Chỉ có tình yêu
Xấp thư được xếp ngay ngắn trên bàn làm việc, ít hơn thường lệ. Anh Thư thầm cám ơn bà thư ký luôn luôn chu đáo và ngăn nắp. Hình như nàng chưa bao giờ nói lời cám ơn về điều này mà mặc nhiên xem đó là một.. “nghĩa vụ”!!! Có lẽ phải thay đổi cách suy nghĩ của mình, lời cám ơn ở bất cứ đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng không thừa.
Nghĩ như thế và Anh Thư nói với bà Hạnh:
- Cám ơn bà Hạnh.
Hai mươi mấy năm Anh Thư và bà Hạnh -bà thư ký- vẫn xưng hô với nhau như vậy. Phần vì tuổi tác cách nhau, mà cũng phần nào mang phong thái lịch sự, tôn trọng người khác vì Anh Thư kém tuổi bà ta nhiều.
Bà Hạnh tay vẫn thoăn thoắt đánh máy bài vở, không ngước lên nhìn Anh Thư và chỉ hỏi bằng tiếng Anh:
- For what?
Bà thư ký của Anh Thư là một người Việt nhưng Mỹ hóa đến 70%. Lập gia đình với một người Mỹ, sinh hoạt với người bản xứ nhiều hơn với người Việt Nam, điều này ảnh hưởng không ít đến lối nói, suy nghĩ rất trực tính. Đến làm việc cho tòa soạn một tờ báo Việt Nam ở địa phương như một lối tìm về nguồn, và bà Hạnh đã bơi lội trong “giòng sông Việt nhỏ bé” này thoải mái, kết giao với nhiều người Việt, đọc nhiều sách báo Việt và “học lại” nhiều danh từ Việt đã bị bỏ lại ở quê hương khi bà Hạnh rời Việt Nam từ lúc còn quá trẻ để trân trọng những gì thuộc về mình.
Anh Thư khúc khích cười:
- Không thể giải thích được!
Bà Hạnh ngừng tay quay sang nhìn Anh Thư:
- Bà hôm nay sao vậy?
Anh Thư lắc đầu, nụ cười vẫn trên môi:
- Tôi cám ơn bà vì nhiều thứ đã làm cho tôi.
Bà Hạnh phá lên cười, miệng cười rất tươi:
- Vớ vẩn quá!
Những thứ gọi là “vớ vẩn” như bà Hạnh nói là những gia vị trong cuộc sống bộc phát bất ngờ và mang lại những thú vị nhỏ nhoi. Có lẽ không bao giờ bà ta nghĩ như thế.
Trong xấp thư ngày hôm nay có một lá thư với nét chữ lạ, tên người gửi cũng không quen. Anh Thư lục tìm trong trí nhớ mình.. Hùng Nguyễn này là ai? Hay là một độc giả? Chắc thế! Nàng bóc lá thư. Nét chữ nguệch ngoạc như trẻ con, chữ viết to.
Đọc xong lá thư, Anh Thư ngẩn người nhưng nàng tin đây là thật. Thư viết rất ngắn. Đọc lại lần thứ nhì như suy nghĩ về nội dung của bức thư viết tay. Nàng đưa lá thư cho bà Hạnh:
- Đọc xem!
Bà Hạnh đọc lướt qua rồi hỏi:
- Bà nghĩ chuyện này là thật không?
- Tôi nghĩ là thật.
- Bà sẽ trả lời chứ?
Anh Thư gật đầu:
- Tôi không viết thư trả lời nhưng sẽ đến đó xem sao.
- Really?
- Bà đi với tôi không?
- OK. Đi thì đi!
Anh Thư, bà Hạnh và thêm cô Mai -người chạy việc ngoài và gắn bó với tờ báo còn lâu hơn bà Hạnh- đến viện dưỡng lão S. Clare Homecare.
Trời dịu và mát như mùa thu chợt đến đây mặc dù mới ngày hôm qua nhiệt độ đã lên đến gần 90 độ. Cả khu viện dưỡng lão rất lớn, trải dài làm nhiều khu. Tuổi đời nơi đây chắc cũng khá lâu, những vách tường gạch đỏ bên ngoài có nhiều chỗ đã bạc phếch. Nhìn cây cối chung quanh không được chăm sóc có thể đoán viện dưỡng lão này không phải loại sang trọng cho những người nhiều tiền.
Vào bên trong, đến quầy tiếp tân ngay gần cửa ra vào, Anh Thư hỏi nhân viên trực:
- Chào cô, chúng tôi đến thăm ông Hùng Nguyễn, không biết có phải ghi danh hay không?
Cô gái chừng ngoài 30 tuổi, da mầu, tóc xoăn tít, kéo kính trễ xuống nhìn Anh Thư:
- Bà đề tên và ký vào đây dùm.
- Hai người bạn đi cùng với tôi có phải ghi tên luôn không?
- Không cần.
Anh Thư ghi tên mình và ký vào danh sách người đến thăm. Nàng nói:
- Ông Hùng Nguyễn này số phòng là..
Bà Hạnh đỡ lời, tay cầm lá thư:
- Phòng số 24.
Cô gái gật gù:
- Hôm nay không phải là ngày ông ta đi lọc máu.
- Thật là may! Anh Thư nói.
Đây là câu trả lời đầu tiên cho một trong những thắc mắc của nàng về người đàn ông tên Hùng Nguyễn.
Cô ta chỉ về bên trái:
- Phía bên trái.
- Cám ơn cô nhiều.
Cô Mai thầm thì với bà Hạnh:
- Anh này chắc hư thận nên mới đi lọc máu hả chị Hạnh?
- Chứ còn gì nữa!
Những bước chân đưa Anh Thư đến phòng số 24 nặng nề hơn nàng tưởng. Mùi thuốc sát trùng không át đi được hết những mùi hôi ở một nơi mà nỗi đầy đọa bàng bạc không gian. Cả ba người đi ngang những căn phòng cửa rộng mở như chờ đợi và chào đón những bước chân dừng lại như một kết nối người với người, với những kẻ bị lãng quên.
Phòng số 24 nằm gần cuối hành lang. Tất cả những phòng đều được ngăn tạm bợ làm hai bởi một tấm màn bằng nhựa mầu nhạt. Sự phân cách và riêng tư nửa kín nửa hở như một tiếng thở dài não ruột. Người nằm trên chiếc giường gần sát cửa bên ngoài không thể là ông Hùng Nguyễn, tác giả của lá thư, vì đây là một thiếu niên nhỏ tuổi người Mỹ. Phải qua bức màn ngăn cách kia mới là ông Hùng Nguyễn.
Bà Hạnh và cô Mai ngần ngừ đứng bên ngoài cửa phòng số 24. Anh Thư vào hẳn bên trong phòng. Thiếu niên người Mỹ với nước da trắng xanh, tay chân co quắp ú ớ nói điều gì với Anh Thư. Nàng quay đi không dấu được vẻ ngậm ngùi. Trên tường trước mặt cậu ta là màn hình ti vi với âm thanh nho nhỏ.
Anh Thư bước ngang qua tấm màn ngăn cách, chỉ thấy chiếc giường nhỏ trống trơn. Trên tường không có ti vi như cậu thanh niên bên ngoài nhưng dán nhiều hình ảnh. Đồ đạc cá nhân rất thưa thớt. Nàng tò mò nhìn mấy tấm ảnh trên tường. Chắc chắn đây là giang sơn của ông Hùng Nguyễn và thế giới của ông ta. Những tấm hình mầu có, đen trắng có, hình một người, hình một nhóm người.. Một thời đã qua!
Nàng đi ra khỏi phòng số 24.
Bà Hạnh hỏi:
- Không có ai sao?
Anh Thư lắc đầu.
- Kiếm anh ta ở đâu bây giờ? Để đi hỏi. - Cô Mai nói.
Một người nữ y tá đi ngang qua, Anh Thư vồn vã hỏi thăm:
- Chúng tôi đến thăm ông Hùng Nguyễn mà không thấy ông ta ở trong phòng. Nghe nói hôm nay ông ta không phải đi lọc máu. Bà có biết chúng tôi có thể tìm ông ta ở đâu không?
Người nữ y tá cười. Hàm răng bà ta trắng bóc nổi bật trên làn da ngăm đen:
- Ồ ông Hùng! Giờ này ông ta đi giúp cho bà Janice ăn trưa rồi. Mấy người đi ngược trở lên, ra ngoài quẹo sang bên phải, cứ đi dọc hành lang tới phòng 40 là thấy ông ta đó.
Theo lời chỉ dẫn, cả ba người tìm tới phòng số 40. Ngay ở chiếc giường bên ngoài, một người đàn ông đang lom khom đút thức ăn cho một bà Mỹ già gầy nhom. Anh Thư, bà Hạnh, cô Mai nhìn nhau trao đổi câu nói “Đây rồi!” bằng ánh mắt.
Họ yên lặng đứng lùi sang bên ngoài phòng, chờ đợi. Nhưng những tiếng động trong căn phòng đều được cả ba người chăm chú lắng nghe.
- Come on! Eat! Eat! You have to eat!
Không nghe thấy bà lão nói gì, chỉ là những tiếng gì đó phát ra từ cổ họng.
Và vẫn người đàn ông mà Anh Thư đoan chắc đó là ông Hùng Nguyễn lại nói, lần này bằng tiếng Việt:
- Phải ăn chứ, không ăn chết à! Nè nè, hả miệng ra.. Đó đó như vậy đó.. Giỏi, giỏi!
Vài phút sau vẫn thấy ông ta nói tiếp với sự kiên nhẫn:
- Gần hết rồi má! Bữa nay má giỏi đó! Khoan, còn lau miệng đã! Cái miệng tèm lem kìa! Rồi.. đẹp gái rồi! Chút chiều quay lại nghen.
Lúc này là lúc cả Anh Thư, bà Hạnh và cô Mai đều thò đầu vào để xem dung nhan ông Hùng Nguyễn ra sao.
Anh Thư nghẹn lời không nói được. Cổ họng nàng như bị bít lại, thắt chặt và làm nàng ngộp thở. Sự nhẫn nại của ông ta khi đút cho bà lão ăn bằng cái giọng rất non trẻ là một cái gì khác hẳn với bộ dạng bên ngoài.
Ông Hùng Nguyễn tầm thước. Cả thân người và mặt ông ta căng phồng như trái bóng được bơm hết sức nên mắt, mũi và miệng đều nhỏ hẳn lại. Làn da ngăm ngăm. Mái tóc đen cắt ngắn.
- Mấy chị đi kiếm ai? Đâu có bà con gì với mấy người trong phòng này phải không? Trong này toàn Mỹ không à.
Cô Mai liến thoắng nói, miệng cười đưa đẩy:
- Đi kiếm anh chứ đi kiếm ai. Anh là anh Hùng Nguyễn phải không?
Thấy gái đẹp liếc mắt cười, anh ta toét miệng cười. Hàm răng đều và trắng thật đẹp, thật tươi trên khuôn mặt phì nộn quái dị.
- Sao cô biết tui? Đúng rồi tên Hùng Nguyễn là tui. Còn mấy chị đây là ai?
Cũng cô Mai là người giới thiệu:
- Tên tôi là Mai. Đây là bà chủ nhiệm tên Anh Thư, còn đây là chị Hạnh.
- À.. à vậy đây là tờ báo mà tui gửi thư phải không?
Bà Hạnh trả lời:
- Đúng rồi, chúng tôi nhận được thư anh nên mới biết mà tìm tới đây.
- Chèn ơi, hân hạnh quá. Thứ lỗi cho tui nghe, nghĩ gì tui nói đấy. Cho má này ăn xong rồi, bây giờ đi về phòng tui đi.
Mọi người đi theo sau người đàn ông mang tên Hùng. Bây giờ phải nhắc đến anh ta là anh Hùng chứ không phải ông Hùng vì anh ta còn trẻ quá.
Đến phòng số 24, anh ta dừng chân rồi giới thiệu:
- Phòng tui đây. Thằng nhỏ bên ngoài này cũng tội lắm, gia đình nó mua cho cái ti vi mở suốt ngày đêm. Hồi đầu tui cũng khổ vì ồn nhưng riết rồi quen. Có y tá cho nó ăn nên không cần tui giúp. Bên trong là chỗ của tui.
Chỉ mấy tấm hình dán trên tường, anh ta kể:
- Mấy chị coi nè, hồi đó tui cũng đẹp trai lắm chớ bộ. Bây giờ chưa tới ngày đi lọc máu nên người nó phù coi giống ông địa hả? Hồi xưa tôi đi đánh cá cũng có tiền lắm. Để dành được 100 ngàn. Coi nè, tui cũng có bạn gái. Còn đây là hình mấy đứa bạn tui. Thời đó vui kể gì..
Cô Mai với cái giọng miền nam ngọt ngào lại đưa đẩy vui vẻ:
- Hồi xưa đẹp trai hả? Chắc nhiều đào lắm?
- Không nhiều, cũng lai rai thôi.
Anh Thư thầm nghĩ với giọng nói này mà anh ta trong thư đòi viết bài cộng tác với tờ báo là sao? Nhưng trong tình cảnh này lời từ chối của nàng không thể nói ra. Thật là dở khóc dở cười!
Cô Mai thấy Anh Thư không nói gì cả nên hỏi tới anh Hùng:
- Nghe bà chủ nhiệm nói anh tính viết bài cộng tác với tờ báo hả? Anh viết về cái gì? Viết đi rồi có nhuận bút cho vui cuộc đời.
Nghe vậy, anh ta mới nhìn Anh Thư rồi nói:
- Bà chủ nhiệm mà cho tui viết thì tui sướng lắm. Trong này biết bao nhiêu chuyện để kể. Mấy người thấy bà già Janice không? Có con mà như không, chúng nó ném bả vào đây rồi không hề đến thăm. Tụi nó quên má chúng nó rồi. Bả là má tui đó. Má tui ở bên VN mà còn sống thì cũng cỡ bà này. Tui đút cho bả ăn mà tưởng đâu mình đang cho má mình ăn. Muốn trả hiếu cho má mà bây giờ má không còn nữa.
Nói xong anh Hùng khóc ngon lành. Những giọt nước mắt thi nhau lăn lã chã trên khuôn mặt căng phồng bệnh hoạn.
Cô Mai không cười nổi nữa.
Lấy tay chùi nước mắt, anh Hùng nói với Anh Thư:
- Bà chủ nhiệm còn trẻ quá, gọi bằng cô nghe. Tui đơn sơ lắm, nghĩ sao viết vậy. Lúc bị đứt mạch máu não tưởng liệt luôn nhưng vào đây rồi tập, một hồi đi lại được, nói được, nhưng viết hơi khó khăn chứ hồi xưa chữ viết của tui cũng đẹp lắm. Rồi sau đó hư thận phải đi lọc máu. Tôi lại còn bị thêm bệnh lupus phải uống nhiều thứ thuốc lắm. Vào đây với 100 ngàn trong băng, đến khi hết sạch số tiền đó thì chính phủ nuôi tui cho đến bây giờ. Nhưng tui muốn viết lắm, viết về những câu chuyện trong này. Ở đây mọi người đều khổ nên thương nhau lắm. Tui đi lại được nên cả ngày cứ chạy hết chỗ này đến chỗ kia, giúp người này một chút rồi tới người kia cũng hết ngày.
Anh Thư nhớ tới nét chữ viết như trẻ con mới tập viết của anh Hùng. Chắc phải cố gắng lắm anh ta mới viết được bức thư đó.
Anh Hùng nhìn Anh Thư và nói với giọng khẩn khoản:
- Cô cho tui viết nghe. Không cần trả tiền. Ở trong này đâu cần tiền. Tiền chính phủ chi trả, họ chừa cho mình một ít để cắt tóc hay tiêu gì bậy bạ chút chút.
Anh Thư biết mình không thể từ chối nhưng rồi làm sao anh ta viết nổi? Rồi bỗng nhiên nàng buột miệng:
- Được rồi, anh viết rồi nếu cần tòa soạn sẽ sửa đăng lên báo.
- Thiệt sao cô? Ráng chờ tui viết nghe.
Bà Hạnh đề nghị với Anh Thư:
- Mình có dư một cái computer, hay bà cho anh Hùng để anh ta viết cho dễ dàng hơn.
Anh Thư gật đầu:
- Nhưng phải tập cho anh ta đánh máy tiếng Việt.
Bà Hạnh nhanh nhẩu:
- Tôi sẽ nhờ Roger mang máy đến và gắn cho anh ta. Tôi sẽ dậy anh Hùng xử dụng.
Chuyện máy móc đối với ông Roger, chồng bà Hạnh, là một chuyện quá dễ dàng.
Anh Hùng hỏi bà Hạnh:
- Chị dạy tui hả?
- Ừ, dễ lắm. Anh biết xài rồi sẽ thấy khỏe hơn nhiều.
Bà Hạnh còn nhận:
- Anh viết xong thu vào cái đĩa rồi tôi tới lấy. Anh chỉ viết thôi.
- Thiệt cám ơn mấy chị quá. Còn xin cô chủ nhiệm một điều nữa. Cô cho đăng báo để đồng hương mình biết, ai có lòng tới đây giúp mấy người Việt Nam trong này. Họ thèm ăn đồ Việt lắm. Họ chỉ mong có ai ghé thăm.
Anh Thư nhận lời nhưng nàng biết chuyện sửa bài viết của anh Hùng là chuyện nàng phải lãnh. Không biết anh ta viết cái gì và viết ra làm sao?
Khoảng 1 tháng sau bà Hạnh mang về một floppy disk.
- Bài đầu tiên của anh Hùng đây!
Anh Thư không dấu được vẻ ngạc nhiên:
- Bà dậy học cũng giỏi mà anh ta học cũng nhanh nhỉ.
Bà Hạnh nhún vai:
- Để coi!
- Bà in ra cho tôi đọc xem như thế nào!
Hai trang giấy được in ra. Đây là một người cộng tác đặc biệt mà có lẽ sẽ không bao giờ có người thứ hai như vậy nữa, Anh Thư nghĩ thầm.
Những hàng chữ nối đuôi nhau, rất ít xuống hàng, ít chấm câu, nhưng cả một thế giới đang mở ra trước mặt Anh Thư. Tác giả chỉ giới thiệu mình với một hàng chữ ngắn gọn “Tôi là người sống trong một viện dưỡng lão tại Hoa Kỳ. Tôi tên Hùng, cha mẹ đặt cho tôi là Nguyễn văn Hùng”. Anh ta khi nói thì xưng là “tui” nhưng viết xuống thì xưng là ‘tôi”. Điểm này làm Anh Thư chú ý vì như thế có nghĩa là anh ta viết với suy nghĩ và cẩn trọng chứ không bừa bãi như lúc nói chuyện.
Câu chuyện đầu tiên viết về một bà lão người Việt mà anh ta gọi là bác Nhuần. Theo lời anh Hùng kể, bà Nhuần 84 tuổi, chồng chết sớm, có mỗi một người con trai. Người con trai lấy vợ, có 2 người con. Đó là hai đứa cháu nội duy nhất của bà Nhuần. Khi hai đứa cháu nội còn nhỏ thì người con trai duy nhất của bà Nhuần chết trong một tai nạn giao thông. Con dâu bà mang hai con về ở với bố mẹ cô ta tại một tiểu bang mà theo lời bà Nhuần kể với anh Hùng là xa lắm. Thời gian không lâu sau đó bà Nhuần bị tai biến mạch máu não. Rời nhà thương bà vào thẳng viện dưỡng lão này được 4 năm. Đây đã trở thành nhà của bà Nhuần.
Anh Hùng viết như sau về bà Nhuần:
“Có lúc bác Nhuần hỏi tôi:
- Bác gọi con như con được không?
Chao ơi ở nơi này tôi đã có bao nhiêu là bà mẹ. Những bà mẹ này không mất công mang thai hay sanh ra tôi, mà cũng chẳng phải tốn cơm tốn gạo gì nuôi tôi, nhưng họ có tấm lòng của người mẹ đối với tôi. Tôi cũng làm bộ như con họ nhưng như bác Nhuần này người miền Bắc còn tôi người miền Nam, nhiều khi tôi nói những chữ bác không hiểu. Mà thôi, ăn thua gì chuyện đó. Ông Trời hiểu là khi tôi khóc cùng bác Nhuần khi thấy bác kể chuyện đời bác là tôi thấy mình như đứa con của bác sanh ra.
Bác Nhuần không còn bao giờ gặp lại hai đứa cháu nội của bác nữa. Mà chúng chắc cũng chẳng biết có bà nội trên đời này. Bác nói với tôi là bác sẽ gặp lại người con trai tên Đắc của bác trên nước Thiên Đàng.
Tôi chẳng hiểu nước Thiên Đàng đó ở đâu nhưng chắc là nơi mà con người ta sống sung sướng lắm. Tôi hỏi bác Nhuần:
- Con có tới đó ở với bác được không?
Bác Nhuần hiền lắm, bác cười mà nói với tôi:
- Được chứ. Bác sẽ giới thiệu với mọi người là bác có hai người con, một tên Đắc là anh, còn em là con tên Hùng.”
Anh Hùng kể:
“Bác Nhuần có hộp dầu con cọp. Bác quý lắm, chỉ xài chút ít vì sợ hết. Bác nói với tôi đây là dầu con hổ. Người Bắc gọi con cọp là con hổ. Tôi hỏi bác vì sao quý hộp dầu này dữ vậy. Bác Nhuần kể:
- Thằng Đắc mua cho bác. Bây giờ nó không còn nữa, nhìn hộp dầu là nhớ tới nó. Bây giờ bác quên nhiều quá, quên cả khuôn mặt thằng Đắc nữa, chỉ nhớ lờ mờ..
Rồi bác Nhuần lại nói:
- Quên như vậy nó sẽ trách bác vì sao là mẹ mà lại quên con. Bác không bao giờ quên nhưng cái đầu này nó làm sao ấy!
Tôi liền nói với bác Nhuần cho bác đỡ buồn:
- Bác đâu có quên con bác đâu. Anh đó đâu có nằm trong đầu bác mà nằm đây nè..
Tôi lấy tay bác Nhuần rồi để tay bác đặt lên chính ngực của bác.
Có vậy thôi mà bác khóc trời khóc biển làm tôi sợ hết hồn, không bao giờ dám dỗ bác Nhuần như vậy nữa.
Sao ở đây tôi chỉ gặp toàn nước mắt của đủ mọi người, già có, trẻ có, đàn ông, đàn bà, trẻ nít.. đủ cả. Rồi tôi nghĩ ra nỗi đau khổ nào cũng được tràn ra bằng nước mắt vì nếu không con người ta sẽ nổ tung mất. Chính tôi cũng vậy, nhưng phần lớn là tôi khóc theo họ chứ không phải khóc cho mình. Hay chính những lúc đó tôi cũng khóc cho mình mà tôi không biết vì tôi còn bận thấy thương họ. Nếu ai ở trong hoàn cảnh tôi lúc đó cũng thấy thương như vậy.”
Bài của anh Hùng, Anh Thư không sửa chữ nào, chỉ sửa dấu phẩy và chấm câu, xuống hàng cho dễ đọc. Nàng ngại chỉ một chữ thêm hay bớt, một kẻ đang đứng bên ngoài, sẽ làm lay động thế giới đầy tình yêu đó, sẽ làm mọi sự không còn là thật nữa. Hãy để yên như vậy. Và nàng tin rằng độc giả cũng sẽ đồng ý.
Bài viết của anh Hùng đã đánh động nhiều trái tim độc giả và nhiều cánh tay đã theo nhau giúp đỡ những tâm hồn cô đơn bằng những vật chất cũng như tinh thần. Bà cụ Nhuần nay có thêm nhiều hộp dầu con hổ nhưng chẳng hộp dầu nào có thể sánh được với hộp dầu con trai bà đã mua cho mẹ.
Nhuận bút văn nghệ đầu tiên bỏ phong bì đưa cho anh Hùng là một kỷ niệm khó quên. Anh Thư định nhờ bà Hạnh đưa dùm nhưng bà ấy từ chối và nói với nàng:
- Bà nên tận tay đưa cho anh ta.
Anh Thư đến thăm anh Hùng và mang theo một floppy disk khác để anh ta viết bài tiếp. Không quên chút ít quà của những người khác gửi tặng anh Hùng và những người trong đó.
Lần này gặp anh Hùng thấy anh ta khác. Gầy và khác nhiều tuy nhiên gương mặt vẫn là mặt ông địa.
Anh Thư tìm thấy anh Hùng trong phòng của anh ta.
Anh Hùng có vẻ mừng rỡ khi thấy nàng, anh hỏi:
- Cô chủ nhiệm thấy tui khác trước hả?
- Đúng vậy.
- Tui mới đi lọc máu về nên ốm nhách!
Nàng đưa túi quà cho anh Hùng:
- Có chút quà mọi người gửi cho anh và.. cho cả những người trong này. Còn phong bì này là nhuận bút văn nghệ. Độc giả rất thích bài viết của anh.. Tôi nghĩ anh đã viết với cả trái tim mình..
Anh Hùng cầm phong bì, không mở ra mà cúi đầu không nói gì. Anh Thư cũng ngại không biết mình có nói gì làm chạm tự ái anh ta hay không.
Vẫn cúi đầu nhưng thấy hai vai anh ta rung rung. Anh Thư ước gì có mặt bà Hạnh hay cô Mai chứ không phải chỉ có mình nàng và anh Hùng trong căn phòng này.
Ngửng đầu lên nhìn Anh Thư, anh Hùng nói:
- Cám ơn cô chủ nhiệm..
Ngày hôm nay trước mặt Anh Thư anh Hùng đã khóc. Những giọt nước mắt này nàng nghĩ là anh ta đã khóc cho chính anh chứ không phải cho ai khác.
Anh Thư tìm cách khỏa lấp để che dấu những xúc động đang ngột ngạt trong lúc này:
- Viết tiếp nhé. Chúng tôi muốn đọc những bài viết của anh.
Anh Hùng cười rạng rỡ:
- Tui quý tờ báo cô Hạnh mang vào cho tôi. Nhiều người mượn coi, tui sợ mất.
- Tôi sẽ dặn cô Hạnh mang vào cho anh mấy số báo, anh không sợ mất đâu.
Nhìn thấy chiếc computer trên bàn, nàng đưa tay chỉ và cười nói với anh Hùng:
- Anh dùng quen rồi thấy khỏe hơn phải không?
- Tui thích quá. Cám ơn mấy cô. Cái máy này nó cho tui sinh lực. Tui thấy như mình thành con người khác, ngon lành hơn..
Nói xong anh Hùng cười sung sướng.
Anh Thư vui với niềm vui của anh Hùng.
- Cô chủ nhiệm có phải về liền không hay cô có muốn đi một vòng trong này không? Tui dẫn cô đi. Cô muốn gặp bác Nhuần không?
Nàng gật đầu. Anh Hùng đưa Anh Thư đi một vòng giới thiệu với những người mà anh ta cho là “thân thiết nhất”.
Đến thăm bà Nhuần mà không cầm trên tay quà cáp gì nàng hơi ngại. Anh Hùng hiểu và nói đỡ lời:
- Cô đây có quà cho bác, nhưng chút nữa con mang tới cho bác nhe.
Bà cụ Nhuần không khác gì với nhân vật bác Nhuần trong bài viết của anh Hùng. Ánh mắt bà nhìn Anh Thư xa xăm. Nàng không có “lửa yêu thương” như anh Hùng chăng?
- Bác Nhuần mới ngủ dậy, chưa tỉnh táo cô à. Có nhiều lúc bác như vậy đó.
Bà cụ Nhuần chợt đưa tay sờ lên chiếc áo len Anh Thư đang mặc rồi nói:
- Áo này đẹp quá, chắc ấm lắm.
Nàng thấy chạnh lòng và nghĩ ngay đến món quà Giáng Sinh cho bà cụ này là một chiếc áo len đẹp. Nhưng không hiểu sao nàng cởi ngay chiếc áo len đang mặc rồi khoác lên người bà cụ Nhuần.
- Mặc vào cho cụ nhé?
Anh Hùng nói:
- Để tui làm!
Anh ta khẽ khàng mặc áo len vào cho bà rồi cài khuy áo cẩn thận và nói:
- Mẹ đẹp rồi đấy!
Bà Nhuận nhìn anh Hùng với vẻ trìu mến nói:
- Cám ơn con!
- Đừng cám ơn con, cám ơn cô cho áo kia kìa!
Bà lão chẳng nhìn Anh Thư mà đưa tay sờ lần chiếc áo lạnh tuy cũ nhưng với bà là mới.
Nếu Anh Thư đứng ở đây lâu có lẽ nàng cũng sẽ rất mệt mỏi vì những xúc động không thể đè nén.
Anh Thư ra hiệu cho anh Hùng. Cả hai đi ra ngoài. Nàng nói với anh Hùng:
- Dịp khác tôi sẽ ở lâu hơn và có dịp đi thăm những người khác. Tôi chờ bài viết mới của anh. Chịu khó viết.
Anh Hùng đưa nàng ra tận cửa bên ngoài. Anh ta lí nhí nói:
- Cám ơn cô…
Những bài viết kế tiếp của anh Hùng Anh Thư không phải sửa chấm câu và xuống hàng. Có lẽ anh ta đã quen hơn. Có lúc nàng vào thăm anh Hùng cùng với những người khác và đưa nhuận bút nhưng cũng có khi lại nhờ bà Hạnh vì lần nào sau khi rời nơi đó nàng cũng mang theo những nỗi buồn dai dẳng làm thao thức.
Đến kỳ viết thứ năm Anh Thư vào thăm anh Hùng một mình. Bây giờ trời đã vào xuân. Thiên nhiên rộn ràng trong chuyển mình đổi mới sang mùa. Nàng hy vọng cũng sẽ gặp những khuôn mặt vui tươi và hy vọng hơn.
Không tìm thấy anh Hùng trong phòng, nàng đi lòng vòng tìm anh ta. Lúc này không phải là giờ ăn trưa, vậy anh ta ở đâu?
Ra đến phòng sinh hoạt chung của viện dưỡng lão, Anh Thư nhìn thấy anh Hùng. Anh ta cũng nhìn thấy nàng.
Anh Hùng vội vã chạy lại:
- Cô chủ nhiệm. Lâu rồi không gặp cô. Cô khỏe không? Không thấy cô vào tui sợ cô bệnh.
Anh Thư mỉm cười:
- Tôi khỏe, cám ơn anh. Chỉ bận quá không vào thăm được. Anh khỏe không?
- Tui khỏe hơn nhiều. Bác sĩ nói tui có thể ra ở ngoài được cô à. - Anh Hùng nói với vẻ mặt tươi vui hớn hở.
Anh Thư mừng cho anh:
- Vậy thì mừng cho anh. Nhưng anh có tự lo liệu một mình được không?
Anh Hùng tươi nét mặt:
- Được chứ. Cô không thấy ở trong này tui lo cho bao nhiêu người còn được. Nhưng sống ở bên ngoài thoải mái hơn.
- Dĩ nhiên.
- Bác sĩ chỉ nói với tui là ở trong này an toàn hơn.
- Rồi anh tính sao?
- Tui ở trong này lâu quá rồi, tui muốn được ra ngoài. Làm sao biết tui còn sống được bao lâu phải không cô?
Anh Thư gật đầu:
- Anh có lý do và ước muốn của anh.
- Thiệt mà, sống theo ý mình mong muốn sướng hơn chứ còn kéo dài thời gian..
Nàng nhìn anh ta để đo lường xem ước muốn đó mãnh liệt tới độ nào vì chỉ có mỗi ước mơ đó không thôi mà trông anh ta đã thành người khác hẳn.
- Tôi cầu chúc mọi sự tốt đẹp cho anh.
- Cám ơn cô.
- Kỳ này anh cho tôi ghé thăm cặp đôi Kyle và Claire với. Đọc bài anh viết về họ tôi muốn nhìn thấy họ. Bài đó anh viết rất hay!
- Thiệt hả cô? Chuyện thế nào thì tui viết như vậy!
Anh Hùng đưa Anh Thư ra ngoài sân phía sau có vườn cây. Mặc dù cây cối không được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng có nhiều cây lớn và băng ghế gỗ.
- Họ hay ngồi ngoài này.
Viện dưỡng lão này phần lớn là những người bệnh hoạn nhiều hay đi lại phải có y tá giúp đỡ nên vườn cây cũng vắng vẻ. Có một người y tá đang ngồi ăn trưa muộn.
Anh Hùng chỉ:
- Kyle và Claire kìa cô!
Theo tay anh ta chỉ Anh Thư nhìn thấy người thanh niên gọi là Kyle đang ngồi trên băng ghế gỗ dưới bóng cây, bên cạnh là cô bạn gái tên Claire ngồi trên xe lăn. Họ ngồi quay lưng với Anh Thư và anh Hùng.
- Cô muốn nói chuyện với họ không?
- Không. Đừng làm rộn họ. Nhìn họ phía sau được rồi!
- Cô sợ tui bịa đặt ra chuyện của họ sao?
Anh Thư phì cười:
- Tôi biết anh viết chuyện thật chứ nhưng chỉ tò mò thôi.
Anh ta cười thoải mái
- Vậy mà tui tưởng.. Họ tính kết hôn đó cô à.
- Mừng cho họ tìm được hạnh phúc bên nhau!
- Cũng mong vậy!
- Trong bài anh viết, anh là ông mai cho hai người này quen biết nhau sao?
- Tui đó. Không hiểu sao tui có cảm tưởng là họ sẽ ưa nhau cô à. Mà thiệt, Kyle thì mù nhưng cũng đẹp trai và hiền thật hiền. Claire thì dù xuội cả hai chân, gương mặt bị sẹo nhiều vì nghe đâu tai nạn sao đó nhưng cổ vui vẻ và dễ thương lắm. Cô nghĩ coi suốt ngày tui cứ đi giúp người này người kia đút ăn, toàn mấy người già buồn thấy mồ. Bây giờ mà gá được cho cặp này với nhau thì vui biết mấy. Tui giới thiệu là họ chịu nhau liền làm tui cũng vui.
- Khi anh ra ở ngoài vẫn giữ liên lạc và tiếp tục viết bài nhé?
- Đương nhiên rồi, cô đừng lo, còn sống ngày nào tui ráng viết ngày đó.
Tiễn Anh Thư ra tận xe, anh Hùng bịn rịn:
- Ra ngoài rồi tui tìm cách lên tòa soạn thăm mấy cô.
- Anh cần giúp đỡ gì cứ liên lạc, đừng ngại.
- Cám ơn.. mấy cô!
Anh Hùng còn viết thêm 2 bài nữa khi dọn ra ở ngoài. Anh Thư và những người trong tòa soạn đều vui mừng cho anh có cuộc sống mới. Mỗi lần đi lọc thận có xe đến đón và đưa anh ta đi. Anh Hùng khỏe hơn và cũng yêu đời hơn.
Ngày kia tòa soạn nhận được thiệp mời tự tay anh Hùng làm. Đây là thiệp cưới của đôi Kyle và Claire do chính tay anh Hùng làm bằng cách cắt dán giấy mầu để gửi mời tham dự đám cưới. Ngày vui được tổ chức ngay trong viện dưỡng lão.
Anh Thư dặn bà Hạnh liên lạc với anh Hùng để trả lời là sẽ có 3 người trong tòa soạn là Anh Thư, bà Hạnh và cô Mai sẽ đến dự ngày vui này. Nàng hỏi bà Hạnh:
- Mình sẽ mừng họ như thế nào nhỉ? Người Mỹ thường mừng đám cưới ra sao bà?
- Thường cô dâu chú rể cho một danh sách những món đồ muốn được tặng, nhưng trường hợp này tôi nghĩ mình tặng tiền như kiểu Việt Nam là hợp lý hơn cả và thực tế nữa.
- Vậy thì mình sẽ làm như vậy!
Anh Thư nhìn ngày trên thiệp và nhớ thầm còn 2 tuần nữa.
- Đám cưới này đặc biệt nhỉ bà Hạnh? Cũng là dịp vui mình gặp lại anh Hùng.
- Cái này là anh Hùng mời mình chứ đâu phải cô dâu chú rể mời. Chắc anh Hùng đứng chủ hôn vì cô dâu và chú rể đã bị cha mẹ bỏ quên lâu rồi!
Nụ cười trên môi bà Hạnh và Anh Thư bỗng tắt ngấm.
Ngày vui của cặp Kyle và Claire vào trưa thứ bẩy. Cả viện dưỡng lão hình như cũng nhộn nhịp hơn khi Anh Thư, bà Hạnh và cô Mai đến. Khuôn mặt những người y tá và làm việc trong đó đều có nét vui. Cô Mai hỏi thăm một người y tá:
- Chúng tôi đến dự đám cưới của anh Kyle và cô Claire. Đám cưới tổ chức trong nhà hay ngoài trời?
- Ồ Kyle và Claire! Ở ngoài trời, ở vườn sau.
Ra đến vườn sau thấy có vài dẫy ghế đã xếp sẵn. Trời hôm nay nắng dịu và khí hậu thật thuận lợi cho cô dâu và chú rể cũng như khách mời. Tụ tập ở góc này góc kia lác đác vài người như những đốm sáng lung linh tươi đẹp cho một ngày vui.
Anh Thư đưa mắt tìm anh Hùng nhưng không thấy anh ta đâu. Mọi người làm việc trong viện dưỡng lão bận rộn đi ra đi vào nên không tiện hỏi thăm họ.
Nhạc chợt trổi lên không biết từ đâu. Anh Thư nhìn thấy một người nam y tá đưa Kyle ra. Hôm nay Kyle mặc một bộ quần áo có lẽ là đẹp nhất của anh. Kyle đi chậm vì anh ta mù. Chú rể Kyle được sắp xếp đứng dưới một vòm cây cao cạnh đó có vài chậu hoa. Kyle đứng chờ cô dâu Claire như theo truyền thống.
Tiếng nhạc lấp đầy không gian thật dễ thương với khung cảnh giản dị mà vui tươi.
Bỗng có tiếng vỗ tay. Anh Thư, bà Hạnh và cô Mai cũng vỗ tay theo. Tất cả đều quay lại nhìn.
Cô dâu Claire mặc một chiếc áo đầm trắng phủ kín hai chân tật nguyền. Cô dâu ngồi xe lăn có y tá đẩy. Mọi người không ngừng vỗ tay khi y tá đẩy chiếc xe lăn đến chỗ Kyle. Cô y tá đứng cạnh Kyle ghé sát tai anh ta thầm thì. Kyle gật đầu.
Mục sư chủ tế đứng lên. Tiếng vỗ tay chấm dứt. Mục sư đưa tay ra hiệu cho mọi người đứng lên. Nghi thức bắt đầu, rất giản dị.
Người y tá đẩy xe cho Claire đến gần Kyle. Lúc này Kyle đã ngồi xuống một chiếc ghế để sẵn sát cạnh Claire.
Mục sư tiếp tục nghi thức rồi sau đó cho biết đến phần cô dâu và chú rể trao nhau lời thề nguyền.
Kyle nắm tay Claire. Mọi người chăm chú theo dõi.
Có lẽ vì xúc động, mất vài phút sau Kyle mới lên tiếng:
- Claire.. Cám ơn em.. Anh đã từng oán trách vì sao cha mẹ đã sinh anh ra đời với sự tối tăm.. Chung quanh chỉ là bóng đen tràn ngập.. Nhưng Thượng Đế đã gửi em đến với anh. Bây giờ anh không hối tiếc vì đã được sinh ra đời. Anh đã có em, đã có tất cả vì em. Claire.. em đã cho anh biết một ngày nắng đẹp ra sao, những ngày mưa đến như thế nào, ngôi vườn chúng ta đang ngồi đây và.. tiếng chim kêu lảnh lót như hòa nhịp với những xúc động trong tim anh khi được kề cận bên em. Em đã khơi nguồn những cảm xúc mà trước khi có em.. anh không hề biết đến. Claire.. anh đã nhìn thấy em qua bàn tay của anh, qua những nhịp đập của quả tim, anh đã được sống trong hoan lạc bên em. Hãy sống bên anh luôn mãi. Đến khi chúng ta già.. hãy để anh đi trước em vì anh không muốn quay trở lại với bóng đêm đen như trước đây. Claire.. em là nhịp đập của trái tim anh, em là hơi thở mang sự sống đến cho anh. Chúng ta ở bên nhau mãi mãi nhé em..”
Có tiếng sụt sịt trong những hàng ghế khách đến tham dự.
Cô dâu Claire chắc là khóc nhiều lắm khi nói với giọng nghẹn ngào:
- Cuộc đời này đã trao ban cho em hạnh phúc khi yêu anh và được anh yêu em, Kyle. Chúng ta cùng bên nhau từng phút giây, từng ngày, từng năm tháng, cho dù thời gian có qua bao nhiêu lâu nữa. Anh đã mang ý nghĩa cuộc sống đến cho em. Anh đã cho em tất cả, em không còn phải khóc một mình vì đã có anh bên em. Chỉ cần ở bên anh là đủ, quá đủ cho em. Xin Thượng Đế hãy cho chúng ta ở bên nhau mãi mãi. Em van nài như thế. Anh là da là thịt là hơi thở của em. Xin đừng để em lẻ loi anh nhé…
Những xúc động lan tỏa trong không gian. Nụ hôn kết nối của chú rể Kyle và cô dâu Claire là chót đỉnh của niềm vui trong đám cưới này. Những tràng pháo tay vang lên bất tận.
Anh Thư hỏi khẽ bà Hạnh:
- Bà có thấy anh Hùng đâu không?
Bà Hạnh nhìn quanh rồi lắc đầu:
- Không thấy! Lạ quá!
- Hỏi thăm mấy người y tá xem sao?
Bà Hạnh đứng lên tìm một nhân viên trong viện dưỡng lão.
Một lúc lâu sau bà Hạnh trở lại mặt đượm buồn.
- Sao? Có chuyện gì?
Bà Hạnh lắc đầu không nói.
Anh Thư chợt nghĩ là có chuyện không hay đã xảy đến cho anh Hùng nên gặn hỏi:
- Anh ta bị sao rồi?
Bà Hạnh mở ví lấy giấy chậm mắt:
- Anh Hùng.. anh ta bị đứt mạch máu nặng..
- Bây giờ anh ta đang nằm ở nhà thương nào, bà có hỏi không?
- Hôm nay.. là ngày đám ma của anh ta.. Thiêu rồi..
Anh Thư như người hụt chân chới với.. Cô Mai thì đưa tay lên bụm miệng để ngăn một tiếng kêu thảng thốt.
Giọng bà Hạnh nghe như đứt quãng:
- Họ kể.. người bạn của anh Hùng.. cũng là người sẽ cùng đến đám cưới này với anh ta nói lại.. Trong này ai cũng thương anh Hùng. Lúc anh ta đòi đi ra ở ngoài, mấy người y tá cứ can ngăn nhưng anh ta nhất định không nghe.. Thật là có số mệnh!
Anh Thư nhớ lại những lời anh Hùng đã nói với nàng. Anh ta muốn đạt được ước mơ đó, ra ngoài trở lại cuộc sống bình thường vì làm sao biết sẽ sống được bao lâu. Anh Hùng đã thoát ra khỏi cuộc đời này. Nàng nghĩ anh ta chắc ra đi thanh thản lắm. Biết đâu trong đám cưới của Kyle và Claire anh ta cũng thấp thoáng ở đâu trên trời cao nhìn xuống.
Nàng đã mất đi một người cộng tác đặc biệt! Anh Thư đã làm được những gì cho anh ta? Không nhiều! Tối nay nàng sẽ đọc kinh cầu nguyện cho linh hồn anh Nguyễn Hùng mặc dù Anh Thư và anh Hùng không cùng tôn giáo. Ít nhất đó là điều nàng có thể làm cho một người đã ra đi.
Anh Hùng, bà cụ Nhuần, Kyle và Claire.. đã đi vào ký ức của nàng, ở yên đó như muôn ngàn khuôn mặt khác và sẽ không bao giờ biến mất, chỉ chìm trong ngăn bụi thời gian.