← Quay lại trang sách

Chương 9

Ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh. Xa xa có tiếng sóng oàm oạp vỗ bờ hoặc tiếng những chiếc xe hơi rồ máy lên dốc. Gió thổi ù ù qua rặng phi lao. Tất nhiên, đó là biển cả xao động tít tắp bên dưới. Tôi ngồi đó, lắng nghe tiếng biển và suy tưởng triền miên, những ý nghĩ mông lung.

Điện thoại reo bốn lần trong khoảng một giờ rưỡi sau đó. Một cú dài xảy ra lúc mười giờ tám phút. Mariott nói chuyện vắn tắt, giọng trầm trầm rồi đặt ống nói xuống không một tiếng động và đứng lên cũng lặng lẽ, khuôn mặt ông ta trông dài ra. Bây giờ ông ta thay bộ đồ màu sẫm. Ông ta bước nhẹ nhàng vào phòng và tự rót một ly rượu lớn rồi cầm ly rượu giơ lên ánh đèn cùng lúc với nụ cười buồn bã, xoay xoay ly rượu trong tay rồi ngửa cổ dốc một hơi cạn.

- Được, chúng ta bắt đầu, Marlowe, ông sẵn sàng chứ?

- Cả buổi tối nay tôi chỉ có việc đó thôi, chúng ta đi đâu?

- Một nơi gọi là Hẻm núi Purissima.

- Tôi không nghe thấy bao giờ.

- Tôi sẽ lấy bản đồ. - rồi ông ta lấy tấm bản đồ và nhanh nhẹn trải ra. Ánh đèn nhấp nháy trên mớ tóc ông ta trông như những sợi ánh sáng màu đồng thau. Rồi ông ta chỉ lên bản đồ. Đó là một trong những khe núi bên đại lộ chạy qua thành phố cắt con đường bờ biển phía bắc của Bay City. Tôi có một hình ảnh mơ hồ về địa điểm ấy, không hơn. Hình như nó là đầu mút của một phố tên là Camino de la Costa.

- Đi từ đây tới đó không đến mười hai phút, - Mariott nói nhanh. - Chúng ta nên sửa soạn, chỉ còn hai mươi phút nữa thôi.

Ông ta đưa tôi chiếc áo khoác màu sáng khiến tôi trở thành một mục tiêu ngon lành. Nó vừa khít người tôi. Tôi đội mũ của mình. Tôi có một khẩu súng dưới cánh tay nhưng tôi không bảo ông ta.

Trong khi tôi mặc áo khoác, ông ta tiếp tục nói chuyện bằng một giọng nhỏ nhẹ hoang mang và lật lật chiếc phong bì dầy cộp đựng tám ngàn đôla.

- Hẻm Purissima có một dấu hiệu dễ nhận ở cuối con đường. Đó là một thanh chắn trắng không qua được. Đường sá bẩn thỉu, gió xoáy vào những hốc núi và chúng ta có thể phải chờ trong bóng tối. Xung quanh không có ngôi nhà nào cả.

- Chúng ta?

- À, tôi định nói Tôi, - nói vậy thôi mà.

- Ồ.

Ông ta đưa tôi chiếc phong bì và tôi mở ra xem bên trong.

Toàn là tiền, mộ mớ tiền mặt kếch xù. Tôi không đếm. Tôi bật tanh tách sợi dây thun buộc quanh và giúi gói tiền vào trong áo khoác. Nó được kẹp sát xương sườn.

Chúng tôi ra cửa và Mariott tắt tất cả đèn đóm. Ông ta thận trọng mở cửa trước và nhìn chăm chú vào khoảng không đẫm sương. Chúng tôi ra ngoài và đi xuống chiếc cầu thang xoáy sơn màu bạc tới nền đường và nền nhà xe.

Đêm sương mỏng nhưng con đường lúc nào cũng chìm khuất trong bóng đêm. Có lúc tôi phải bật cần gạt nước trên kính để xua bớt đi sương ướt.

Chiếc xe hơi ngoại quốc khổng lồ chạy êm ái, nhưng tôi vẫn nắm chặt vôlăng, chăm chú nhìn đường.

Khoảng hai phút, chúng tôi đã thấy chóng mặt sau những vòng lượn quanh núi và rồi chẳng mấy lúc, tôi đã ra đến cạnh quán cà phê vỉa hè. Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao Mariott bảo tôi leo bộ lên các bậc núi. Ấy là tôi có thể lái xe cua ngoặt liên tiếp, lượn vòng quanh các phố hàng giờ đồng hồ không một bãi đỗ như một con nhện trên tấm mạng của nó vậy.

Trên con đường núi, ánh đèn những chiếc xe hơi rọi loang loáng vào vách núi theo cả hai hướng. Những tiếng gầm gừ của động cơ vòng quanh vách núi về hướng bắc, những ánh đèn màu xanh và vàng treo lơ lửng như trang trí khắp nơi. Ba phút sau, chúng tôi đã xuống chân núi, chỗ một trạm xăng lớn và men theo sườn dốc. Im lặng hoàn toàn. Chỉ có nỗi cô đơn và mùi rong biển quyện với mùi cây lá hoang dại từ những ngọn đồi xung quanh đưa tới. Một cửa sổ màu vàng thấp thoáng tựa như một trái cam cuối mùa. Những chiếc xe vượt qua, quét mặt đường bằng luồng sáng trắng lạnh rồi gầm gừ lao sâu vào bóng tối mịt mùng. Màn sương mù quyện những vì sao thấp xuống chân trời.

Mariott tựa người về phía trước trong khoang xe tối và nói:

- Những ngọn đèn phía bên phải là Câu lạc bộ Bãi biển Belvedere. Hẻm núi tiếp theo là Las Pulgas, tiếp theo nữa là Purissima. Chúng ta quẹo phải ở con dốc thứ hai, - giọng ông ta bịt bùng và căng thẳng.

Tôi càu nhàu và giữ tay lái.

- Chúi đầu xuống, - tôi nói qua vai mình - Có lẽ chúng ta đã bị theo dõi suốt dọc đường. Con đường này thọc ra như một cú đập vào Iowa. Các chú nhãi đó chắc không ưa vụ cặp díp của chúng ta lắm đâu.

Chúng tôi lái xe xuống khe trống mở vào một hẻm núi rồi lại leo lên một triền cao, một lát sau nó lại chúi xuống rồi lại trồi lên. Rồi cái giọng sin sít của Mariott nói vào tai tôi:

- Đường phố tiếp theo bên phải. Ngôi nhà có cái tháp hình vuông. Vòng bên cạnh.

- Có phải ông giúp chúng chọn chỗ này không?

- Hầu như không, - ông ta nói và cười lặng lẽ. - Chỉ có điều là tôi được biết những hẻm núi này khá tường tận.

Tôi vòng xe về phía tay phải, qua một ngôi nhà lớn góc cạnh với một ngọn tháp hình vuông màu trắng vút lên và lợp ngói tròn. Đèn trước xe quét lướt qua một biển tên phố: Camino de la Costa.

Chúng tôi lướt xuống một phố rộng, những vỉa hè với các chùm đèn điện chạy dài vô tận và các bụi cây dại hai bên đường, chập chờn những ảo ảnh mộng mơ còn sót lại đây đó trong các phế tích. Dế kêu râm ran và cóc nhái giữa những vỉa hè phủ cỏ hòa âm trong bóng tối. Chiếc xe của Mariott bon lặng lẽ.

Một ngôi nhà nhỏ đến một ngôi nhà lớn, tiếp đến lại một ngôi nhà nhỏ rồi đến hai ngôi nhà lớn, rồi không còn ngôi nhà nào nữa. Một cửa sổ mơ hồ hoặc hai cửa sổ còn ánh đèn, những người ở quanh đó hình như đã ngủ từ lúc lũ gà lên chuồng. Rồi dãy phố lát đá cũng chấm dứt đột ngột, tới một đường đất bẩn thỉu nền rắn câng như bê tông trong mùa khô ráo. Con đường bẩn hẹp dần lại và đổ dốc xuống chân đồi giữa những bức tường cây cối. Không trung phía tay phải, xa tít tắp là chút lấp lánh yếu ớt của mặt nước xao động. Mùi hương hăng nồng của cây dại tràn ngập đêm tối. Rồi một thanh chắn sơn trắng xuất hiện mờ mờ ngang con đường đất và Mariott lại nói bên tai tôi:

- Tôi nghĩ là ông khó có thể vượt qua đấy. Trông có vẻ không đủ rộng.

Tôi tắt máy, tắt bớt đèn và ngồi đó, nghe ngóng. Không có gì hết, tôi tắt tất cả đèn và ra ngoài xe. Lũ dế ngưng bặt tiếng kêu rỉ rả. Chốc lát, tĩnh mịch bao trùm và tôi nghe thấy cả tiếng vỏ xe nghiến rào rạo trên con đường núi vọng xuống đáy những vách đá suốt một dặm quanh đó. Rồi từng con dế bắt đầu cất giọng tới khi màn đêm lai láng bản hợp tấu côn trùng.

- Ngồi im. Tôi xuống chỗ đó xem sao, - tôi thì thào vào băng sau xe.

Tôi sờ báng súng trong lần áo khoác và bước tới. Những vệt sáng giữa các bụi cây và ở cuối thanh chắn trắng có vẻ nhiều hơn là nhìn từ trong xe hơi.

Ai đó đã chặt bớt những bụi cây và có vết bánh xe trên đất bùn. Chắc là chúng ở dưới đó và chờ đợi trong bóng đêm nồng ấm. Tôi tiếp tục vượt qua thanh chắn. Con đường đất thắt lại và lượn vòng. Phía dưới là bóng đêm và âm vang mơ hồ của biển cả xa xăm. Có ánh sáng đèn những chiếc xe trên quãng đường núi. Tôi đi tiếp. Con đường đất kết thúc bằng một lòng chảo nông viền quanh bởi những bụi cây. Tất cả trống trơn. Hình như không có lối đi nào tới chỗ này trừ lối tôi đã đi. Tôi đứng đó trong im lặng và lắng nghe.

Từng phút trôi qua chậm chạp, nhưng tôi cố chờ một tiếng động khác lạ. Không có gì hết. Dường như bản thân tôi cũng trống rỗng.

Tôi nhìn sang phía Câu lạc bộ Bãi biển sáng đèn. Từ những cửa sổ cao của nó, với một ống nhòm hồng ngoại tốt, có thể bao quát toàn bộ khu vực. Người ta có thể thấy những chiếc xe đến và đi, thấy người ra khỏi xe dù cả nhóm người hay chỉ một. Ngồi trong một căn phòng tối với một cái ống nhòm hồng ngoại tốt, người ta có thể nhìn thấy nhiều chi tiết hơn là người ta tưởng.

Tôi quay lại đi ngược lên đồi. Từ dưới bụi cây, một con dế bỗng kêu ran lên làm tôi giật mình. Tôi tiếp tục đi qua chỗ ngoặt và vượt qua thanh chắn trắng, vẫn không thấy gì. Chiếc xe hơi màu đen ánh lên mờ ảo trong bóng xám, không ra tối cũng không ra sáng. Tôi đi tới đó và đặt một chân lên bậc lên xuống cạnh chỗ lái.

- Có vẻ như một thử thách, - tôi nói thì thào, nhưng đủ để Mariott từ băng sau cửa xe nghe thấy tôi. - Chỉ để xem ông có vâng lệnh không.

Có một chuyển động mơ hồ phía sau nhưng ông ta không trả lời. Tôi tiếp tục cố nhìn một cái gì bên cạnh bụi cây.

Bất kỳ ai cũng có thể bắn vào gáy tôi một cách ngon lành. Sau này, tôi nghĩ là mình có nghe thấy tiếng vút của một cây gậy. Có lẽ người ta luôn luôn nghĩ ra mọi thứ - sau này.