← Quay lại trang sách

YÊU

Khi nàng ngồi giữa một ngày mà chung quanh hoàn toàn không có tiếng động, sự im lặng như nhấn chìm nàng vào một khoảng không gian êm ái giống như một chiếc lá úa vàng đang nổi trên mặt nước hồ thu, buông trôi thân xác, buông trôi mọi cảm xúc trong cuộc sống, buồn vui đau khổ và hạnh phúc. Nụ cười trên đôi môi nàng không hé mở mà mím lại như một sự sẳn sàng để dứt khoát... ừ phải dứt khoát một cách triệt để.

Quay một vòng quá lớn cùng nỗi đau tê dại mà phận người không may mắn đã gánh chịu. Tất cả mọi thứ giờ đây phải mạnh dạn để hủy diệt trong cái trí nhớ nhỏ nhoi đã quá tộI nghiệp khi mà tháng ngày đang dần dà cạn kiệt. Nàng tự tay viết ra như một lời nguyền.Phải kết thúc mọi thứ, mọi niềm đam mê lạc thú đừng để biến thành một kẻ điên dại giữa bao người tỉnh táo.

Trong những lời khuyên của thế gian chữ " buông " nàng thấy ghét thậm tệ, người ra lời khuyên có chắc là đã cắn nỗi chữ " buông "?!. Với nàng cứ để những si mê lầm lạc như những cái tát trời giáng vào mặt, tỉnh hay không thì cứ thế mà xuôi theo tự nhiên. Cho tới một ngày nàng đã mơ hồ trước mắt nàng là một cánh cổng hư vô. Nàng mở to đôi mắt với những ngấn lệ hoen mờ bỏ lại sau lưng những tiếng cười trong vắt như pha lê của một thời tuổi trẻ, bỏ lại những vết sẹo chằng chịt in dấu trong một trái tim mềm yếu đã lỗi nhịp không biết bao lần khi đón nhận những nỗi đau.

Bể trầm luân và con người cứ trầm mê luân phiên với những chuyển biến hình hài hợp tan ảo hóa khôn cùng. Nàng biến mình thành một làn khói mong manh đang từ từ tan loãng hay chỉ là một giọt sương khuya hèn mọn im nằm trên một đóa hoa dại bơ vơ bên đường, nàng đang tự mình thoát thai khi mà sự sống chưa hoàn toàn kết thúc. Bởi con đường đi tới sự lãng quên... lãng quên nó không phải là một trò đùa như bàn tay sấp ngửa khi nỗi nhớ luôn là một sự cám dỗ đầy sự quyền năng...

...

Và chàng đã xuất hiện không trên yên ngựa trắng như trong những giấc mơ thiếu nữ, mà xuất hiện với sự hoang dã bụi bặm với ánh mắt vô hồn như một con thú đang mang đầy thương tích nằm chờ chết, một cái chết đến thật nhẹ nhàng chấp nhận với nụ cười khinh bạc, và chính ở nơi cái dáng vẻ khinh bạc đó đã giử trái tim nàng dừng lại khi mà nàng như chiếc lá cuối cùng đang cố bám lấy sự quyết tâm thay đổi cho đời mình bằng một sự khép kín với nhân gian thì bỗng dưng bị cuốn lốc thật mạnh mẽ như một cơn bão.

Thế giới bắt đầu rộn ràng hơn thêm với âm thanh màu sắc. Cánh cổng hư vô đành khép lại cùng mọi lý lẻ nhân sinh mơ hồ khi mà tình yêu bắt đầu dâng hiến trọn vẹn... tất cả chỉ là mới bắt đầu...

Mầu Hoa Khế

July 5 2018