Chương 1332 Chung kết
Khôn Ngọc bị Lý Dương hoàn toàn nghiền ép, nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh ta thậm chí sẽ bị Lý Dương giết chết. Cho nên, Khôn Ngọc quả quyết lựa chọn rời đi.
Lý Dương cũng không có gì tiếc nuối, tuyệt thế thiên kiêu đến từ Tứ Đại Thánh Vực tất nhiên không có khả năng dễ dàng bị hắn giết chết như vậy.
Hơn nữa, Khôn Ngọc có phân thân, cho dù bây giờ giết anh ta thì cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, trước vòng xoáy hố đen khổng lồ kia, sắc mặt của Khôn Ngọc vô cùng dữ tợn.
Anh ta nhìn chằm chằm Lý Dương, trong mắt mang theo sát ý điên cuồng!
Anh ta ngạo nghễ như một vị Diệt Thế giả, giáng lâm xuống vũ trụ Bàn Viêm, phất tay một cái nghiền ép hơn một trăm vị Sáng Thế Thủy Tổ, ngạo nghễ vô song!
Thế nhưng bây giờ, thời gian còn chưa tới một phút, anh ta lại phải chật vật chạy trốn. Uất ức!
Khôn Ngọc ở Tứ Đại Thánh Vực chưa bao giờ phải trải qua một trận chiến uất ức như vậy!
“Lý Dương, giỏi lắm, trận chiến hôm nay ta sẽ không quên đâu.” Khôn Ngọc sắc mặt dữ tợn nói.
“Chờ lần giáng lâm tiếp theo, ta sẽ lại đến lãnh giáo ngươi một phen!”
Lúc này Khôn Ngọc chưa từng hận một người nào như vậy.
So với sắc mặt dữ tợn của Khôn Ngọc lúc này, Lý Dương lại rất bình tĩnh nói: “Chờ lần giáng lâm tiếp theo, ngươi vẫn sẽ bị ta nghiền ép!”
“Giỏi! Giỏi lắm!”
Nghe vậy, sắc mặt Khôn Ngọc càng thêm dữ tợn.
Ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn về phía Lão giả mai rùa Huyền trưởng lão của Khai Thiên Tông.
“Huyền trưởng lão, Lý Dương có Tháp truyền thừa của Khai Thiên tông các ngươi, ngươi thu hồi Tháp truyền thừa lại, coi như là Khôn Ngọc ta nợ Khai Thiên tông các ngươi một ân tình!”
Lý Dương có được Tháp truyền thừa của Khai Thiên Tông, mà Tháp truyền thừa đó có truyền thừa tu luyện.
Hiện tại Lý Dương đã tiến vào tầng thứ ba của Tháp truyền thừa, nơi đó thậm chí còn có kinh nghiệm tu luyện đột phá đến Hỗn Độn cảnh.
Tháp truyền thừa có tổng cộng có năm tầng, hai tầng phía sau chắc chắn có kinh nghiệm tu luyện tầng thứ cao hơn.
Lý Dương hiện tại thực lực mạnh mẽ như vậy, dựa vào Tháp truyền thừa của Khai Thiên Tông, hoàn toàn có thể đột phá đến Hỗn Độn cảnh, thậm chí cảnh giới cao hơn.
Nếu đạt tới, Lý Dương có khả năng luyện hóa trái tim vũ trụ… Đây là điều Khôn Ngọc tuyệt đối không cho phép!
Lần này anh ta rời đi phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể giáng lâm xuống tiếp, không thể trong thời gian ngắn lại giáng lâm lần nữa.
Thế nên, anh ta muốn chặt đứt tất cả điều kiện để Lý Dương trở nên mạnh mẽ!
Nghe Khôn Ngọc nói, Lão giả mai rùa Huyền trưởng lão cười khổ một tiếng, tay phải nắm chặt lại.
Vút!
Trên người Lý Dương có một điểm sáng đột nhiên xuất hiện, không thể khống chế bay ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt ông ta.
“Hửm?” Lúc này sắc mặt Lý Dương hơi biến đổi, hắn đã là chủ nhân của Tháp truyền thừa, thế nhưng Tháp truyền thừa vừa rồi hoàn toàn không thể khống chế, lại bị Lão giả mai rùa dễ dàng thu hồi như vậy.
Trên thực tế, bậc thang thiên phú của vũ trụ Bàn Viêm chính là do Lão giả mai rùa Huyền trưởng lão thiết lập, Tháp truyền thừa cũng là do ông ta để lại.
Lý Dương vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ hai tầng phía sau của Tháp truyền thừa, cho nên Lão giả mai rùa đối với nó có năng lực khống chế mạnh hơn, tự nhiên có thể dễ dàng triệu hồi.
“Lý Dương, Tháp truyền thừa đã được thu hồi, sau này ngươi và Khai Thiên Tông ta không còn quan hệ gì nữa.” Lão giả mai rùa Huyền trưởng lão thở dài nói.
Ông ta rất coi trọng thiên phú của Lý Dương, nếu không thì cũng sẽ không cố ý đến đây.
Thế nhưng, nhìn quan hệ giữa Lý Dương và Khôn Ngọc, rõ ràng là không chết không thôi.
Trên thực tế, Khai Thiên Tông bọn họ với tư cách là thế lực Thiên Tôn, bọn họ cũng không sợ Tộc Thần Dực chút nào. Thế nhưng, bọn họ nhất định sẽ không vì một tiểu vũ trụ, vì một Lý Dương Thủy Tổ cảnh mà đối đầu với Khôn Ngọc.
Lý Dương căn bản không có tư cách này.
Một bên là thiên kiêu Khôn Ngọc của Tộc Thần Dực, Thiên Đạo cảnh, thậm chí có tư cách luyện hóa trái tim vũ trụ, một bên là Lý Dương chỉ là một thiên tài, kẻ ngu cũng biết nên chọn như thế nào.
Sau khi thu hồi Tháp truyền thừa, hố đen sau lưng Khôn Ngọc đã nuốt gần hết thân thể anh ta, chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ thân thể.
“Lý Dương, ta sẽ phái người canh giữ ở lối ra vũ trụ Bàn Viêm của các ngươi, không cho bất kỳ ai rời đi! Ngươi cứ ở trong vũ trụ Bàn Viêm cho ta, chờ ta giáng lâm! Lần sau, ta sẽ cho ngươi hối hận vì tất cả những gì đã làm hôm nay!!!”
Nói xong câu này, thân thể Khôn Ngọc bị vòng xoáy hố đen khổng lồ kia hoàn toàn nuốt chửng, triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Mặc dù người đã biến mất không thấy, nhưng giọng nói xen lẫn phẫn nộ, lạnh lùng của Khôn Ngọc vẫn còn vang vọng khắp đất trời, lâu dài không dứt.
Trong hư không, vòng xoáy hố đen khổng lồ biến mất, chỉ còn lại giọng nói của Khôn Ngọc vang vọng, hiển nhiên Khôn Ngọc đã hoàn toàn rời khỏi vũ trụ Bàn Viêm.
Lúc Khôn Ngọc lựa chọn rời đi, Lão giả mai rùa Huyền trưởng lão của Khai Thiên Tông cũng không chút do dự lựa chọn rời đi.
Lần này ông ta đến vũ trụ Bàn Viêm chỉ là vì muốn đón Lý Dương đến Khai Thiên Tông, nhưng mà theo việc Lý Dương triệt để đắc tội Khôn Ngọc, kế hoạch này cũng hoàn toàn thất bại, ông ta ở lại cũng không có tác dụng gì.
Hai người rời đi, toàn bộ hư không dường như đều yên tĩnh trở lại.
Các vị Sáng Thế Thủy Tổ như Ổ Hồn Thủy Tổ ở đây, trên mặt đều là vẻ kính sợ nhìn Lý Dương, không dám có một chút động tác nào.
“Khôn Ngọc đến từ Tứ Đại Thánh Vực và vị lão giả Khai Thiên Tông kia đã rời đi.”
“Vũ trụ của chúng ta là vũ trụ Bàn Viêm, bên ngoài vũ trụ Bàn Viêm là Tứ Đại Thánh Vực?”
“Khai Thiên Tông nằm ở Tứ Đại Thánh Vực, nơi đó có cường giả vượt qua Thủy Tổ cảnh?”
“Trên Thủy Tổ cảnh là Hỗn Độn cảnh?”…