← Quay lại trang sách

Chương 1371 Toàn diệt!

Có thể nói, Lý Dương lúc này dựa vào Gương Côn Luân, cho dù là với cường giả Thiên Đạo Cảnh chân chính, cũng có thể chiến đấu một phen.

Huống chi là bây giờ.

Từng vị Hỗn Độn Cảnh, Thiên Đạo Cảnh đều bị áp chế thực lực đến cấp bậc Thủy Tổ Cảnh đỉnh phong!

Lý Dương ở cảnh giới Hỗn Độn Cảnh đỉnh phong, còn sử dụng Gương Côn Luân, đối phó với Thủy Tổ Cảnh đỉnh phong… Trong tình huống này, Lý Dương tự nhiên có thể dễ dàng miểu sát bọn họ, thậm chí diệt sát linh hồn.

Giết chết bọn họ một cách bình thường đối với Tộc Thần Dực căn bản không tạo thành tổn thất gì, nhiều nhất cũng chỉ mất đi một ít bảo vật.

Nhưng mà, diệt sát linh hồn, một trăm vị cường giả Thiên Đạo Cảnh này, còn có một nghìn vị Hỗn Độn Cảnh, đều đã hoàn toàn chết, không thể nào sống lại nữa.

Đối với Tộc Thần Dực mà nói, đây là một tổn thất vô cùng to lớn.

Nhưng Lý Dương lại không hề sợ hãi.

Tộc Thần Dực này có mưu đồ với trái tim vũ trụ của vũ trụ Bàn Viêm, không biết đã hủy diệt sinh mệnh của vũ trụ Bàn Viêm bao nhiêu lần, lần này có cơ hội, Lý Dương đương nhiên sẽ không có bất kỳ sự nương tay nào.

“Hửm?”

Hơn một nghìn vị cường giả trong nháy mắt ngã xuống, lúc này ánh mắt Lý Dương lại nhìn về phía một nơi.

Nơi đó, chính là chỗ Khôn Ngọc đang đang đứng.

“Khôn Ngọc chưa chết?” Lý Dương hơi nhíu mày.

Xung kích linh hồn vừa rồi của hắn, cho dù là mấy vị Thiên Đạo Cảnh đỉnh phong liên hợp lại cũng tuyệt đối không chịu đựng nổi, phỏng chừng chỉ có Thiên Tôn đến mới có thể hoàn toàn chống đỡ được, thế mà tên Khôn Ngọc này lại không chết.

Điều này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Lý Dương.

Trước đó, khi thực lực của Lý Dương còn chưa bộc phát, Khôn Ngọc đứng chắp tay sau lưng chờ đợi cảnh tượng Lý Dương bị bắt.

“Hừ, Lý Dương, bây giờ ngươi vẫn còn chưa cảm thấy sợ hãi à? Chờ khi ngươi phát hiện thủ đoạn linh hồn của mình không có bao nhiêu tác dụng, chờ khi ngươi bị bắt, ta sẽ từ từ thưởng thức sắc mặt của ngươi.”

Khôn Ngọc rất tự tin, một trăm vị Thiên Đạo Cảnh đối phó với một thiên tài của tiểu vũ trụ… theo Khôn Ngọc, tự nhiên là không có sơ hở nào.

Lần trước Khôn Ngọc thất bại, thế nên lần này anh ta nhất định sẽ không cho phép có bất cứ thất bại nào, nhất định phải đảm bảo tuyệt đối thắng lợi!

Hơn một nghìn vị cường giả, cho dù Lý Dương chạy trốn, cho dù trốn ở bất kỳ nơi nào trong vũ trụ Bàn Viêm, cũng sẽ bị anh ta tìm ra!

Thế nhưng, anh ta còn chưa được thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Lý Dương thì đã nhìn thấy Lý Dương đột nhiên bộc phát, hơn một nghìn vị cường giả anh ta mang đến trong nháy mắt chết sạch, sắc mặt Khôn Ngọc lập tức đại biến.

“Sao có thể?”

Khôn Ngọc kinh hãi nhìn Lý Dương.

“Hỗn Độn Cảnh! Lý Dương, ngươi đột phá đến Hỗn Độn Cảnh rồi?”

Lần trước gặp Lý Dương, thực lực thực sự của Lý Dương còn chưa đến Thủy Tổ Cảnh đỉnh phong.

Mới hơn hai trăm năm, Lý Dương lại có thể đột phá đến Hỗn Độn Cảnh rồi? Hơn nữa còn không chỉ là Hỗn Độn Cảnh sơ kỳ!

Sao có thể như vậy? Tốc độ tu luyện của một người dù có nhanh đến thế nào thì cũng không thể nhanh đến mức độ như vậy chứ!

Cho dù là thiên tài Cơ Nguyên Tôn cấp bậc Thủy Tổ trời sinh của Huyết Lục Hoàng triều kia, cũng không thể nào trong hơn hai trăm năm lại tiến bộ lớn như vậy!

Vút!

Thân ảnh Lý Dương khẽ động, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Khôn Ngọc.

“Tại sao không thể?” Hắn vươn tay ra trực tiếp bắt về phía Khôn Ngọc.

Với thực lực của hắn, tự nhiên có thể dễ dàng miểu sát Khôn Ngọc, nhưng giết như vậy thì không ảnh hưởng gì quá lớn đến Khôn Ngọc cả.

Điều Lý Dương muốn làm là diệt sát linh hồn Khôn Ngọc!

Ầm!

Xung kích linh hồn đáng sợ quét về phía Khôn Ngọc.

Thế nhưng, Khôn Ngọc lại cản được.

Lúc này, trên mặt Khôn Ngọc vốn đầy kinh hãi. Tuy nhiên, sau khi ý thức được ý đồ của Lý Dương, trên mặt anh ta lại lộ ra vẻ điên cuồng, dữ tợn vô cùng.

“Lý Dương, ngươi muốn diệt sát linh hồn ta! Nằm mơ! Với thực lực của ngươi không thể giết chết ta được!”

“Không thể giết chết ngươi?”

Nghe vậy, Lý Dương lạnh lùng nói: “Khôn Ngọc, ngươi hẳn là có bảo vật phòng ngự linh hồn mạnh mẽ, nhưng ta trói chặt ngươi, không ngừng công kích, phòng ngự linh hồn của ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”

Lý Dương đoán ra được Khôn Ngọc có bảo vật phòng ngự linh hồn cực kỳ đặc thù.

Điều này rất bình thường, dù sao địa vị của Khôn Ngọc ở Tộc Thần Dực rất đặc thù, thậm chí tương lai còn có khả năng trở thành vị Thiên Tôn thứ ba của Tộc Thần Dực, sao có thể không được coi trọng?

Trên người anh ta chắc chắn có rất nhiều bảo vật bảo vệ tính mạng.

Thế nhưng, theo lời nói của Lý Dương, trên người Khôn Ngọc lại đột nhiên xuất hiện từng vết nứt.

Sự xuất hiện của những vết nứt này hoàn toàn không chịu sự khống chế của Lý Dương.

“Không ổn.” Nhìn thấy vậy, sắc mặt Lý Dương hơi biến đổi.

Lúc này, trên mặt Khôn Ngọc đầy vẻ điên cuồng.

“Lý Dương, ta thừa nhận đã xem thường ngươi, tu luyện ngắn ngủi mấy nghìn năm lại có thể đột phá đến Hỗn Độn Cảnh!” Khôn Ngọc điên cuồng nói.

Trong lúc điên cuồng, trong mắt anh ta còn đầy vẻ không cam lòng.

Mang theo nhiều cường giả như vậy, vốn tưởng rằng không có sơ hở nào, kết quả lại vẫn thất bại. Anh ta thậm chí còn bị ép phải tự bạo.

Hơn nữa, Lý Dương đã đột phá đến Hỗn Độn Cảnh, Tộc Thần Dực bọn họ cho dù Thiên Tôn giáng lâm, cũng không thể làm gì được Lý Dương nữa.

Trong lòng không cam tâm, giọng nói của Khôn Ngọc mang theo sự oán độc nồng đậm: “Lý Dương, chuyện của chúng ta chưa xong đâu, ngươi có bản lĩnh thì cứ trốn mãi trong vũ trụ Bàn Viêm, nếu không, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Sau khi nói xong câu này, thân thể Khôn Ngọc đột nhiên hoàn toàn nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ.