này, sao bọn họ có thể lay động được chứ?
Lúc này Lý Dương bị những Thần Minh này hoàn toàn bao vây, cho dù bọn họ có thủ đoạn gì, cũng không thể vọt vào bên trong vòng vây.
Phong Liệt không nói gì, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía xa.
Anh ta muốn cứu Lý Dương, nhưng mà cũng sẽ không tùy tiện ra tay dưới tình huống biết rõ là không thể.
Hơn mười vị Thần Minh năm hệ đó, liên hợp lại, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ.
Nhưng mà Phong Liệt bình tĩnh nói: “Lôi Mộc là đệ tử của Hỏa Liệt Đế quân, Hỏa Liệt Đế quân là Đế quân đỉnh cấp, sư phụ của ông ấy lại là Vĩnh Hằng Thuỷ Tổ! Tương lai Lôi Mộc chắc chắn sẽ sống lại.”
Trở thành cường giả đỉnh cấp, có được các loại thủ đoạn không thể tưởng tượng được.
Mà những cường giả đỉnh cấp này, nếu là hoàn toàn nắm giữ pháp tắc Sinh mệnh, thậm chí có thể làm các Thần Minh khác đã tử vong sống lại.
Đương nhiên, để sống lại thì phải trả giá rất lớn.
Ba Long nói: “Tương lai Lôi Mộc có thể sống lại, nhưng mà sau khi sống lại, về cơ bản Lôi Mộc cũng đạt tới hạn mức tu luyện cao nhất rồi.”
Nếu tử vong, sau khi sống lại một lần nữa, trong trời đất sẽ mơ hồ có sự áp chế, độ khó lĩnh ngộ pháp tắc, đột phá cảnh giới sẽ cao hơn gấp trăm lần, ngàn lần so với trước khi tử vong.
Nói cách khác, cho dù thật sự sống lại, lúc trước là thực lực gì, thì lúc sau cũng sẽ là thực lực đó, khó có thể tiến bộ thêm.
Đó cũng là lý do Yêu tộc và các tộc quần khác biết Lý Dương, Hỗn Hư sau khi tử vong có thể sống lại, nhưng mà bọn họ vẫn muốn trả giá đắt để đánh chết một lần.
Bởi vì, khi nhân loại Lý Dương và Hỗn Hư một lần nữa sống lại, sẽ không còn là thiên tài tuyệt thế.
“Thể hiện nhất thời, rơi xuống nông nỗi hiện giờ.”
Ba Long lắc đầu, nhìn về phía xa nói: “Lần này để cho Lôi Mộc nhận bài học này, tương lai sẽ không cuồng vọng tự đại như thế nữa! Chỉ là đáng tiếc, kết quả của bài học lần này là toàn bộ bảo vật trên người Lôi Mộc đều mất đi, kể cả dụng cụ loại dò xét sánh ngang với thánh khí.”
Theo ông ta, mất đi những bảo vật này, chắc chắn là tổn thất thật lớn của nhân tộc.
Trong khi hai vị Thần Minh năm hệ của Nhân loại là Ba Long và Phong Liệt đang nói chuyện, Lý Dương lại nhìn đám đông vây quanh mình, cuối cùng dừng lại.
“Nhân loại Lôi Mộc, sao không chạy nữa?”
Thấy Lý Dương dừng lại, Tượng Ma- Thần Minh năm hệ của Yêu tộc dữ tợn nói.
Là một vị Thần Minh năm hệ cường đại, ông ta vẫn luôn bám theo Lý Dương, nhưng lại không làm gì được hắn.
Mọi người đều biết, Lý Dương chỉ là một Thần Minh bốn hệ, chỉ có điều trên người có một số thủ đoạn đặc biệt mà thôi.
Thế mà ông ta- một Thần Minh năm hệ lại không làm gì được một Thần Minh bốn hệ, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo ông ta.
Lý Dương liếc nhìn Tượng Ma, hắn nhìn thấy hư không xung quanh vẫn không ngừng có cường giả từ xa bay tới. Lúc này, Lý Dương tất nhiên là không hề nóng vội, tiếp tục chờ thêm càng nhiều Thần Minh dị tộc đến.
Sắc mặt âm trầm, Lý Dương đột nhiên cười lớn: “Haha, Lôi Mộc ta thật vinh hạnh, có thể khiến nhiều Thần Minh dị tộc như vậy liên thủ đối phó với ta.”
Nhìn thấy Lý Dương đến lúc này rồi mà vẫn không hề sợ hãi, ngược lại còn cười lớn cuồng vọng, các vị Thần Minh lập tức tức giận nói.
“Hừ! Bây giờ mà ngươi vẫn còn cười được?”
“Nhân loại Lôi Mộc, lúc trước ngươi đã giết hại nhiều Thần Minh khác như vậy, hẳn là nên nghĩ đến ngày này!”
“Giao bảo vật trong tay ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây!”…
Từng tiếng gầm giận dữ vang lên.
“Giao bảo vật ra?”
Nghe thấy lời của mọi người, Lý Dương mỉm cười: “Các vị, các ngươi nhiều người như vậy đến đối phó ta là vì bảo vật trên người ta sao? Trên người ta chỉ có hai bảo vật quý giá nhất, một món là bảo vật thăm dò, một món là bảo vật trói buộc trọng lực, các ngươi giết ta rồi, đã nghĩ kỹ là sẽ giao bảo vật đó cho ai chưa?”