Tập 2
Vĩnh Phong đang chăm chú vào số giấy tờ trên bàn thì có tiếng gõ cửa. Anh vẫn không ngẩng lên:
- Vào đi.
Xuân Thảo ló đầu vào:
- Thưa giám đốc, có điện thoại.
Vĩnh Phong quay ra:
- Là em à!
- Ừm. Chớ anh nghĩ ai?
- Anh cứ tưởng Tấn Khải.
- Tấn Khải đang ở kho hàng. Để em gọi cho.
Vĩnh Phong khoát tay:
- Thôi khỏi, em gọi Nhật Nam giùm anh cũng được.
- Không có chuyện gì nữa, em xin phép nghe. Anh nghe điện thoại đi để người ta chờ.
- Ừ. Em bảo Oanh Oanh nối dây trực tiếp cho anh.
Xuân Thảo khép cửa, Vĩnh Phong nhấc điện thoại. Anh nhấn nút:
- Alô.
-...
- Phải! Tổng giám đốc công ty dịch vụ tin học nghe đây!
-...
Vĩnh Phong sửa lại tư thế ngồi:
- Là cô à?
-...
Vĩnh Phong cau mày:
- Sao cô biết số điện thoại của công ty tôi?
Có tiếng cười trong máy.
Vĩnh Phong bực bội:
- Thật ra cô muốn gì đây?
-...
- Tôi không rảnh để đùa với cô.
Vĩnh Phong dằn mạnh điện thoại xuống bàn. Vừa lúc đó Nhật Nam cũng đẩy cửa bước vào, anh tươi cười:
- Sao, giám đốc? Làm gì mà nổi nóng thế? Cái điện thoại, cái bàn nó đâu có tội. Nếu muốn trút thì trút giận vào người gọi điện thoại cho giám đốc kìa.
Vĩnh Phong im lặng ngả người ra ghế, Nhật Nam tiếp:
- Nè, nói gì đi chứ. Có phải bản hợp đồng có vấn đề, hoặc người yêu của ông không tới?
Reng... reng... reng...
Vĩnh Phong nhanh tay chụp điện thoại:
- Alô.
-...
Vĩnh Phong lớn tiếng:
- Là cô? Thật sự cô muốn gì ở tôi đây?
-...
- Tôi không rảnh để đùa với cô. Cô dẹp những cái trò quỷ quái của cô đi.
Vĩnh Phong gác điện thoại. Anh hất mặt với Nhật Nam:
- Nhìn gì?
Nhật Nam xua tay:
- Tại hôm nay thấy tổng giám đốc Vĩnh Phong của tao lạ quá!
Vĩnh Phong chồm lên:
- Lạ là sao?
- Lần đầu tiên tao thấy mày nghe điện thoại mà nổi giận.
Reng... reng... reng...
Điện thoại lại reo, Vĩnh Phong thảy cây viết xuống bàn:
- Mày nghe đi, sẽ hiểu.
Nhật Nam nhấc máy:
- Alô.
-...
- Phải, văn phòng công ty dịch vụ tin học nghe đây!
-...
- Xin lỗi cô là ai? Tìm giám đốc có chuyện gì không?
-...
- Thu Cúc? - Nhật Nam giật mình - Cô về nước bao giờ?
-...
- Ồ! Vĩnh Phong không có nhắc tới nên tôi không rõ.
-...
- Tôi là Nhật Nam. Thu Cúc không nhận ra giọng nói của tôi à?
-...
Nhật Nam mỉa mai:
- Đã 8 năm rồi còn gì?
-...
- Cô hỏi Vĩnh Phong? À, đợi chút - Nhật Nam quay lại hỏi bạn - Sao, có nghe không?
Vĩnh Phong lắc đầu:
- Mày dẹp giùm tao đi. Để cho tao yên với.
- Tao hiểu - Alô. Xin lỗi nghe Thu Cúc, Vĩnh Phong vừa đi khỏi.
-...
- À! Có lẽ Vĩnh Phong đã về nhà.
-...
- Không có gì. - Nhật Nam cúp máy - Xong xuôi!
Vĩnh Phong trừng mắt với bạn:
- Tài lanh chi vậy? Mày nói tao về nhà, nhỡ cô ấy gọi điện đến làm phiền nữa thì sao?
- Mày biểu tao nghe điện thoại mà!
- Tao biểu mày nghe điện thoại là tao muốn tránh rồi. Vậy mà còn chỉ đường về nhà. Thiệt là...
- Tao xin lỗi, tại tao không biết mày dị ứng Thu Cúc đến như vậy.
Vĩnh Phong khoát tay:
- Thôi bỏ đi.
Nhật Nam tò mò:
- Thật ra Thu Cúc vẫn còn quan tâm lo lắng cho mày đó, Vĩnh Phong à!
Vĩnh Phong nhếch môi:
- Thì đã sao. Tao và Thu Cúc không còn gì nữa kể từ khi Thu Cúc bước lên xe hoa. Kìa! 8 năm trôi qua, tao cố gắng lặng yên, vùi chôn kỷ niệm, vậy mà...
Nhật Nam đặt tay lên vai bạn:
- Mối tình đầu, lúc nào cũng khó quên. Tao hiểu mày mà. Thái Vinh có biết Thu Cúc về nước không?
- Biết, cái hôm Thu Cúc đến nhà tìm tao.
Nhật Nam trợn mắt:
- Thu Cúc đến nhà tìm mày?
Vĩnh Phong thở dài:
- Phải. Thu Cúc đến tìm tao, ý cô ấy muốn nối lại chuyện xưa, và cô ấy đã ly dị với chồng.
- Còn ý mày thế nào?
- Tao đã cự tuyệt và nói rõ cho Thu Cúc hiểu, nhưng Thu Cúc quyết không bỏ cuộc. Tao chưa lấy vợ nghĩa là Thu Cúc vẫn còn có cơ hội.
Nhật Nam chép miệng:
- Căng à!
Nhật Nam nhìn thẳng bạn:
- Tao hỏi thật, mày có đối tượng chưa?
Vĩnh Phong nhướng mắt:
- Có liên quan gì tới mày?
- Nếu mày có đối tượng và đã yêu thì tao yên tâm.
- Nghĩ gì vậy cha nội?
- Mày có người yêu thì sẽ không gặp sự cản trở của Thu Cúc.
Vĩnh Phong nhìn vào khoảng không:
- Tao không dám chắc Thu Cúc sẽ còn làm gì. Nhưng mày yên tâm đi, chính tao đứng ra dàn xếp chuyện này. Cám ơn mày quan tâm đến tao.
- Bạn bè với nhau, mày đừng khách sáo. À! Mày biểu Xuân Thảo gọi tao lên đây làm gì?
Vĩnh Phong cười:
- Có chuyện mới gọi mày chứ. Chẳng lẽ gọi mày lên đây đế tán gẫu với tao sao? Tao đâu dễ dàng phí thời gian như vậy.
- Ai biết đâu được.
Vĩnh Phong rút tập hồ sơ trong hộc tủ đưa cho Nhật Nam:
- Cái này là của mày.
Nhật Nam đón lấy:
- Gì nữa đây cha nội?
- Thì mày coi đi, tất cả chi tiết đều nằm trong đó.
Nhật Nam lật ra xem, anh kêu lên:
- Đi Vĩnh Long?
Vĩnh Phong gật đầu:
- Ừm!
- Có lộn không? Tao vừa đi Vĩnh Long về, bây giờ còn đi xuống dưới nữa!
- Không lộn đâu. Đó là nhiệm vụ của mày.
Nhật Nam xếp tập hồ sơ lại:
- Mày chọn nơi khác cho tao đi. Vĩnh Long, Vĩnh Long hoài chán lắm!
- Muộn rồi! Vì tao đã gọi điện cho chi nhánh Vĩnh Long nói là ông Hoàng Nhật Nam sẽ trực tiếp làm việc.
Nhật Nam ôm đầu:
- Mày giết tao thì hay hơn. Cả tuần nay tao không có thời gian hẹn Xuân Thảo, mày có biết không?
- Biết. Nhưng công việc là quan trọng hơn, Xuân Thảo cũng hiểu mày mà. Với lại mày và Xuân Thảo bên nhau gần 8 năm nay. Ngày ngày gặp mặt nhau còn kiện cáo gì nữa? Thôi thì hành đi, bao giờ mày và Xuân Thảo làm đám cưới tao cho nghỉ bù.
Nhật Nam vẫn chưa chịu thôi:
- Vậy còn Tấn Khải, mày bảo nó đi thế tao đi. Tao năn nỉ mày mà.
- Không được, Tấn Khải có công việc riêng. Hắn phải bay ra Hà Nội vào ngày mai.
Nhật Nam ngồi phịch xuống ghế:
- Hết rồi! Tiêu tan mộng đẹp.
Vĩnh Phong bật cười:
- Mày làm gì mà có vẻ khủng khiếp vậy? Cuối tuần này tao phải về Đồng Tháp nữa đó. Ai cũng có công việc riêng. Thời buổi kinh tế thị trường đừng nên than vãn.
Nhật Nam ra vẻ thiểu não:
- Biết làm sao hơn. Tổng giám đốc ra lệnh thì phải chấp hành thôi.
- Giỏi lắm. Cuối năm công ty sẽ thưởng cho.
- Cám ơn!
Reng... reng... reng...
Chuông điện thoại reo. Nhật Nam chụp máy.
- Để tao.
- Alô. Alô...
Vĩnh Phong kéo tay Nhật Nam:
- Trời ơi! Nho nhỏ 1 chút. Mày nói trong điện thoại kiểu đó người ta hết hồn mất.
Nhật Nam ra hiệu:
- Im lặng đi, để cho tao nghe.
- Alô. Văn phòng công ty dịch vụ tin học nghe đây!
-...
- Xin lỗi! Ở đâu gọi tới vậy?
-...
- Ờ! Chờ chút. - Nhật Nam nhìn Vĩnh Phong - Tìm mày đó.
Vĩnh Phong hỏi:
- Ai vậy?
- Tao không biết.
Nhật Nam trao máy cho Vĩnh Phong:
- Alô.
-...
- Gọi cho anh có việc gì không?
-...
- À! Anh nhớ rồi!
-....
- Ba mẹ anh đi đám cưới về chưa?
-...
- Vậy hả? Anh cố gắng về sớm.
-...
- Được rồi! Cám ơn em. Anh cúp máy nghe.
Vĩnh Phong gác máy. Nhật Nam thắc mắc ngay:
- Cô gái nào gọi điện thoại cho mày mà mày vui quá vậy?
Vĩnh Phong hất mặt:
- Mày hỏi làm gì?
- Biết không được sao? - Nhật Nam điểm mặt - A! Vui mừng hớn hở. Có phải là người yêu của mày gọi đến không?
- Mày đoán mò vừa thôi. Người yêu tao gọi đến thì tại sao tao hỏi thăm ba mẹ tao làm gì?
- Biết đâu người yêu mày đang ở nhà mày thì sao?
- Đừng bướng nữa! Người vừa gọi điện cho tao lúc nãy là em họ tao.
Nhật Nam trề môi:
- Em họ mày, tao không tin chút nào. Em họ của mày mà mày vui mừng vậy sao? Chắc là có vấn đề.
Vĩnh Phong gườm bạn:
- Vấn đề là mày có vấn đề đó. Chuyện của tao, tao cũng đâu cần giải thích. Tin hay không là tùy mày.
- Làm gì mà nóng nảy vậy giám đốc, tao chỉ nói đùa thôi mà.
- Tao biết, tao biết cái tật mày đùa dai. Thằng quỉ!
Vĩnh Phong đập mạnh lên vai bạn, cả 2 cùng phá ra cười.
Vừa nấu nước Đoan Nghi vừa xem đồng hồ. Cô bé lẩm nhẩm:
- Chắc kịp!
Mọi việc đều được bàn tay nhỏ nhắn làm cấp tốc. Xong đâu đấy, cô bé nhanh nhẹn rửa tay.
Lau vòi vào cái khăn treo gần cửa sổ. Đoan Nghi chạy nhanh lên nhà trên. Cô bé thở phào:
- Còn 5 phút nữa!
Cầm rờ-mốt tivi trên tay. Đoan Nghi lại salon ngồi. Trong lòng cô bé thấp thỏm chờ đợi trận đấu vòng chung kết giải vô địch quốc gia giữa Đồng Tháp tỉnh nhà và Công an Thành phố.
Đoan Nghi lo sợ Đồng Tháp sẽ thua. Vì có nhiều người nói rằng:
- Làm sao Đồng Tháp thắng nổi Thành phố. Đồng Tháp yếu thế quá. Thành phố nắm chắc bàn thắng trong tay. Đoan Nghi không tin, Đoan Nghi không tin là Đồng Tháp chịu thua.
Trên màn hình hiện ra:
- Sân vận động Cao Lãnh đây rồi! Trông rất lạ và đẹp ra, không thua gì sân vận động Thống Nhất.
Bình luận viên Tuấn Hưng giới thiệu:
- Trên màn ảnh nhỏ và trước mặt các bạn 2 đội mạnh vào chung kết là Đồng Tháp và Công an Thành phố. Giới thiệu với các bạn bên phải của sân là đội Công an Thành phố, bên trái của sân là đội Đồng Tháp. Đội công an Thành phố mặc áo đỏ quần đỏ, với độ hình tiền đạo Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Liêm Thanh, Chí Bảo, Chu Văn Mùi... Đội Đồng Tháp mặc áo vàng quần xanh với đội hình: Thủ môn Trần Thanh Nhạc, cặp tiền đạo xuất sắc Trịnh Tấn Thành, Huỳnh Quốc Cường, hậu vệ Trần Công Minh, Ngô Công Nhậm, Trang Văn Thành, Quang Hùng, Anh Tuấn...
Thưa các bạn, theo ước tính, trên sân vận động Cao Lãnh hiện giờ có tới27 ngàn khán giả đến xem, ban tổ chức của Đồng Tháp cho phát thêm vô đứng nhưng không đủ. Đã khuyên số khán giả còn lại ở ngoài cổng về xem tivi nhưng họ không chịu...
Theo chúng tôi thấy, khán giả hâm mộ bóng đá ở An Giang, Vĩnh Long, Tiền Giang, Minh Hải, Hồng Ngự, Cần Thơ... đến rất đông. Điều này cho thấy nền bóng đá Việt Nam không chỉ dừng lại ở Sea Games 18 và Tiger-Cup.
Thưa các bạn, 2 đội Đồng Tháp và công an Thành phố chào khán giả và ban tổ chức xong. Bây giờ trọng tài cho 2 đội bắt đầu.
Chuông cổng kêu vang, Đoan Nghi nhanh chân chạy ra. Tưởng Vĩnh Phong, cô bé mừng rỡ:
- Anh Phong hả? Về sớm thế, nhưng anh về là kịp lúc để xem đội Đồng Tháp và Công an Thành phố tranh giải đương kim vô địch quốc gia 96.
Cô bé liếng thoáng:
- Anh bắt đội nào. Còn em, em bắt đội Đồng Tháp đó.
Cánh cổng bật mở, Đoan Nghi ngơ người vì người bấm chuông cổng không phải là Vĩnh Phong mà là 1 cô gái xa lạ.
Đoan Nghi nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi, chị tìm ai?
Cô gái kia hất mặt:
- Anh Vĩnh Phong có nhà không?
Đoan Nghi cau mày trước vẻ phách lối kiêu kỳ hách dịch của cô gái. Cô bé cũng xẵng giọng lại:
- Anh Phong không có nhà.
Cô gái kia cằn nhằn:
- Sao tôi gọi điện lại công ty thì người trong văn phòng công ty cho biết Vĩnh Phong đã về nhà?
- Cái đó thì tôi không biết, vì anh Phong đi làm chưa về.
Như không tin, cô gái nhún chân nhìn vào trong sân. Đoan Nghi tỏ vẻ khó chịu:
- Tôi đã nói anh Vĩnh Phong chưa về mà, chị không tin sao?
Cô gái chuyển cái nhìn qua Đoan Nghi, hỏi với giọng như tra vấn:
- Cô là ai mà ở trong nhà Vĩnh Phong vậy? Tôi thấy cô lạ lắm.
Đoan Nghi buông gọn:
- Em họ.
Cô gái chuyển tông nhanh, đổi giọng ngọt ngào:
- Thì ra vậy, hèn gì lúc trước chị tới đây không thấy em.
Cô gái xởi lởi:
- Chị tên Thu Cúc, bạn thân của anh Phong. Còn em, em tên gì?
Mới gặp lần đầu, Đoan Nghi đã không ưa. Cô bé trả lời nhát gừng:
- Đoan Nghi.
- Chắc em còn nhỏ tuổi. Lên đây đi học hay đi làm?
Đoan Nghi bực mình vì cái lối tò mò của Thu Cúc:
- Tôi đi làm hay đi học cũng đâu có liên quan gì đến chị.
- Có chứ. Chị là bạn thân của Vĩnh Phong, nếu em đi học thì chị có thể giúp về mặt bài vở. Còn em đi làm thì chị có thể giới thiệu được.
Đoan Nghi nhếch môi:
- Cám ơn chị đã có lòng tốt. Nhưng anh Vĩnh Phong đã giúp tôi.
Thu Cúc vỗ vào đầu:
- Ờ! Chị quên. Anh của em làm tổng giám đốc mà.
Đoan Nghi hỏi Thu Cúc:
- Anh Vĩnh Phong không có ở nhà, bây giờ chị tính sao?
Thu Cúc vuốt lại mái tóc rồi bước hẳn vào trong:
- Chị có thể vào nhà chờ Vĩnh Phong, được không?
Đoan Nghi khép cổng:
- Tùy chị.
Thu Cúc ngồi xuống salon. Đoan Nghi cũng vào tới:
- Chị uống gì?
Thu Cúc lắc đầu:
- Không cần. Chị mới uống nước với người bạn.
- Vậy chị cứ ngồi chờ Vĩnh Phong. Tôi bận việc riêng.
- Không dám phiền Đoan Nghi.
Cô bé kéo chiếc ghế nhỏ qua sát góc tường bên phải để xem tivi.
Đoan Nghi lẩm bẩm:
- Gặp toàn là quỷ ám, làm ta phải bỏ xem trận đấu nãy giờ.
Ở phút 63, Đoan Nghi kêu lên:
- Trời ơi! Sang hiệp 2 rồi sao? Tức quá đi, không biết tỉ số ra sao?
Tiếng bình luận viên Tuấn Hùng:
- Đội Đồng Tháp tạm thời dẫn trước đội Công an Thành phố 2-1.
Đoan Nghi mỉm cười:
- Phải vậy chứ!
- Thưa các bạn, trước màn hình đó là Huỳnh Quốc Cường mang áo số 9. Người đã ghi bàn thắp đẹp nhất trong trận Việt Nam - Indonesia tại Tiger Cup...
Cô bé chống cằm tủm tỉm:
- Anh Cường, anh Minh, các anh hãy cố gắng hơn nữa. Đoan Nghi luôn ở bên các anh và ủng hộ các anh. Quả bóng vàng năm 96 này em tin 2 anh sẽ có tên.
Thu Cúc lên tiếng:
- Đoan Nghi! Con gái sao lại mê đá banh?
Cô bé trả lời nhưng mắt không rời khỏi màn hình:
- Tại tôi thích!
Thu Cúc nhướng mắt:
- Em không sợ ế chồng sao?
- Tôi không quan tâm đến chuyện đó.
Thu Cúc rời salon nhìn quanh:
- 2 bác không có nhà, hở Đoan Nghi?
Đoan Nghi bực dọc:
- Ba mẹ của anh Phong đi dự đám cưới con của người bạn. Chị còn gì để hỏi nữa không? - Cô bé bắt bẻ, giọng mỉa mai - Chị là bạn của anh Phong, đáng lẽ khi mới đến chị phải hỏi thăm ba mẹ anh Phong trước. Đàng này chỉ biết quan tâm đến con trai người ta thôi.
Thu Cúc thầm nghĩ:
"Con bé này lợi hại thật, xem chừng để thua nó thì còn gì là danh tiếng của Thu Cúc. Nói ra câu nào cũng móc họng cả".
Thu Cúc cầu hòa:
- Ôi! Lỗi tại chị.
- Hừm!
Thu Cúc mỉm cười.
"Đanh đá, bướng bỉnh không tệ. Hừ! Đợi đến khi ta chính thức vào nhà này thì đừng hòng lên mặt".
Thu Cúc ngồi xuống bên Đoan Nghi:
- Từ lúc em đến đây ở tới giờ, em có thấy anh Vĩnh Phong dẫn bạn gái về nhà không?
Đoan Nghi bật dậy, cô bé hơi lớn tiếng:
- Đủ rồi nghe! Phép lịch sự của chị đâu? Vào nhà người ta mà tò mò đủ thứ. Thật sự tôi chịu hết nổi rồi! Chị muốn tìm Vĩnh Phong chứ gì? Được, tôi gọi điện cho anh Phong.
Thu Cúc nhẹ giọng:
- Làm gì mà giận vậy Đoan Nghi? Con gái giận lên trông xấu lắm!
Đoan Nghi gạt ngang:
- Mặc kệ tôi!
Cô bé xăm xăm đến bên điện thoại, tay bấm số, cử chỉ giận lắm.
- Alô.
-...
- Làm ơn cho gặp tổng giám đốc Vĩnh Phong.
-...
- Xin lỗi, có phải anh là người bắt máy lúc nãy không?
-...
- À! Có cô gì đó tên Thu Cúc nói là bạn thân của anh Vĩnh Phong, tìm anh Phong và đang chờ ảnh ở nhà.
-...
Đoan Nghi kêu lên:
- Cái gì? Vĩnh Phong đi Thủ Đức rồi à?
-...
- Sao lúc nãy Vĩnh Phong nói trong máy sẽ về ăn cơm chung với gia đình?
-...
- Ờ... cám ơn anh.
Đoan Nghi gác máy:
- Thật là khó hiểu, kẻ đi người đợi.
Thu Cúc hấp tấp nắm vai Đoan Nghi:
- Sao hả, Vĩnh Phong bao giờ mới về?
Đoan Nghi so vai:
- Không biết được.
- Tại sao?
Cô bé khoanh tay:
- Dạ thưa chị, Vĩnh Phong đã đi Thủ Đức rồi ạ.
- Không thể được, Vĩnh Phong muốn tránh mặt chị.
- Tại sao phải tránh mặt chị? Bộ chị làm chuyện gì có lỗi à?
Thu Cúc xua tay:
- Không, không. Chị phải tới công ty tìm Vĩnh Phong.
Thu Cúc quảy túi lên vai chạy ra ngoài. Đoan Nghi nhìn theo chẳng hiểu gì cả.
- Thật là chán, 1 buổi chiều xui xẻo.
Vừa lúc ấy trên màn ảnh tivi, giọng bình luận viên Tuấn Hùng sôi nổi:
- Thưa các bạn, Đồng Tháp đã thắng Công an Thành phố với tỉ số 3-1. Giành chức vô địch quốc gia 96. Trên màn ảnh nhỏ của các bạn, đội trưởng đội Đồng Tháp, Trang Văn Thành đang nhận cúp và cờ. Huỳnh Quốc Cường, Trần Công Minh chung tay chiếc cúp. Thủ môn Minh Tâm, thủ môn Trần Thanh Nhạc... rất nhiều khán giả cho bong bóng bay.
Chợt Đoan Nghi mở to mắt:
- Chuyện gì đấy. Trời ơi! Cầu thủ Thành phố đánh trọng tài. Là ai vậy? Để coi cầu thủ Chu Văn Mùi. Sao lại có cả Lê Huỳnh Đức nữa!
Đoan Nghi nhíu mày:
- Công an không biết luật sao mà còn đi đánh lộn? Ảnh hưởng đến ngành công an, thật là...
Đoan Nghi xua đi:
- Mặc kệ, không liên quan tới mình.
Cô bé vui mừng quá đỗi vì Đồng Tháp tỉnh nhà đoạt cúp vô địch.
- Là... lá... là... la...
Đoan Nghi nhảy chân sáo ra khóa cổng. Cầm xâu chìa khóa, Đoan Nghi lắc leng keng theo bước chân vô tư.
Đoan Nghi dặn chị bếp coi nhà cẩn thận, cô bé vào phòng, chuồi mình lên chiếc nệm êm ái của mình.
Giờ này Đoan Nghi mới suy nghĩ đến hành động và lời nói của Thu Cúc.
Là bạn thân của Vĩnh Phong mà ra vẻ hách dịch, lời nói, giọng điệu kiêu căng. Còn nữa, 1 cũng Vĩnh Phong, 2 cũng Vĩnh Phong. Khi nghe tin mình nói là em họ thì đổi lối nói chuyện và cách xưng hô ngay.
Cô ta cho biết là đã có đến nhà này, sao không nghe anh Phong nhắc đến?
Tìm Vĩnh Phong sao không đến công ty, thừa biết Vĩnh Phong ngày nào cũng đến công ty mà, chạy đến nhà làm gì? Lại còn chờ đợi.
Chợt Đoan Nghi à lên:
- À! Vậy mà nãy giờ ta nghĩ mãi không ra. Chỉ là bạn gái mới bỏ thời gian ra chờ đợi và tìm kiếm vậy thôi.
Đoan Nghi mím môi, cô bé rất ghét Thu Cúc, bạn gái của Vĩnh Phong dù chỉ mới gặp lần đầu.
Tại sao? Tại sao vậy? Vĩnh Phong ơi là Vĩnh Phong, em ghét anh, tại sao anh lại có bạn gái? Tại sao anh lại chọn Thu Cúc làm bạn gái? Xem ra Thu Cúc không ưa 2 bác Vĩnh Nam cho lắm.
Đoan Nghi gục mặt xuống gối.
Vĩnh Phong! Tại sao anh dối em, tại sao anh nói là không có bạn gái. Bây giờ bạn gái của anh, Thu Cúc từ đâu ra. Anh có biết vì sao mấy lúc gần đây em không đối nghịch với anh, lại còn thích vào bếp làm những món ăn mà anh thích. Em muốn anh vui vẻ, em không muốn anh buồn. Tại sao anh không hiểu cho em?
Bây giờ anh đã có người yêu, anh có hạnh phúc của riêng anh. Còn em, thật ra... thật ra bấy lâu nay anh tốt với em làm gì, để cho em hiểu lầm anh. Anh tàn nhẫn lắm...
Giọt lệ lăn dài trên đôi má mịn, Đoan Nghi không biết vì sao mình lại khóc?
Cô bé thầm nhủ:
- Nghi ơi! Đừng nghĩ vớ vẩn, người ta là con nhà giàu, là tổng giám đốc của 1 công ty lớn, mi đừng nên đèo bòng, mi không xứng đáng đâu. Còn việc 2 bác Vĩnh Nam hỏi cưới mi cho Vĩnh Phong, đó chỉ là lời nói của người lớn mà thôi. Chưa chắc Vĩnh Phong đã chịu 1 cô gái quê mùa như mi. Đừng nên tơ tưởng, họa chăng họ chỉ tỏ ra chút lòng thương hại. Nhà giàu họ dư tiền dư của mà.
Rồi Đoan Nghi giật mình:
- Không, không thể được. Ta không yêu Vĩnh Phong. Ta muốn yên tâm học hành. Nhưng con tim của ta nó đau đớn quá!
Đoan Nghi tự vả vào mặt mình:
- Ý nghĩ của mi bậy bạ quá! Người ta không có tình cảm với mi, người ta chỉ xem mi như là 1 đứa em gái. Mi ngu lắm, mi có biết không? Nỗi lòng tâm sự này biết tỏ cùng ai đây? Không dám kể cho bạn nghe, nếu họ biết họ sẽ cười vào mặt mình cho xem. Đành ôm nỗi buồn cho riêng mình.
Giờ này Đoan Nghi muốn viết thư về cho nhỏ bạn thân nhất: Bạch Yến.
Cô bé bật dậy lấy cây viết và đôi giấy. Nằm sấp xuống nệm nắn nót viết.
Thành phố, ngày... tháng... năm...
Bạch Yến thương nhớ!
Viết gì đây. Sao đầu óc ta bỗng nhiên mụ mẫm thế này?
Đoan Nghi ngã người ra nệm khép mắt lại. Trong căn phòng yên vắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt trên trần nhà. Quá mệt mỏi cho 1 buổi chiều. Đoan Nghi lim dim đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trên tay vẫn còn cầm cây viết...
o O o
- Đoan Nghi!
Cô bé giật mình đưa tay chận ngực:
- Ơ! Anh Vĩnh Phong. Sao anh thức sớm vậy? Chưa được 5 giờ mà.
Vĩnh Phong hất mặt:
- Còn em?
- Tại em không ngủ được.
Vĩnh Phong cười cười:
- Thật không?
- Bộ em hay nói dối lắm sao?
- Không dối gì. Hôm qua anh về, chị bếp nói em trên phòng. Anh gõ cửa hoài không lên tiếng nên anh đành xô đại vào. Ôi thôi! Mới có 6 giờ rưỡi mà Trần tiểu thơ nằm ngủ ngon lành. Trên tay còn cầm cây viết, cạnh bên cô 1 đôi giấy "Thành phố, ngày... tháng... năm... Bạch Yến thương nhớ" đúng không hả?
Đoan Nghi đỏ mặt:
- Ừ! Vào phòng người ta nhìn trộm người ta ngủ mà không biết xấu hổ, ở đó còn nói.
- Ai biểu em nói ngủ không được chi. Nè, dám để bụng đói ngủ phải không?
- Phải thì sao? Còn không phải thì sao?
Vĩnh Phong giơ tay:
- Em bướng lắm. Lúc anh về đồ ăn còn y nguyên, biết là em chưa ăn cơm. Anh định gọi em dậy, nhưng chị bếp cản. Nói là lúc chiều em không được vui, giận ai vậy hả?
Trời còn tối không thấy rõ mặt Đoan Nghi, nên Vĩnh Phong cúi thấp xuống để nhìn. Cô bé quay chỗ khác:
- Anh làm gì vậy?
Vĩnh Phong ngồi xuống bên Đoan Nghi:
- Lúc em ngủ, trông em vô tư và hiền lắm, đâu có dữ.
- Đâu được như bạn gái của anh phải không?
Vĩnh Phong ngớ người:
- Bạn gái nào? Anh đâu có bạn gái?
- Có hay không thì tự anh biết lấy.
Vĩnh Phong vỗ vào đầu mình:
- Anh không hiểu gì hết. Nào, nói cho anh nghe đi. Hôm qua ai đến đây và ai đã làm cho em giận?
Đoan Nghi quay lại nhìn Vĩnh Phong:
- Thật sự anh không biết gì hết?
Vĩnh Phong gật đầu:
- Thật mà?
- Vậy anh có dám nghe tôi kể lại không?
- Tại sao không dám? Được, em kể lại đi. Anh đang chờ nghe đây.
Đoan Nghi đứng lên đến bên khóm hồng, cô bé bứt lấy 2 bông hồng. 1 bông hồng nhung, 1 bông hồng trắng đưa cho Vĩnh Phong.
- Anh biết, từ nào tới giờ tôi rất yêu hoa. Loại hoa nào tôi cũng thích, tôi không ghét loài hoa nào cả. Hôm nay tôi bứt 2 nhánh hồng này là anh biết câu chuyện nó như thế nào rồi!
- Em nói rõ ràng hơn đi!
Đoan Nghi nhướng mắt:
- Anh đừng hấp tấp. Chuyện là như thế này: Hôm qua tôi đang ngồi xem tivi thì có tiếng chuông cổng, tôi tưởng anh về nên vừa mở cổng vừa kể chuyện cho anh nghe. Nào ngờ khi cánh cổng bật mở, người gọi cổng không phải là anh, mà là người con gái rất đẹp. Cô ta tự xưng là bạn của anh và đến nhà để tìm anh. Giọng nói và tính cách của cô ta rất kiêu căng và hách dịch. Đáng lẽ là tôi không cho vào, nhưng đến bạn gái xinh đẹp cúa anh nên tôi lịch sự mời vào nhà. Đã vậy còn không biết điều, tò mò đủ thứ chuyện. Tôi đâu phải là người hầu cúa anh mà cô ta tra gạn tôi? - Đoan Nghi ngừng 1 chút để hít thở bầu không khí trong lành, yên tĩnh - Tóm lại, tôi không thích tư cách của bạn gái anh. Mai mốt cô ta có tới đây, có thể tôi sẽ không cho cô ta vào nhà nếu anh không nói cô ta sửa đổi. Tôi không cần nói tên cô ta, anh cũng biết rồi chứ!
Bắt đầu câu chuyện cô kể, Vĩnh Phong đã đoán được ai đến tìm anh.
- "Thu Cúc thật là quá đáng. Gọi điện đến công ty rồi còn đến nhà. Mấy tháng nay Thu Cúc không quấy rầy, anh mừng hết lớn. Thế mà... Có lẽ anh phải giáp mặt Thu Cúc để giải quyết, chứ kéo dài mãi như vầy trước sau gì ba mẹ anh cũng biết thôi".
Thấy Vĩnh Phong im lặng, Đoan Nghi châm chích:
- Sao hả? Tôi nói trúng tim đen rồi phải không, trả lời đi?
Vĩnh Phong nghĩ:
- "Chắc hôm qua Thu Cúc có nói gì xúc phạm nên Đoan Nghi mới hậm hực như thế này".
Vĩnh Phong mỉm cười:
- Chuyện đó đâu có gì lớn lao và quá đáng đâu? 1 cô gái đến tìm anh cũng là chuyện bình thường.
- Anh còn cười, còn dám nói bình thường sao? Đàn ông các anh ai cũng như nhau cả.
Vĩnh Phong chau mày:
- Đừng buộc tội anh như thế, hãy cho anh lời giải thích đã.
- Còn gì để giải thích. Mà anh cũng không cần giải thích với tôi.
- Tại sao không. Rất ư là quan trọng cho cả cuộc đời anh. Tội phạm, kẻ giết người trước khi đem ra xử bắn, quan tòa còn cho ân huệ sau cùng mà. Huống chi chuyện này đâu phải là chiếm đoạt tài sản Xã hội Chủ nghĩa, hay cướp của giết người đâu.
Đoan Nghi nhếch môi:
- Anh lý luận nghe hay lắm. Được, tôi cho anh lời giải thích nhưng phải hợp lý. Nếu không, đừng hòng tôi "cứu" anh.
Vĩnh Phong búng ngón tay:
- OK! Bé có thể trả lời anh câu hỏi này. Nếu 1 người con gái xa lạ nào đó anh không quen không biết, ba mẹ anh cũng không quen không biết, đến đây tìm anh và tự xưng là bạn gái của anh, em tin liền và cho vào nhà. Vào được trong nhà biết đâu cô ta giở trò gì ra, giết người cướp của, hay xông mê rồi cô ta lấy hết đồ đạc trong nhà này đi, em tính sao và nghĩ sao?
- Ơ... - Đoan Nghi ấp úng - Tôi...
Vĩnh Phong đứng dậy chắp tay sau lưng:
- Em đừng nên tin người quá. Biết đâu họ là kẻ xấu, đồ đạc bị mất không nói gì. Nếu em có chuyện gì, anh phải làm sao đây? Ba mẹ anh làm sao ăn nói với cha mẹ của em? Cho nên mai mốt có ai đến tìm ba mẹ anh hay tìm anh, thấy quen thì em hãy mở cổng cho vào. Còn xa lạ em đừng bao giờ mở cổng nghe chưa?
- Nhưng họ không chịu đi, họ đứng hoài ở trước cổng thì sao?
- Mặc kệ họ. Nhớ nghe!
- Ừm!
Vĩnh Phong kéo Đoan Nghi ngồi xuống ghế đá:
- Hết giận chưa?
Đoan Nghi cong môi:
- Chưa.
Vĩnh Phong tròn mắt:
- Anh đã giải thích rồi mà.
- Nhưng chưa rõ.
- Chưa rõ chỗ nào?
- Chỗ cô gái hôm qua đến tìm anh, tên gọi Thu Cúc.
Vĩnh Phong lắc đầu:
- Anh không hề quen biết cô ta. Mai mốt, cô ta có gọi điện hay đến tìm thì đừng bao giờ tiếp.
Đoan Nghi bắt chẹt:
- Anh không quen biết cô ta, sao bảo em đừng tiếp? Anh đã nói dối em. Thật ra, em thấy Thu Cúc hình như quen thân nơi này lắm.
- Vì cô ta đã đến đây 1 lần.
Đoan Nghi vỗ tay:
- Phải rồi! Thu Cúc cũng có nói đã đến đây 1 lần.
Đột nhiên, Vĩnh Phong lớn tiếng:
- Em đừng có nhắc đến cái tên Thu Cúc nữa, có được không?
Đoan Nghi giật mình nhích ra xa:
- Anh làm gì vậy? Tự nhiên sao lại lớn tiếng với em? Em đâu có làm gì sai.
Cô bé rươm rướm nước mắt, Vĩnh Phong thấy mình vô lý nên anh nhẹ giọng:
- Anh xin lỗi. Đáng lý ra anh không nên lớn tiếng với em. Đừng giận anh nghe.
Đoan Nghi thút thít:
- Anh có chuyện gì buồn cứ nói ra đi để cho lòng nhẹ nhõm. Hay chuyện gì khó xử nói ra coi em có giúp được gì cho anh không?
Vĩnh Phong ngã người ra ghế, thở dài:
- Chuyện này nói ra thì dài lắm. Nó đã hành anh suốt 8 năm qua.
Đoan Nghi hỏi:
- Có phải về chuyện tình cảm không?
Vĩnh Phong nhìn lên bầu trời sắp sửa hừng đông:
- 8 năm trước, có 1 chàng trai và 1 cô gái yêu nhau. Tình yêu của họ đậm đà tha thiết. Ngoài thời gian làm việc, họ có những buổi tối lãng mạn và thơ mộng. Họ bên nhau như đôi uyên ương liền cánh. Để thử thách tình yêu nơi nhau, bạn bè của chàng trai mới bày cách cho biết thân phận của chàng trai chỉ là 1 gia đình nghèo, còn 3 đứa em đang ăn học. Cô gái kia có thái độ ngay, cô ít gặp chàng trai và dần dần lánh mặt luôn. Rồi 1 hôm chàng trai nhận được thiệp hồng, người yêu của mình cất bước theo chồng. Chàng trai rất là đau khổ, từ đó chỉ lao đầu vào công việc để chôn vùi quá khứ, chôn vùi kỷ niệm đau buồn. Rồi 8 năm trôi qua, cô gái kia lại trở về và xin nối lại cung đàn lỗi nhịp...
Đoan Nghi ôm cánh tay Vĩnh Phong:
- Chàng trai và cô gái đó có phải là Vĩnh Phong và Thu Cúc không?
Vĩnh Phong gật nhẹ đầu. Đoan Nghi tiếp:
- Chuyện đã 8 năm trôi qua, Thu Cúc đã phản bội anh mà anh vẫn chung thủy với mối tình đó ư?
- Anh đã quên để làm việc và tạo dựng sự nghiệp. Nay Thu Cúc trở về khơi lại nỗi đau trong anh.
- Nghĩa là anh chưa quên được Thu Cúc?
- Giữa anh và Thu Cúc không còn gì để mà nhớ!
Đoan Nghi cáu gắt:
- Anh nói anh đã quên, nhưng tại sao khi gặp Thu Cúc hoặc nghe nói đến tên Thu Cúc, anh lại giận dữ. Anh giận dữ nghĩa là anh còn yêu Thu Cúc.
Vĩnh Phong ôm lấy đầu:
- Anh không yêu, anh không yêu. Anh chỉ hận cô ta thôi.
Đoan Nghi cười nhẹ:
- Trong lòng anh còn hận là anh vẫn còn nhớ, còn yêu. Nếu anh nói rằng anh không còn yêu Thu Cúc thì anh xóa bỏ cái tên đó trong anh đi. Đừng nhớ nữa! Em đã từng thấy Vĩnh Phong cứng rắn, tự tin, bản lĩnh ngày nào đâu rồi, nay chỉ còn lại Vĩnh Phong yếu đuối về tình cảm. Anh đã làm em thất vọng đó Vĩnh Phong.
- Anh không muốn gặp Thu Cúc nữa.
- Phải gặp!
- Tại sao em lại làm khó anh chứ?
- Anh phải gặp Thu Cúc, anh phải đương đầu với sự thật. Phải làm cho cô ta hiểu không có cô ta, anh vẫn sống và làm việc, vẫn vui vẻ, để cho cô ta đừng đeo đuổi anh nữa. Cương quyết lên đi anh Phong!
Vĩnh Phong giơ ngón tay trỏ:
- Em số 1 đó Đoan Nghi.
Cô bé nguýt dài:
- Còn ngạo em nữa hả?
- Đâu có. Anh nói thật mà.
- Xí! Ai tin lời đàn ông các anh.
Vĩnh Phong tủm tỉm:
- Không tin những người đàn ông khác, tin anh là được rồi.
Đoan Nghi véo vào hông Vĩnh Phong:
- Miệng lưỡi anh dữ lắm.
Vĩnh Phong nắm tay cô bé:
- Hứa giúp anh và đứng sau lưng ủng hộ anh nghe Đoan Nghi?
Nhìn vào đôi mắt Vĩnh Phong, cô bé không thể nào từ chối.
- Ừm.
- Hoan hô Đoan Nghi.
Cô bé trợn mắt:
- Nhỏ nhỏ đi anh Phong. Bộ anh muốn cả thành phố này thức hết hay sao?
- Tại anh mừng quá mà. Thôi, ta vào nhà đi.
Đoan Nghi khúc khích:
- Không phải ngủ nữa chứ?
- "No"! Vào chuẩn bị, anh em ta chạy bộ.
- OK.
Đoan Nghi bước đi, Vĩnh Phong ngăn lại:
- Khoan đã.
Cô bé nhăn mặt:
- Gì nữa đây?
- Hôm nay em có đi học khôn g?
- "No"!
- Vậy đến công ty anh tham quan.
- Không được, kỳ lắm.
- Tại sao kỳ?
- Em...
Vĩnh Phong khoát tay:
- Thôi đừng cãi. Nghe lời anh tập đến đó cho quen.
Không để ý đến câu nói sâu xa của Vĩnh Phong, Đoan Nghi nhoẻn miệng cười:
- OK luôn.
Đoan Nghi nhí nhảnh trong bộ đồ áo thun trắng bó và quần ống suôn màu tím, thắt lưng trông rất là dễ thương.
Nhìn lại 1 lần nữa trong gương, mái tóc ngang vai, mai dài, đôi mắt đen huyền lúng liếng, đôi môi mim mím rất bướng bỉnh.
Đoan Nghi mỉm cười 1 mình rồi mở cửa bước ra, gặp ngay Vĩnh Phong, cô bé mở to mắt:
- Là anh à? Làm em hết hồn. Sao anh lại ở đây.
Vừa gài cửa, Đoan Nghi vừa hỏi. Vĩnh Phong khoanh tay:
- Thưa Trần tiểu thơ, cô sửa soạn xong chưa.
Đoan Nghi bật cười đánh mạnh vào tay Vĩnh Phong:
- Cái anh này, dám ngạo em hả?
- Tôi đâu dám.
Đoan Nghi chìa tay lịch sự:
- Vậy thì đi.
Vĩnh Phong lắc đầu:
- Bây giờ tôi hết muốn đi rồi!
- Sao vậy?
Vĩnh Phong tỉnh bơ:
- Tại Trần tiểu thơ xinh đẹp và dễ thương quá.
Cô bé đỏ mặt giậm chân:
- Ứ! Em hổng chịu đâu. Anh ghẹo em, anh ghẹo em.
- Nứt gạch hết, Đoan Nghi. Anh nói thật mà.
Cô bé quay mặt:
- Anh mà nói nữa em hổng đi luôn cho xem.
Vĩnh Phong xua tay:
- Hổng nói thì hổng nói. Thôi, theo anh xuống nhà, gần đến giờ rồi.
Đoan Nghi bỏ đi trước, Vĩnh Phong nối bước theo sau 1 cách ngẩn ngơ.
Cô bé lí lắc nhảy từng bậc thang, Vĩnh Phong lên tiếng:
- Coi chừng té đấy nhỏ!
Xuống đến phòng khách gặp ông bà Vĩnh Nam ngồi ở salon. Đoan Nghi khoanh tay cúi đầu:
- Cháu chào 2 bác.
Bà Mỹ Phương cười tươi:
- Ồ... Đoan Nghi! Con dễ thương quá!
Vĩnh Phong cướp lời:
- Vậy mà con khen, Đoan Nghi không chịu đấy mẹ.
Đoan Nghi mắc cỡ, cúi nhìn xuống gạch. Vĩnh Phong trêu:
- Hôm nay nhỏ Nghi đến công ty. Chắc công ty con xôn xao và chao đảo.
Ông Vĩnh Nam không hiểu:
- Là sao?
- Thì người ta lo nhìn không, khỏi làm việc.
2 cha con cùng cười, Đoan Nghi kêu lên:
- Anh Phong?
- Hử?
Cô bé nhăn mặt:
- Stop giùm em đi.
Vĩnh Phong vờ như không hiểu:
- Stop là sao?
- Là im lặng, là không nói nữa đó.
- Ờ! Anh là người Việt Nam, em nói tiếng nước ngoài làm sao anh hiểu.
Đoan Nghi bậm môi:
- Hừ!
Bà Mỹ Phương cầu hòa:
- Thôi, 2 đứa đi đi, đứng đó mà đấu khẩu hoài sao? Coi chừng đến công ty trễ là không tốt. Mình là cấp trên, là lãnh đạo phải làm gương dẫn đầu.
Ông Vĩnh Nam nhìn Đoan Nghi:
- Cháu đến đó học hỏi, để sau này có thể phụ giúp cho Vĩnh Phong.
Đoan Nghi ngây thơ rất tội nghiệp:
- Thưa bác, cháu đâu có học bên kinh tế.
- Đâu cần học bên kinh tế mới có thể giúp đỡ được Vĩnh Phong.
- Vậy cháu có thể giúp được việc gì, thưa bác?
- À! Chẳng hạn như đi ngoại giao cùng Vĩnh Phong, hay có mặt trong các buổi tiệc lớn của thương gia, các buổi triển lãm.
- Việc đó để cho vợ anh Phong đi được rồi!
Cả 3 đồng thanh:
- Ồ!
Bây giờ Đoan Nghi mới hiểu câu nói vô tình của mình, cô bé lúng túng:
- Cháu... cháu...
Ông Vĩnh Nam khoát tay:
- 2 bác hiểu, cháu khỏi cần giải thích.
Ông quay sang Vĩnh Phong:
- Con đưa Đoan Nghi đi đi. Chúc 2 con vui vẻ.
Vĩnh Phong xách cặp táp lên tay:
- Dạ. Thưa ba mẹ, con đi - Anh nheo mắt với Đoan Nghi - Anh em ta đi nhỏ.
Cô bé lí nhí:
- Thưa 2 bác. Cháu xin phép.
Đoan Nghi quay lưng. Tiếng cười của ông bà Vĩnh Nam vẫn đuổi theo bước chân cô bé.
Hôm nay Vĩnh Phong lại đi bằng chiếc Dream của mình. Anh rất bình dị và rất và rất khác hơn các tổng giám đốc khác.
Mở máy xe, trước khi sang số, Vĩnh Phong nói:
- Ôm anh cho chắc nghe. Hổng ấy, rớt xuống đường anh không biết đâu mà tìm à.
Đoan Nghi trề môi:
- Hừ! Anh đừng có dụ khị em. Buổi sáng giờ cao điểm làm sao anh chạy nhanh được.
Vĩnh Phong cười cười:
- Để coi.
Đoan Nghi bướng bỉnh ngồi 1 khoảng cách xa, Vĩnh Phong cho xe lướt đi, anh chạy với tốc độ khá nhanh. Đến ngả rẽ Cách Mạng Tháng Tám, ánh lách chiếc taxi làm Đoan Nghi chới với. Vòng tay cô bé vô tình ôm chặt hông Vĩnh Phong và Đoan Nghi nghe 1 tràng cười dài.
Đôi tay bé nhỏ đấm đấm lên lưng Vĩnh Phong:
- Đừng đùa với tử thần, em không muốn chết đâu. Em còn yêu đời lắm.
Vĩnh Phong nắm lấy tay Đoan Nghi đặt chỗ bụng mình:
- Anh cũng vậy. Anh chưa muốn chết.
Đoan Nghi rụt tay về, Vĩnh Phong cười nhỏ:
- Rõ là trẻ con!
Chẳng mấy chốc, công ty dịch vụ tin học hiện ra, nó nằm ngay ngã tư Nguyễn Chí Thanh Quận 10.
Vĩnh Phong giảm tay ga, từ từ cho xe vào cổng công ty. Anh bảo vệ thân quen gật đầu chào.
- Chào tổng giám đốc.
Vĩnh Phong cũng chào lại:
- Chào anh.
Đoan Nghi gật đầu chào:
- Chào chú.
Xe chạy khỏi chỗ anh bảo vệ đứng 1 chút. Đoan Nghi vỗ nhẹ vào lưng Vĩnh Phong:
- Ngừng lại, coh em xuống đây đi.
Vĩnh Phong hơi quay ra sau:
- Chi vậy?
- Em muốn quan sát khung cảnh của công ty.
Xe ngừng lại, Vĩnh Phong còn dặn:
- Ở đây chờ anh nghe.
- Yes.
Vĩnh Phong cho xe chạy thẳng vào chỗ đậu. Anh khóa xe cẩn thận rồi xách cặp táp đi ra.
Trong khi đó, ở ngoài khoảng sân rộng của công ty, Đoan Nghi đi qua đi lại, mắt không ngừng quan sát từng cánh cổng, cánh cửa, từng bồn hoa, bồn kiểng, cầu thang...
Cô bé tấm tắc:
- Quả là 1 công ty qui mô lớn. Kiểu kiến trúc của nó cũng rất đẹp. Từ nào tới giờ, mình chưa thấy 1 công ty lớn như thế này.
Đoan Nghi đi lần về phía cầu thang. Bỗng từ đâu có người đàn ông bước ra chận đường cô bé. Đoan Nghi lùi lại:
- Ớ... ông...
Người đàn ông nhếch môi:
- Cô bé vào đây làm gì?
Lo sợ, nên Đoan Nghi ấp úng:
- Tôi... tôi...
Người đàn ông càng bước, Đoan Nghi càng lùi:
- Ông... ông làm gì vậy?
- Tôi hỏi cô bé mới phải. Có phải cô bé vào đây xin việc làm không?
- Tôi...
- Tôi gì chứ? Trả lời đi!
Đoan Nghi gật đầu:
- Phải.
Vừa lúc đó Vĩnh Phong ra tới, anh gọi lớn:
- Đoan Nghi.
Cô bé mừng quá chạy nhanh về phía Vĩnh Phong:
- Anh Phong.
Thấy mặt mày cô bé tái nhợt, Vĩnh Phong lo lắng:
- Em sao vậy? Không được khỏe à!
Đoan Nghi lắc đầu:
- Không.
Người đàn ông bước đến:
- Thì ra là tổng giám đốc phu nhân.
Vĩnh Phong ngẩng lên:
- Nhật Nam.
Nhật Nam vòng tay cung kính:
- Xin chào tổng giám đốc.
Vĩnh Phong đập lên vai bạn:
- Thằng quỷ! Mày làm cái grò gì mà Đoan Nghi sợ khiếp vậy?
- Xin lỗi, xin lỗi... Tại tôi không biết tổng giám đốc phu nhân. Xin lỗi.
Vĩnh Phong trợn mắt:
- Còn dám ghẹo nữa hả? Mày biết khó khăn lắm tao mới năn nỉ được Đoan Nghi tới đây không?
- Ồ! Vậy thì xin chào cô bé, Đoan Nghi.
Đoan Nghi lạnh lùng:
- Không dám.
Nhật Nam giơ tay:
- Tại tôi không biết. Cô bé bỏ qua cho.
Vĩnh Phong xua tay:
- Thôi được rồi! Đừng lỗi phải nữa. Để tôi giới thiệu cho 2 người biết nhau - Vĩnh Phong nói với Đoan Nghi - Đây là Nhật Nam, bạn anh, là phó giám đốc công ty này.
Đoan Nghi khoanh tay trước ngực:
- Xin chào phó giám đốc.
Nhật Nam gãi đầu:
- Gọi tôi là Nhật Nam được rồi.
- Vậy tôi không khách sáo.
Vĩnh Phong nói với Nhật Nam:
- Đây là Đoan Nghi, chắc mày đã biết?
Nhật Nam chìa tay:
- Hân hạnh.
- Tôi là người phụ nữ Á Đông nên không mong điều đó. Anh thông cảm cho.
Nhật Nam vòng tay nghiêng người:
- Bái phục, bái phục.
Nhìn điệu bộ của Nhật Nam, Vĩnh Phong và Đoan Nghi không nhịn được cười.
Cô bé che miệng:
- Anh Nam có thể xin vào đoàn hát được rồi đó.
- Vậy hả? Thế thì ngày mai tôi đi đăng ký.
Vĩnh Phong trợn mắt:
- Không phải thế chứ, thằng bạn ôn dịch?
Nhật Nam nhăn mặt:
- Đoan Nghi thấy không, thằng này hắc ám lắm.
Đoan Nghi cười đến chảy cả nước mắt. Cô bé không ngờ bạn bè của Vĩnh Phong vui tính đến vậy.
- Anh vui tính quá. Lúc đầu, anh làm mặt hình sự nên Nghi sợ.
Nhật Nam chỉ vào mặt mình:
- Nghi sợ tôi?
- Ừm!
Nhật Nam ôm bụng:
- Trời hỡi! Cả công ty và cả thế giới này không ai sợ tôi. Chỉ có mình Nghi là sợ tôi, lạ quá.
Vĩnh Phong đấm bạn:
- Đủ rồi, lên làm việc đi.
- Tuân lệnh.
Vĩnh Phong gọi giật lại:
- Khoan đã.
- Gì nữa đây tổng giám đốc?
- Chuẩn bị đi Vĩnh Long chưa?
- Dạ rồi!
- Còn Tấn Khải và Xuân Thảo?
- 1 người đang ở phòng kế toán. 1 người đang ở phòng lưu trữ.
Nhật Nam kề tai Vĩnh Phong, nói nhỏ:
- Vợ tương lai của mày trẻ hơn sự tưởng tượng của tao.
Vĩnh Phong đấm bạn:
- Thằng quỷ!
Nhật Nam bỏ đi trước:
- Đoan Nghi, cô lên sau với tổng giám đốc nghe.
Vĩnh Phong đưa Đoan Nghi đi tham quan tất cả phòng làm việc của công ty.
Phòng phó giám đốc, thư ký, trợ lý - kể cả các phòng dùng lắp ráp máy, bộ phận dĩa mềm.
Đoan Nghi choáng ngợp với sự sang trọng và qui mô. Cuối cùng là đến nơi để các thùng hàng. Gặp Tấn Khải đang loay hoay kiểm tra, Vĩnh Phong gọi:
- Tấn Khải?
Anh chàng kia quay lại:
- Vĩnh Phong! - Tấn Khải cười với Đoan Nghi - Chào Trần tiểu thơ.
- Không dám, chào phó giám đốc.
- Vinh hạnh cho công ty chúng tôi được Trần tiểu thơ quá bước đến thăm.
Tấn Khải đùa:
- Người vui nhất và hạnh phúc nhất hôm nay có lẽ là tổng giám đốc của chúng tôi: ông Vĩnh Phong.
Đoan Nghi lườm dài:
- Miệng lưỡi anh cũng dẻo dữ.
- Làm nghe kinh doanh như chúng tôi không dẻo miệng thì chết chắc. Không tin, cô hỏi ông tổng đi.
Đoan Nghi quay mặt:
- Tôi thừa biết, khỏi cần hỏi.
Tấn Khải vỗ tay:
- Ô hay! Ông tổng mau thật. Mới đây mà đã...
Vĩnh Phong trừng mắt:
- Nè, nói lung tung gì nữa đó? Mà và Nhật Nam giống hệt nhau.
- Tri kỷ mờ!
Đoan Nghi nheo mắt:
- Tri kỷ tri âm đi đâu cũng có nhau hở Tấn Khải?
Như hiểu được câu nói úp mở của Đoan Nghi, Tấn Khải la lên:
- Trời ơi! Tiểu thư ác miệng chi vậy. Mất duyên tôi hết làm sao. Nhỡ Xuân Thảo mà biết được tôi cùng bị phân thây, vì tội làm kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người ta.
Vừa lúc đó, Xuân Thảo xuống tới, cô khoanh tay trước ngực:
- Cái gì mà phân thây, cái gì mà làm kẻ thứ ba vậy, anh Khải?
Tấn Khải lắc đầu:
- Ờ... không có gì.
Xuân Thảo bước lại gần hơn:
- Em nghe rõ ràng mà. - Chợt nhìn thấy có 1 người khách lạ nữa, Xuân Thảo hỏi - Đây là...
Tấn Khải nhanh miệng:
- Phu nhân của tổng giám đốc: cô Đoan Nghi.
Xuân Thảo mỉm cười:
- Ồ! Xin chào bà tổng.
Đoan Nghi giậm chân:
- Anh Phong! Anh giải thích giùm em đi.
Tấn Khải chồm tới bỏ nhỏ vào tai Xuân Thảo, trông 2 người đắc ý lắm.
Vĩnh Phong tằng hắng:
- Tấn Khải! Xuân Thảo! 2 người đừng ghẹo Đoan Nghi nữa, cô bé sẽ làm cho ngập cả thành phố này đấy!
Đoan Nghi phụng phịu:
- Cả anh cũng theo họ. Biết vậy, em chẳng thèm tới đây đâu - Cô bé sắp khóc - 3 người hè nhau ăn hiếp tôi.
Xuân Thảo bước đến ôm vai Đoan Nghi:
- Xin lỗi, chị không cố ý. Chị chỉ đùa thôi mà. Em đừng giận nghe.
- Tôi đâu có quyền gì mà giận.
- Nè, không giận sao lại xưng tôi với chị? Hãy gọi nhau cho thân mật hơn.
Tấn Khải chen vào:
- Công nhận Xuân Thảo dỗ ngọt hay thật. Hèn gì Nhật Nam không thể rời xa.
Xuân Thảo nạt:
- Anh nói bậy gì nữa đó? Coi chừng tôi cắt lưỡi anh nghe. Đàn ông các người chỉ giỏi chọc ghẹo và ăn hiếp thôi.
Vĩnh Phong lên tiếng:
- Luôn cả anh sao Xuân Thảo?
- Ừm! Ai là đàn ông đều chung 1 xuồng cả.
Vĩnh Phong khổ sở:
- Em nói vậy là chết anh rồi! Anh là người đàng hoàng nhất mà.
Xuân Thảo bĩu môi:
- Hổng dám đàng hoàng đâu. Anh là thủ lĩnh trong giới hào hoa là khác.
Vĩnh Phong cầu cứu Đoan Nghi:
- Đoan Nghi, biện hộ giúp anh với.
- Anh tự giúp mình đi. Không ai giúp được anh đâu - Cô bé nắm tay Xuân Thảo - Lên phòng làm việc của chị đi, chị Thảo.
2 người cùng nắm tay nhau đi. Vĩnh Phong với theo:
- Nè, nè, Đoan Nghi.
- Đoan Nghi cái gì nữa. Trễ giờ làm việc rồi đó giám đốc.
Vĩnh Phong xách cặp táp bỏ đi.
- Giám đốc cái con khỉ!
Xuân Thảo đưa Đoan Nghi đến phòng làm việc của mình. Cô chỉ vào ghế:
- Em ngồi đi.
- Cám ơn chị. Để em tự nhiên.
- À! Em uống gì, nói đi chị làm cho.
- Không cần đâu. Chị làm việc của mình đi. Em ngồi chơi được rồi!
Xuân Thảo nghiêng đầu:
- Bạn của tổng giám đốc, chị đâu thể sơ suất được.
- Bạn bè gì chị ơi! Em đâu có tiêu chuẩn làm bạn của 1 tổng giám đốc. Chị đừng nghe lời anh Khải.
- Chị không tin. Nói đến tiêu chuẩn là em có thừa. Xinh đẹp, dễ thương. Nói thật, nếu anh Vĩnh Phong chọn em làm bạn thì chị xin chúc mừng.
Đoan Nghi bẽn lẽn:
- Làm gì được vinh dự đó? Em chỉ là em họ của anh Phong thôi.
Xuân Thảo nhíu mày:
- Em họ?
- Dạ.
- Từ bấy lâu nay chị đâu có nghe anh Phong nhắc tới.
- À! Em ở dưới quê lên ở nhờ nhà anh Phong để đi học.
- Vậy à! Em học ở trường nào?
- Em học ở trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn.
Xuân Thảo ngắm Đoan Nghi:
- Trông em nhí thế này, mà học đại học chị cũng không tin chút nào.
Đoan Nghi cười:
- Em mà nhí? Già đầu rồi đó chị ơi!
- Bao nhiêu tuổi mà già?
- 7 tháng nữa em 20 tuổi.
- 20? Ồ! Lúc đầu mới gặp chị đoán em khoảng 15, 16 tuổi. Ai ngờ... em trẻ quá.
Đoan Nghi khịt mũi:
- Chị đừng cho em đi tàu bay giấy nha! Mấy nhỏ bạn em nói em là bà cụ non đấy!
Xuân Thảo cười ngất:
- Trẻ con thì có.
Đoan Nghi tò mò:
- Chị và anh Phong bạn như thế nào vậy?
Xuân Thảo vui vẻ:
- Không phải riêng chị và anh Phong, mà có cả Tấn Khải, Nhật Nam, Hoàng Dũng. 5 người bạn rất thân với nhau từ 12 năm nay.
Đoan Nghi tròn mắt:
- Lâu vậy cơ à?
- Phải. 5 người đã từng thề với lòng rằng cho dù sau này hoàn cảnh cuộc sống có thế nào đi nữa, 5 người vẫn là bạn tốt của nhau.
- Tình bạn của chị và các anh vẫn tốt đẹp cho đến giờ?
- Vâng - Xuân Thảo có vẻ buồn - Riêng chỉ có 1 mình Vĩnh Phong là trắc trở về mặt tình cảm.
- Có phải chị muốn nói đến chuyện tình cảm của Vĩnh Phong và Thu Cúc không?
Xuân Thảo mở to mắt:
- Em cũng biết?
- Là do anh Vĩnh Phong nói cho em nghe.
Xuân Thảo đến bên cửa sổ nhìn xuống khoảng sân trống:
- Chuyện này Vĩnh Phong không nhắc đến gần 8 năm nay. Anh cố tìm quên để làm lại từ đầu. Nhưng sao anh Phong lại kể cho em nghe? Thật sự đã xảy ra chuyện gì?
- Em không giấu chị làm gì. Mới hôm qua đây em đang ngồi xem tivi, thì có người con gái đến tìm Vĩnh Phong. Cô ta xưng là Thu Cúc, bạn rất thân của anh Phong. Thấy vậy, em mới mở cổng cho vài, hỏi là bao giờ anh Phong mới về, em trả lời không biết, và cô ta ngồi chờ. Em còn nghe Thu Cúc nói ngôi nhà này cũng đã quen vì cô ta có đến 1 lần cách đây vài tháng. Ngồi xem tivi mà em chẳng tập trung được, vì cô ta cứ hạch hỏi chuyện này rồi đến chuyện khác. Chờ quá lâu cô ta lẩm bẩm:
"Hừ! Gọi điện đến công ty không có, đến nhà cũng không có. Anh đừng tránh, Thu Cúc này không bỏ cuộc đâu?"
Quá bực mình vì lối nói chuyện của Thu Cúc, em muốn đuổi khéo cô ta nên gọi điện đến công ty. Có người nói rằng Vĩnh Phong vừa đi Thủ Đức. Không chờ được nữa, Thu Cúc ra về trong bực tức và khẳng định cô ta sẽ quay lại.
Xuân Thảo mím môi:
- Người đàn bà này thật là quá đáng. Phụ tình người ta sang ngang, rồi bây giờ muốn quay lại không biết xấu hổ là gì cả. Xem ra Vĩnh Phong sẽ bị quấy rầy dài dài.
- Trốn tránh mãi cũng không giải quyết được gì?
- Chuyện xảy ra, em có nói cho Vĩnh Phong nghe không?
- Có.
Xuân Thảo hơi lo lắng:
- Tâm trạng của anh ấy thế nào?
- Không còn 1 chút mảy may gì nữa. Vĩnh Phong cương quyết lặm
- Vậy là Vĩnh Phong hoàn toàn từ bỏ kỷ niệm đau buồn. Mừng cho anh. Đoan Nghi này...
- Dạ.
- Em ở gần Vĩnh Phong nên khuyên nhủ và giúp đỡ anh ấy nghe. Thật sự chị vẫn còn lo.
- Chị lo chuyện gì?
- Người như Thu Cúc khi bị Vĩnh Phong cự tuyệt chuyện gì cũng dám làm cả.
Đoan Nghi xanh mặt:
- Vậy Vĩnh Phong sẽ gặp nguy hiểm?
- Đến mức cuối cùng thì phải nhờ đến pháp luật can thiệp. Không riêng gì Vĩnh Phong mà cả em cũng phải đề phòng.
Đoan Nghi ngây thơ:
- Em đây có gây thù oán gì với Thu Cúc?
- Nhưng Thu Cúc sẽ cho em là chướng ngại vật. Mặc dù em là em họ của Vĩnh Phong, khi mù quáng con người không nghĩ gì cả. Thu Cúc không nằm trong trường hợp yêu không yêu mà là nhắm vào gia tài kếch xù của dòng họ Trương.
- Bộ gia đình anh Phong giàu lắm hả chị?
- Em kho6ng biết sao?
- Không, ít khi em quan tâm đến.
- Dòng Trương giàu có tiếng xưa nay mà. Bởi vậy Thu Cúc đâu nỡ bỏ lỡ miếng mồi ngon.
Đoan Nghi rùng mình:
- Thật đáng sợ.
Xuân Thảo nhìn sắc mặt của Đoan Nghi:
- Chị chỉ nói cho em đề phòng vậy thôi. Đừng nên tạo áp lực cho mình.
- Cám ơn chị.
Reng... reng... reng...
Điện thoại reo, Xuân Thảo nhấc máy:
- Xin lỗi, chị nghe điện thoại... Alô...
-...
- Tổng giám đốc. Có chuyện gì không?
-...
Xuân Thảo liếc nhìn Đoan Nghi:
- Cô em họ của tổng giám đốc an toàn và vui vẻ.
-...
Xuân Thảo cười trong máy:
- Mới vắng có 2 tiếng đồng hồ mà anh đã sốt ruột rồi sao? Xem ra em họ mà được ông tổng chăm sóc còn hơn người yêu của mình nữa?
-...
- Thôi được rồi, 15 phút sau tôi sẽ đưa cô ấy đến chỗ ông ngay.
Xuân Thảo cúp máy. Cô nheo mắt nhìn Đoan Nghi.
- Anh họ của em lo lắng nên gọi điện cho chị bảo đưa em sang phòng tổng giám đốc ngay. Nè, Đoan Nghi! Em thấy có chuyện gì lạ không?
Cô bé ngơ ngác:
- Chuyện gì lạ đâu ạ?
- Thì Vĩnh Phong từ nào tới giờ ít khi quan tâm, chăm sóc đặc biệt đến ai. Nay có cô em họ, Vĩnh Phong tỏ ra là 1 người anh xứng đáng. Sao chị nghi quá! Nghi 2 từ "em họ" có vấn đề.
Cô bé không dám nhìn Xuân Thảo:
- Chị lại nói bậy rồi!
- Bậy hay không thì em và Vĩnh Phong sẽ trả lời. Còn bây giờ thì đi thôi, đến phòng tổng giám đốc ngay.
Đi song song với Xuân Thảo, Đoan Nghi thầm nghĩ.
Có phải Vĩnh Phong lo lắng quan tâm tới mình không? - Rồi cô bé lại gạt đi - Không có đâu. Vĩnh Phong luôn tỏ ra xứng đáng là 1 người anh tốt mà.
Ngược chiều với Xuân Thảo và Đoan Nghi là 1 cô gái khoảng 25, 26 tuổi. Cô ta gật đầu chào:
- Chị Xuân Thảo!
- Mỹ Hồng.
- Đây là em chị hả? Cô bé dễ thương quá.
- Ồ, không! - Xuân Thảo kéo tay Đoan Nghi - Đây là Mỹ Hồng, thư ký của công ty.
Đoan Nghi gật đầu:
- Chào chị.
Xuân Thảo nhìn Mỹ Hồng:
- Đây là Đoan Nghi, em họ của ông tổng giám đốc.
Mỹ Hồng tươi cười:
- Chào Đoan Nghi. Hình như Nghi chưa vào đây lần nào?
- Dạ chưa. Đây là lần đầu tiên.
- Ông anh họ sợ cô em gái mình bị bắt cóc hở?
Có tiếng gọi, Mỹ Hồng vội vã:
- Thôi, xin phép chị và Đoan Nghi. Hẹn khi khác nói chuyện nhiều hơn.
- Chào.
- Chào.
Đoan Nghi cất bước theo Xuân Thảo mà lòng buồn rười rượi:
- Có quá nhiều cô gái đẹp và có tài. Mình làm sao bằng họ.
Hết 1 dãy hành lang dài, Xuân Thảo đưa Đoan Nghi đến trước 1 căn phòng, cánh cửa đóng kín, bên trên có tấm bảng ghi "Văn phòng Tổng giám đốc" thật hách. Lòng dặn lòng không nghĩ, nhưng Đoan Nghi không thể nào quên thân phận của mình và hoàn cảnh gia đình. Bây giờ cô cũng không biết mình phải chọn con đường nào. Muốn tiến công hơi khó, muốn lùi không xong.
Xuân Thảo đưa tay gõ lên cánh cửa màu xanh.
Cộc... Cộc... Cộc...
Bên trong tiếng nói vọng ra đầy uy quyền:
- Vào đi.
Xuân Thảo đẩy cửa bước vào, theo sau là Đoan Nghi, cô tươi cười:
- Chào tổng giám đốc.
Xuân Thảo đẩy Đoan Nghi về phía trước:
- Tôi trả người đẹp lại cho ông nè! Không cần nữa!
Bỏ cây viết xuống bàn, Vĩnh Phong điểm mặt Xuân Thảo:
- Cô tự động bắt cóc người của tôi, tôi còn chưa xử tội cô, còn khiêu khích tôi nữa hả?
Xuân Thảo thản nhiên:
- Ông tổng ưcng cô em họ đến vậy sao? Vắng 1 chút là không được à? Biết vậy, tôi không thèm trả Đoan Nghi lại cho ông, dẫn cô ta về nhà tôi luôn.
Vĩnh Phong đứng lên:
- Em dám.
Xuân Thảo hất mặt:
- Sao không dám? Ông chỉ là ông tổng thôi. Nếu là cảnh sát tôi cũng không sợ. - Xuân Thảo lí lắc chồm về phía bàn làm việc của Vĩnh Phong - Ây da! Mãi lo sự an toàn của cô em họ, nên từ sáng đến giờ ông tổng chẳng làm được việc gì cả - Cô cầm xấp giấy lên - Bản hợp đồng cũng chưa ký. Quá rồi!
Vĩnh Phong giật lại, anh trừng mắt:
- Không phải công việc của em.
Xuân Thảo quay sang Đoan Nghi:
- Em thấy không? Ông anh họ của em không có trách nhiệm gì cả. Không có em thì làm việc không được, bây giờ có em thì càng không thể làm việc. Thôi, em ra ngoài với chị cho ông tổng chú tâm hơn.
Vĩnh Phong ngăn lại, anh xuống giọng:
- Xuân Thảo! Em đừng phá anh nữa có được không?
Xuân Thảo nhướng mắt:
- Em phá anh bao giờ? Nói oan cho người ta.
Vĩnh Phong giơ tay:
- Được rồi! Không phá thì không phá. Bây giờ em ra ngoài làm việc của em đi.
Xuân Thảo quay lưng:
- Đuổi em hả? Vô ơn dễ sợ.
Đoan Nghi với theo:
- Chị Thảo?
Đoan Nghi phụng phịu với Vĩnh Phong:
- Tại sao anh không gọi chị Thảo lại?
Vĩnh Phong trở về vị trí của mình:
- Công ty còn quá nhiều công việc, chẳng lẽ đứng tán gẫu hoài sao? Người làm việc, thời gian đối với họ rất quý giá.
- Nhưng mà...
- Em sợ Xuân Thảo giận chứ gì? Đừng lo, cô ấy không bao giờ giận đâu. Làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, anh biết tánh Xuân Thảo mà, hay đùa lắm.
- Cho nên sống trên đời dù gặp bất cứ chuyện gì mình cũng phải lạc quan 1 chút. Như chị Thảo, trên môi vẫn luôn có nụ cười.
- Ây da! Em tôi học được lối nói chuyện của ai vậy ta?
Đoan Nghi cong môi:
- Từ ngày lên thành phố học tới giờ, em học hỏi được rất nhiều điều tốt. Nhưng tiếc là chưa có cơ hội để đem ra sự dụng thôi.
- Vậy hôm nay có cơ hội rồi, em trổ tài cho anh xem đi.
Đoan Nghi lắc đầu:
- Không được.
- Tại sao?
- Vì thời gian đối với những người làm việc như anh rất là quí giá.
- Dám trả đũa anh há!
Đoan Nghi tủm tỉm:
- Tại vì em học ở anh mà. Thôi, anh làm việc của anh đi, em không dám làm phiền anh đâu.
Nói rồi, cô bé tự tìm cho mình 1 chỗ ngồi. Vớ lấy tờ báo sáng nay, Đoan Nghi chăm chú đọc ở các mục tuyển sinh, tìm việc, giới thiệu việc làm.
Vĩnh Phong cũng lo công việc riêng của mình, lâu lâu anh ngước nhìn Đoan Nghi, với mái tóc nghiêng nghiêng, hàng mi cong vuốt, mắt hai một long lanh rất đẹp, sống mũi thẳng, đôi môi mím mím rất bướng bỉnh.
Anh tự cười cho mình vì nghĩ quá nhiều đến Đoan Nghi. Ngày nào không gặp được cô bé thì ngày đó anh như người mất hồn vậy. Tình yêu của anh dành cho Đoan Nghi là tất cả.
Reng... reng... reng...
Chuông điện thoại reo làm Vĩnh Phong giật mình thoát ra khỏi ý nghĩ. Anh nhấc may:
- Alô.
-...
- Cô Mỹ Hồng đó hả? Có chuyện gì không?
-...
- À! Được, tôi cho người mang xuống ngay.
-...
Vĩnh Phong gác máy. Anh nhấc vào cái nút đỏ trên bàn:
- Thục Quyên! Cô lên phòng tôi ngay, có chuyện cần gấp.
Không đầy 5 phút sau có tiếng gõ cửa. Vĩnh Phong lên tiếng nhưng không ngẩng lên:
- Vào đi!
1 cô gái bước vào:
- Thưa tổng giám đốc.
- Cô ngồi giám đốc.
- Cô ngồi đi, chờ tôi 1 chút.
Đoan Nghi quan sát:
- Hình như công ty này phần đông là phái nữ.
Vĩnh Phong trao tấm bìa cứng màu xanh cho cô gái mà anh gọi là Thục Quyên:
- Cô mang bản hợp đồng này xuóng cho ông Lâm giùm tôi. Ông ấy đang ở phòng khách của công ty.
Thục Quyên đứng lên:
- Xin phép tổng giám đốc.
- Nè, nếu ông Lâm có hỏi cô nói là tôi rất bận.
- Dạ, ông tổng.
Thục Quyên bước ra ngoài, cánh cửa khép lại sau lưng, Vĩnh Phong lại nhấc máy:
- Alô.
-...
- Mỹ Hồng! Cô tổng kết số máy bán được trong tháng qua. Chiều nay công ty có cuộc họp, phiền cô thông báo nhân viên giùm.
-...
- Không có gì nữa.
Đoan Nghi rất chóng mặt về quá trình làm việc của Vĩnh Phong. Quả là quản lý 1 công ty lớn như thế này đâu phải dễ. Cô bé rất sợ những con số, khi nhìn vào nó như quay cuồng.
Có tiếng chuông đồng hồ đổ. Đoan Nghi nhìn đồng hồ. 11 giờ 15 phút. Thời gian trôi qua rất nhanh. Vậy là cô bé đã tiêu hao 1 buổi sáng, tức là nửa ngày ngồi không xem người ta làm việc.
Vĩnh Phong sắp xếp lại giấy tờ. Anh đứng lên:
- Mình về thôi Đoan Nghi.
Cô bé đặt tờ báo xuống bàn đứng lên theo Vĩnh Phong.
- Làm việc như anh suốt ngày chỉ ngồi trong phòng không sao Vĩnh Phong? Làm sao mà chịu nổi.
Vĩnh Phong khép