Chương 1392 Thiên Tôn kinh hãi 1
Ngự Hồn Thiên Tôn của Hồn tộc nổi tiếng nhất chính là thủ đoạn ẩn nấp, chiến tích vang dội nhất của ông ta ở bốn đại Thánh Vực chính là ám sát một vị Thiên Tôn, thậm chí suýt chút nữa đã thành công.
Có thể thấy thủ đoạn ẩn nấp của ông ta mạnh mẽ đến mức nào!
“Được, vậy ta sẽ chờ tin tốt của Ngự Hồn huynh.” Địch Luân Thiên Tôn mỉm cười nói.
Không có mấy cường giả có thể nghĩ đến, Địch Viêm ông ta vừa ra tay với Lý Dương đã là hành động lớn như vậy.
Một vị Thiên Tôn, đi ám sát một vị Hỗn Độn Cảnh, chuyện này nói ra ngoài sẽ gây chấn động cực lớn.
Tuy nhiên, tộc Thần Dực đã mất một trăm vị Thiên Đạo Cảnh trong tay Lý Dương, trái tim vũ trụ cũng bị Lý Dương luyện hóa, thù hận của Địch Viêm Thiên Tôn đối với Lý Dương, tuyệt đối vượt qua bất kỳ ai!
Cho dù phải trả bất cứ giá nào, hắn cũng muốn Lý Dương triệt để vẫn lạc!
“Lý Dương, hãy an tâm chờ đợi hậu lễ mà ta chuẩn bị cho ngươi.” Địch Viêm Thiên Tôn nhấp một ngụm trà, trong mắt tỏa ra vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Có Ngự Hồn Thiên Tôn ra tay, lần này Lý Dương chắc chắn phải chết! Sẽ không có bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào!
Ở một nơi khác, Ngự Hồn Thiên Tôn lúc này đang ở trong Thánh điện Vĩnh Hằng nhân tộc, thậm chí lúc này còn lặng lẽ đến nơi tu luyện của Lý Dương.
Với trình độ linh hồn của ông ta, toàn bộ thánh điện Vĩnh Hằng nhân tộc cũng không một ai phát hiện ra.
“Lý Dương đang tu luyện?”
Ngự Hồn Thiên Tôn ẩn nấp trong hư không, nhìn về phía Lý Dương đang nhắm mắt tu luyện.
“Cơ hội tốt!”
Giây phút nhìn thấy Lý Dương Ngự Hồn Thiên Tôn không chút do dự, lập tức thi triển công kích linh hồn mạnh nhất của mình!
Muốn đối phó với Lý Dương, tất nhiên cần phải dùng diệt sát linh hồn.
“Lý Dương, chết đi! Một tên Hỗn Độn Cảnh như ngươi được chết trong tay Thiên Tôn như ta cũng coi như vinh hạnh của ngươi rồi.”
Trong mắt Ngự Hồn Thiên Tôn không mang theo một tia cảm xúc nào.
Ông ta rất cẩn thận, cũng không vì Lý Dương chỉ là Hỗn Độn Cảnh mà khinh thường, mà là hoàn toàn bộc phát ra thực lực của mình!
Công kích linh hồn này của ông ta cho dù ở vũ trụ Bàn Viêm bị áp chế thực lực thì vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt tất cả Hỗn Độn Cảnh, thậm chí phần lớn Thiên Đạo Cảnh!
Cho dù là Thiên Đạo cảnh đỉnh phong cũng có một phần trăm xác suất vẫn lạc.
Theo lời Địch Viêm Thiên Tôn, tám mươi năm trước Lý Dương mới vừa đột phá đến Hỗn Độn Cảnh, cho dù hắn luyện hóa trái tim vũ trụ thì nhiều nhất cũng chỉ phát huy ra thực lực Hỗn Độn cảnh đỉnh phong.
Thực lực như vậy căn bản không thể nào chống đỡ được công kích linh hồn của ông ta.
Ầm!
Xung kích linh hồn đáng sợ ập đến, trong nháy mắt đã tiếp xúc với Lý Dương.
Xung kích linh hồn này giống như lúc trước Lý Dương thôi động gương Côn Luân giết chết từng vị Thiên Đạo Cảnh, thông thường mà nói, Lý Dương sẽ giống như những vị Thiên Đạo Cảnh kia, cũng sẽ không có chút cảm giác nào, sẽ trực tiếp vẫn lạc.
“Không có phản ứng?”
Thi triển công kích linh hồn mạnh nhất của mình, khi xung kích linh hồn của hắn tiếp xúc với Lý Dương, Lý Dương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến khóe miệng Ngự Hồn Thiên Tôn không khỏi nở ra một nụ cười.
Phải biết rằng, một người ở trạng thái phòng ngự và không phòng ngự, là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Nếu đã chuẩn bị từ trước, nhất định sẽ đỡ được một phần xung kích linh hồn của ông ta, vậy thì xung kích linh hồn của hắn sẽ hoàn toàn nghiền ép linh hồn của Lý Dương!
Theo Ngự Hồn Thiên Tôn, tiếp theo Lý Dương sẽ trực tiếp vẫn lạc. Giống như một đao cắt cổ, nếu phản ứng kịp thì còn có thể tránh né, còn không kịp phản ứng thì sẽ trực tiếp tử vong.
Trong lòng Ngự Hồn Thiên Tôn vui mừng, chờ đợi linh hồn của Lý Dương bị diệt sát.
Ông ta ra tay vốn là đánh úp bất ngờ, Lý Dương lại phản ứng không kịp, trong tình huống này, cho dù Lý Dương có là Thiên Đạo cảnh đỉnh phong cũng chỉ có một kết cục, đó chính là cái chết!
Thế nhưng, nụ cười trên mặt Ngự Hồn Thiên Tôn chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền biến mất, bởi vì Ngự Hồn Thiên Tôn đột nhiên phát hiện ra điểm kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy? Xung kích linh hồn của ta không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Lý Dương?”
Công kích linh hồn của ông ta sau khi tiếp xúc với Lý Dương giống như đá chìm xuống biển, Lý Dương vậy mà lại trực tiếp hấp thu công kích linh hồn của ông ta.
Mà Lý Dương nhìn qua, giống như không hề bị công kích.
“Làm sao có thể? Cho dù ở vũ trụ Bàn Viêm, thực lực của ta bị áp chế rất lớn, nhưng cho dù là Thiên Đạo cảnh đỉnh phong cũng không chịu nổi công kích linh hồn của ta, Lý Dương làm sao đỡ được?”
Ngự Hồn Thiên Tôn có chút ngơ ngác, mà dưới ánh mắt ngơ ngác của ông ta, Lý Dương đang nhắm mắt kia đột nhiên mở mắt ra.
Ầm!
Theo đôi mắt Lý Dương mở ra, một cỗ uy áp đáng sợ lấy Lý Dương làm trung tâm trực tiếp bộc phát ra.
Uy áp này, không phải thực lực, không phải linh hồn, mà giống như uy áp của bản chất sinh mệnh!