← Quay lại trang sách

Chương 162 Đại ma vương Dịch Nhiên.

Nguyên Tu Vân cảm thấy trước mắt mình diễn ra một chuyện tuyệt đối không nghĩ đến được, tới hôm nay y có thể nghĩ tới mình và Dịch Nhiên nhất định có thể đem cừu gia lớn nhất chơi hư triệt để, cũng nghĩ đến có thể nửa đường có lẽ sẽ có hơi trắc trở, nhưng y kiên định cho rằng bọn họ sẽ thành công.

Kết quả bọn họ thực sự thành công, nhưng vì sao chuyện đột phát cũng xảy ra theo rồi?

Kẻ trước mắt cười với y tới mực vẻ mặt đầy tà khí, toàn thân đều tản ra hơi thở rối loạn này là ai? Đạo lữ mặt băng sơn đầu gỗ thuần tự nhiên của y kia đâu, ngoại trừ lúc đánh nhau sẽ hơi hưng phấn kia đi đâu rồi? Nguyên Tu Vân làm sao cũng không nghĩ ra được, sao đánh một trận đã hoá thành dáng vẻ hiện giờ này rồi.

“Có ta ở đây, sao ngươi có thể khóc chứ! Là ai khi dễ ngươi? Ta nhất định sẽ đem người đó bầm thây vạn mảnh!” Dịch Nhiên khẽ cười đi tới trước mặt của Nguyên Tu Vân, đưa tay cầm lên một lọn tóc dài của y đặt trên khoé miệng khẽ hôn một cái.

Nguyên Tu Vân run run thiếu chút nữa ngã xuống từ giữa không trung. Đệch mịa, càng ngày càng không bình thường!!

Mặt không thay đổi túm tóc mình về, Nguyên Tu Vân lau mặt một cái, vội vàng nói: “Chúng ta đã đem chuyện làm xong cả rồi, khúc mắc của ngươi cũng nên tháo gỡ rồi. Còn lại một số tôm tép nhỏ thế nào cũng không lật được trời đâu, chúng ta có thể giải quyết từ từ, cho nên giờ chúng ta rời đi nơi này đi, tìm một nơi bắt đầu tĩnh tâm tu luyện đi.”

Khóe miệng Nguyên Tu Vân giật một cái: “…? Ngươi vừa nói cái gì?”

Nguyên Tu Vân ngẩng đầu nhìn cẩn thận cái tên vẻ mặt khắp người đều là tà khí này, trong lòng bắt đầu xoắn xuýt rốt cuộc có nên cho hắn một ngọn lửa đốt cho tỉnh hay không, chẳng qua, dùng lửa đốt hắn thật sự có hơi quá thảm rồi, cứ nên dùng nước tưới đi! Cho dù hắn nhiều thủ đoạn bịp bợm, luôn sẽ có cách có thể đem thứ này làm cho bình thường thôi. “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Trên mặt của Dịch Nhiên lộ ra một nụ cười hơi quỷ dị, “Đương nhiên là đi một nơi tốt rồi. Nghe nói nơi đó xa hoa mà lại phục vụ chu đáo, thứ nên có đều có đủ, là thành trì rất được hoan nghênh đấy.”

Gương mặt Nguyên Tu Vân hoài nghi: “Thật ư?”

Nguyên Tu Vân lúc này ở trong lòng suy tính thật nhanh rốt cuộc là đạo lữ nhà mình xảy ra vấn đề gì rồi, lúc này cũng không chú ý nhiều tới lời nói của Dịch Nhiên, mãi tới sau khi y đứng ở trên thân kiếm thấy một tòa thành trì ở xa xa được mây màu hồng đào vây quanh, trong lòng dâng lên dự cảm rất không ổn.

“… Đây là thành gì?”

Nguyên Tu Vân hỏi đã muốn rời đi, kết quả bị đạo lữ kiếm thể trời sinh nắm chặt cứng, trực tiếp đem y dẫn tới cửa thành.

“Hoan nghênh nhị vị đã đến Song Tu chi thành!” Hai nữ tử xinh đẹp như hoa đứng ở cửa, mặc áo lụa trong suốt hơi mỉm cười. Nguyên Tu Vân nghe nói như thế, một hơi thiếu chút nữa nghẹn luôn rồi: “Các ngươi lập lại lần nữa?!”

“Hoan nghênh hai vị tới Tình Ái chi thành!”

Nguyên Tu Vân: “…” Các ngươi cho rằng thay đổi hai chữ ta cũng không biết thành này là làm nghề gì sao?!

“Chúng ta không, ngươi làm gì thế?!”

Nữ tử nhận được linh thạch cực phẩm cả hai mắt đều sáng lên, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lại mang tà khí của Dịch Nhiên, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, một vị kim chủ tốt như thế vậy mà đã có đạo lữ, thật là không cho nữ tử sống á! “Hai vị mời đi theo ta.”

Nguyên Tu Vân: “…” Lão tử đã tức không biết nên làm gì rồi. (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Cuối cùng đánh cũng đánh hắt nước cũng hắt rồi, Nguyên Tu Vân cũng thử đủ loại biện pháp một lần rồi cũng không thể khiến bản thân đại ma vương hóa đạo lữ khôi phục bình thường, mà toàn bộ quá trình trên đường đi thoạt nhìn cũng giống như là y cố tình gây sự, hắn cố gắng giải thích với người khác đạo lữ nhà mình là một băng sơn muộn tao thẹn thùng, nhưng biểu tình của tất cả mọi người ném cho y ngươi đang chọc ta. Đến cuối cùng, Nguyên Tu Vân quyết định bình vỡ rồi thì đập cho nát luôn*, y ngược lại muốn nhìn, thứ này rốt cuộc có thể làm yêu (quái) đến khi nào!

[Phá quán tử phá suất: Ví dụ có thiếu sót, sai lầm hoặc là sau khi đã bị thất bại, mặc cho buông trôi, không sửa thêm, hoặc trái lại có ý định phát triển theo hướng tệ hơn. Có thể nôm na với thành ngữ: phóng lao thì theo lao.]

Vì vậy, trên đường Nguyên Tu Vân trưng ra khuôn mặt lạnh nhìn Dịch Nhiên dùng một trăm viên linh thạch cực phẩm mua một phòng ngọc thuỷ tinh từ bên trong có thể thấy phong cảnh bên ngoài, nhưng người bên ngoài thế nào cũng nhìn không thấy bên trong, có người nói phòng ngọc thuỷ tinh này quý giá đắt tiền có thể lên trời xuống đất, xuyên núi độn biển thoả mãn, hơn nữa có thể tự động che giấu dấu vết, ở thời điểm che giấu dấu vết chỉ cần tu vi của tu giả bên ngoài không cao hơn tu vi của tu giả trong phòng, nhất định bọn họ cũng sẽ không phát hiện phòng này.

Nguyên Tu Vân chỉ nghe nói cái này là phòng ngọc thuỷ tình đã cảm nhận được dụng ý xấu đập vào mặt, y thậm chí hoài nghi mình có phải đang nhìn mình tìm đường chết hay không?! Sau đó, y đã bị Dịch Nhiên cảm thấy mỹ mãn tha vào phòng, trong phòng chợt lóe liền bay vào trong mây, trôi nổi ở không trung.

Nguyên Tu Vân nhìn thành trì được khái quát hoàn toàn ở phía dưới và tu giả đi ngang qua, linh điểu bay qua, ngược lại cảm thấy phong cảnh ở đây vẫn thật không tệ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi không sợ độ cao.

Sau đó y đã bị Dịch Nhiên ôm lấy từ phía sau.

???

“Phong cảnh ở đây đẹp không?”

Nguyên Tu Vân hơi cảnh giác mà trả lời: “Tạm được.”

Nguyên Tu Vân hoàn toàn không hiểu phong cảnh đẹp và song tu có quan hệ trực tiếp gì! Khi y bị đè lên trên thảm nhung thuần màu trắng bên trong phòng ngọc thuỷ tinh, cả người cũng không tốt rồi!

“Không phải là, ngươi, ưm!”

Tất cả lời nói đều bị ngăn ở trong miệng, Nguyên Tu Vân trừng lớn hai mắt nhìn Dịch Nhiên gần như có chút hung ác mút vào, liếm lấy môi lưỡi của y. Trong ánh mắt của hắn lúc này hiện lên màu đỏ thẫm, dục vọng và muốn chiếm làm của riêng ở trong đó khiến người ta sợ hãi, nhìn Nguyên Tu Vân khiến lòng kinh hải gan run rẩy.

“Ừm … Há á …” Tay bị đè chặt xuống đất, toàn thân Nguyên Tu Vân không thể động đậy, sau đó thân thể y chợt run rẩy, trên đùi và bụng bị đôi tay vuốt ve vô cùng tình sắc, loại xúc cảm ấm áp và hơi hơi thô bạo này khiến y nhịn không được toàn thân đỏ lên.

“Toàn thân ngươi cũng thật thơm.” Dịch Nhiên cúi đầu ở bên tai Nguyên Tu Vân nhẹ nhàng liếm một cái, hài lòng nhìn người dưới thân run rẩy lần thứ hai, bàn tay lưu luyến bắt đầu hướng về một nơi, ở trong nháy mắt chạm vào, trong lòng bàn tay Dịch Nhiên liền xuất hiện một bình ngọc màu đỏ.

“Ta tin ngươi mới, ớ!”

Ngón tay mang theo chất lỏng thoáng cái thâm nhập vào trong cơ thể, toàn bộ cơ thể Nguyên Tu Vân đều căng cứng, mà khiến y cảm thấy không ổn chính là, y có thể cảm thấy chất lỏng trong nháy mắt đã dung nhập vào trong cơ thể y, sau đó, toàn thân y giống như thiêu đốt vậy, bắt đầu vô cùng khát cầu gì đó!

“Ngươi, hô … Ngươi mau cút cho ta, cút xuống đi!”

Dịch Nhiên nhìn chằm chằm đạo lữ dưới thân lúc này thoạt nhìn mị ý kinh người, cảm giác sâu sắc bản thân trước đây bỏ lỡ quá nhiều, hắn thoáng cái đem Nguyên Tu Vân bế lên, khiến hai chân y vòng ở hông của mình, sau đó đem dục vọng đã trướng đến phát đau từ lâu khảm thật sâu vào trong cơ thể Nguyên Tu Vân, cảm giác thỏa mãn trong nháy mắt đó hầu như khiến hắn rên rỉ ra.

“Ừ á! Ngươi việc này, “

Hai mắt Dịch Nhiên đỏ thẫm ôm chầm đầu của Nguyên Tu Vân, lần thứ hai hung hăng hôn lên người khiến máu toàn thân hắn sôi trào này, hạ thân cũng luật động như cuồng phong bạo vũ. Nguyên Tu Vân bị động tác của hắn kích thích toàn thân đều đang phát run, môi lưỡi và cảm giác da thịt đụng vào gần như khiến y phát điên. Mà y co rút lại càng chặt, xâm nhập ngược lại càng mạnh mẽ ác liệt, vui vẻ cũng gần như tăng gấp bội. Nguyên Tu Vân cảm thấy y sắp không thể suy nghĩ được nữa.

À … Thôi đi, chờ tên cầm thú này phát điên xong, y mới tính sổ thật tốt!

Mà lúc này, Mạnh Dao đang chơi phiêu lưu ở trên một núi cao thác nước nào đó, đột nhiên coi một quẻ thoát khỏi nguy hiểm mang tính quyết định cho nhi tử của mình kia, chỉ chốc lát sau bà cực kỳ sợ hãi mà đứng lên, bắt lấy đạo lữ nhà mình bên cạnh đang chuẩn bị bay xuống, hô lên:

“Không xong! Chúng ta phải nhanh chóng trở về! Đứa ngốc manh nhà chúng ta phát bệnh rồi, đây là quẻ tượng phải mất đạo lữ á!”

Dịch Tiêu sờ sờ mũi, lựa chọn im miệng, loại chuyện phụ thân nào cũng không phải ông có thể lựa chọn, trách ông ư. Chẳng qua mất đạo lữ là một chuyện quá đáng sợ rồi, bọn họ phải nhanh chạy trở về, miễn cho nhi tử nhà mình lẻ loi cả đời á!