← Quay lại trang sách

Chương 37

Ánh đèn pha xoay tròn như một ngón tay mờ mờ chọc qua sương mù, hớt lớp bọt trên đầu ngọn sóng, khoảng một trăm bước bên kia con tàu. Đó chính là một phô trương hình thức, đặc biệt vào buổi tối. Nếu như có vài vạch kế hoạch bắt giữ một trong những sòng bạc nổi kia, sẽ phải huy động nhiều sự trợ giúp và phải tiến hành vào lúc bốn giờ sáng, khi đám đông đã thưa thớt, chỉ còn một số con bạc máu mê cay cú, và tất cả đã đờ đẫn vì mệt mỏi. Đó là một cách kiếm tiền thật khốn khổ. Và ai cũng từng thử vận may của mình một lần.

Một chiếc taxi quay mũi về phía dải đất, đưa khách vào bờ. Red lái con thuyền nhanh nhẹn lẩn vào phía bên kia tia quét của ngọn đèn pha. Giá mà ngọn đèn lướt thêm vài thước nữa, tất cả sẽ thành một trò đùa, nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Nó quét lừ đừ và những ngón sóng mờ mịt che khuất con thuyền đang vượt qua đường ranh giới tiến sát đến con tàu, bên dưới phần nhô ra. Chúng tôi lướt chéo lên phía những thanh ngang nhớp nháp của con tàu, âm thầm, lén lút.

Những cánh cửa sát mờ mờ trên đầu chúng tôi dường như quá cao để với, quá nặng để mở, cho dù có với tới. Con thuyền chạm nhẹ vào bên mạn chiếc “ Montecito”. Mép sóng mệt mỏi liếm bên dưới chân chúng tôi. Một bóng đen to lớn đứng dậy bên cạnh tôi và một sợi thòng lọng tung lên không trung, đập vào thành tàu, bám lấy và cuối cùng rơi xuống, bắn tóe nước. Red lôi nó lên bằng cái móc thuyền và buộc vào chỗ nào đó trên hộp che động cơ. Sương mù làm mọi vật trở thành hư ảo. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo như những tro tàn của một cuộc tình.

Red ghé sát tôi, hơi thở của anh ta hổn hển bên tai tôi.

- Nó lên cao quá, chờ một ngọn gió lành nó sẽ khua cái chân vịt của nó trong không khí. Chúng ta phải trèo lên những thanh chắn kia thật đúng lúc.

- Tôi có thể chờ, - tôi nói run run vì rét.

Anh ta đặt tay tôi lên vôlăng và quay nhẹ, bảo tôi giữ con thuyền đúng vị trí hiện tại. Có một then sắt làm chốt cài sát với thanh ngang, uốn vòng theo thân tàu, có lẽ nó trơn trượt như một cây sào nhớp nháp.

Trèo lên trên đó cũng quyến rũ như trèo lên những gờ mái của một tòa nhà cao tầng. Red vươn thẳng người, sau khi chùi tay vào quần để nhựa đường trên quần bám vào tay. Anh ta leo lên không một tiếng động, đôi giày mềm bám vào những thanh ngang kim loại, thân hình anh ta duỗi dài về phía phải.

Bây giờ luồng đèn pha quét xa xa phía bên ngoài chúng tôi. Ánh sáng hắt khỏi mặt nước hình như làm cho mặt tôi cũng lóe lên như một ngọn lửa, nhưng không có gì xảy ra cả. Có tiếng cót két của chiếc bản lề nặng mở trên đầu tôi. Bóng ma mờ nhạt của một vùng ánh sáng vàng nhỏ giọt vào sương mù rồi tắt ngấm. Khoang cửa nhận hàng mở ra một nữa. Nó không được gài từ bên trong. Tôi tự hỏi tại sao.

Tiếng thì thầm tới tai tôi chỉ là những âm thanh vô nghĩa. Tôi buông tay khỏi vôlăng và trèo lên. Có lẽ là chuyến đi gay go nhất mà tôi đã tiến hành. Rồi nó ập vào tôi với tiếng thở hổn hển, một mớ những rác rưởi, thùng và hộp, dây thừng cuộn, những đoạn xích han rỉ. Những con chuột chí chóe trong các góc tối tăm.

Ánh sáng vàng vọt đến từ một khung cửa hẹp phía xa. Red ghé sát tai tôi:

- Từ đây chúng ta sẽ theo một lối đi thẳng tới gian nồi hơi. Họ chỉ có máy hơi nước thôi, không có diesel trên con tàu thượng hạng này đâu. Chắc sẽ có một gã ở bên dưới. Hai tốp thủy thủ leo hết lên boong chơi cùng đám cờ bạc, cả những tay gác và trực ban. Họ sẽ dán mắt vào chỗ om sòm. Từ gian nồi hơi, tôi sẽ chỉ cho anh một cửa thông gió không có lưới chắn. Nó dẫn tới boong tàu là ở ngoài phạm vi của tôi rồi. Nhưng tất cả những cái đó là phần việc của anh - khi anh còn sống.

- Anh phải có liên hệ với ai đó trên tàu, - tôi nói.

- Chuyện khôi hài hơn đã xảy ra. Anh sẽ quay lại ngay chứ?

- Tôi có thể gây một vụ náo động trên boong, - tôi nói và lấy chiếc ví ra. - Tôi nghĩ nên gửi anh thêm chút tiền. Đây. Hãy giữ lấy cái gáo của anh như thể việc này là việc của chính anh.

- Đừng hàm ơn tôi gì hết, anh bạn.

- Tôi mua chuyến về, ngay cả nếu tôi không còn về nữa. Cầm lấy tiền đi, hay anh bắt tôi phải nài nỉ?

- Anh có cần giúp đỡ thêm chút gì trên ấy không?

- Tất cả những gì tôi cần là tài ăn nói và tất cả những gì tôi có chỉ là cái lưng của loài bò sát.

- Cất mớ giây lộn của anh đi, - Red nói - Anh đã thanh toán chuyến về rồi. Tôi nghĩ là anh có hơi hoảng đấy.

Anh ta nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay anh ta khỏe mạnh, nổi chai, ấm nóng và hơi dinh dính.

- Tôi biết là anh sợ, - anh ta thì thào.

- Tôi sẽ vượt qua cách này hoặc cách khác, - tôi nói.

Anh ta quay đi, ánh mắt dò hỏi, tôi không đọc được điều gì trong cái nhìn ấy. Tôi đi theo anh ta giữa đống thùng hộp ngổn ngang, qua ngưỡng cửa cao bằng thép, chui vào một lối đi dài tối om có mùi của con tàu. Qua khỏi khúc tối, chúng tôi tới một sàn thép, trơn nhẫy những dầu, leo xuống một thang sắt rất khó vịn tay. Tiếng xì xì của đèn đốt dầu phụt vào không khí trùm lên các âm thanh khác. Chúng tôi tới chỗ tiếng xì qua hàng núi sắt thép câm lặng.

Rẽ ngoặt một chút, chúng tôi thấy một gã người Ý thấp bé bẩn thỉu ngồi trong chiếc ghế bện bằng dây thép, mặc sơ mi lụa màu tím thẫm và đang đọc tờ báo buổi tối, lấy ngón tay trỏ đen sì dò dẫm trang báo. Hắn đeo đôi mục kỉnh cổ lỗ từ thời cụ cố nội hắn cũng nên. Red tới sau lưng hắn không một tiếng động. Anh ta nói lịch sự:

- Ê, anh lùn, lũ trẻ ở nhà ra sao?

Gã người Ý há mồm và thọc tay vào ngực sơ mi tím mở phanh. Red nện vào quai hàm hắn và túm lấy hắn. Anh ta đặt hắn nhẹ nhàng xuống sàn và xé chiếc sơ mi tím thành từng dải.

- Cái này làm hắn quỵ nhanh hơn là nện vào ngực - Red nói nhỏ - vấn đề là nhỡ ra có cha nội nào leo lên thang cửa thông gió thì lắm chuyện phiền. Còn ở tít trên kia chẳng ai nghe thấy gì.

Anh ta trói và nhét giẻ vào mồm gã lùn cẩn thận, đặt mục kỉnh của hắn vào một chỗ an toàn, và chúng tôi tới cửa thông gió không có lưới chắn. Tôi nhìn lên, không thấy gì ngoài bóng tối mịt mùng.

- Tạm biệt, - tôi nói.

- Có lẽ anh cần một chút hỗ trợ.

Tôi rùng mình như một con chó ướt.

- Tôi cần sự hỗ trợ của đám thủy thủ. Nhưng tôi sẽ phải làm một mình, hoặc không làm gì hết. Tạm biệt.

- Anh tính bao lâu? - Giọng anh ta vẫn có vẻ lo lắng.

- Một giờ hoặc ít hơn.

Anh ta nhìn tôi, cắn môi, rồi gật đầu.

- Nếu gặp cha nội nào thì cứ thế, - anh ta nói. - Lẩn vào sòng bạc, nếu anh đủ thì giờ.

Anh ta bước đi bốn bước lại quay lại:

- Cái cửa nhận hàng mở có thể giúp anh điều gì đó.

Anh ta bước nhanh.