Phần 2 (3)
Phần 2 (3)
ặc dầu bảy giờ đường vắng, Lưu cũng do dự rất lâu trên lề cỏ.
Ở nhà, lúc chuẩn bị, chàng nghe phấn khởi lắm và thú vị vô cùng bởi nơi kẻ hiền lành nhứt thế gian cũng có một chút ham muốn phiêu lưu mạo hiểm của thuở thiếu thời của họ còn rơi rớt lại.
Nhưng giờ, đứng trước thực tế, chàng lại đâm hoảng. Nếu có một người láng giềng hoặc một khách qua đường mà bắt chợt chàng nhảy rào, thế nào họ cũng tri hô lên, chính vì cái việc xâm nhập gia cư của người ta mà bất thường như vậy làm cho họ sanh nghi mà nhứt là vì bộ y phục dạ khách của chàng: chàng mặc quần đen, sơ-mi đen, giày bố hướng đạo.
Trống ngực của chàng đánh thình thình, liên hồi, không dứt giây phút nào cả, nhứt là mỗi lần chàng dợm nhảy.
Chỉ mới đầu hôm thôi, nên đường vắng là những dịp hãn hữu, không lợi dụng tình trạng thuận lợi ấy ngay tức khắc thì một phút sau đã phải hối tiếc rồi, khi một chiếc xe chạy tới, và phải lo đường không bao giờ vắng nữa.
Lưu đã hối hận, đã lo sợ bao lần rồi, và chàng thấy rằng làm anh hùng quả khó thật, anh hùng thứ thật, chớ không phải anh hùng trong xi-nê đâu. May là chàng chỉ phải nhảy qua một hàng rào rất thấp, lại có nội ứng bên trong nữa, mà chàng cũng không dám thì những kỳ công oanh liệt của những anh chàng mà con gái mê, chàng xin nhường lại cho những tay bảnh số dách trong xã hội.
Nhớ rằng, càng trễ, rủi ro càng dễ xảy ra, Lưu nắm can đảm bằng cả hai tay, bước tới vài bước để qua cái mương cạn, sau lề cỏ, rồi nhảy theo lối nhảy cao không sào của các lực sĩ, tức nhảy ngang, vừa bỏ chơn mặt qua rào, vừa nhấc mình lên.
Rơi vào sân nhà Liêu, chàng nghe nhẹ nhõm cả người. Nguy hay không, ở cả lúc nhảy. Chàng đang đứng nơi sân thì có ăn mặc thế nào cũng chẳng ai buồn chú ý đến chàng làm gì.
Anh nhơn tình tập sự nầy vội đi tới dưới cửa sổ hướng Nam của buồng ngủ của bạn chàng, tức cửa sổ phía bên rạch.
Tường nhà nầy, phía bên ngoài quét nước vôi màu hồng sậm, nên tiến đến sát chân tường, ngay dưới cửa sổ, chàng mới thấy được thân của dây bông giấy cao niên.
Quả dây ấy to hơn cổ tay của chàng nữa chớ không chỉ to hơn cổ tay của Liễu, như nàng đã nói đâu. Mà tới hai dây nhập một, hai dây quyện lấy nhau như là dây “đánh”.
Hai sợi dây cằn cỗi quấn quít nhau, vươn thẳng lên khỏi cửa sổ lầu mới thò ra nhiều cánh tay có lá, có gai, có hoa.
Một lần nữa, Lưu lại hồi hộp, mà lần nầy thì chàng sợ hơn khi nãy nhiều, bởi bị bắt quả tang nhảy rào để vào nhà một người bạn, không có tội gì cả, nếu người bạn ấy nhận chàng là bạn và nhận rằng đó là một trò đùa của một người bạn thân. Chỉ phiền là người bạn ấy rất khó ăn nói, giải thích, với người thân của nàng về cái trò đùa khả nghi ấy.
Chớ như bị tóm tại trận lúc leo tường thì không người bạn gái nào đủ can đảm mà nhìn nhận chàng nữa cả.
Nhưng không thể lùi được nữa. Lưu lại nhất quyết thực hiện cuộc mạo hiểm.
Từ ngày rời khỏi trường trung học tới giờ là ba năm rồi, Lưu chưa hề được dịp leo dây vì leo dây là một môn thể thao đòi hỏi một khoảng trống khá rộng mà nhà chàng không có sân. Chàng lại không có thì giờ để tới mấy sân vận động công cộng.
Thế nên vừa vượt lên khỏỉ mực cửa sổ buồng khách là chàng nghe hai bàn tay của chàng rát rân và nóng như bị lửa đốt, khiến chàng tự hỏi không biết sẽ đủ sức đi đến đích hay không.
Trong xi-nê-ma, các tay anh hùng nghĩa hiệp họ làm cái gì coi cũng như chơi và cái việc dễ ăn hơn hết đối với khán giả là leo dây. Nhưng ai muốn biết nó khó nuốt hay dễ tiêu, cứ làm thử một phen thì rõ.
Mà sợi dây ở đây là một sợi dây đặc biệt, bởi dây bông giấy thường bám gần như là sát tường, hai tay nắm dây còn tương đối dễ, chớ như hai bàn chơn thì phải xem như là không có chỗ dùng.
Khi hai cánh tay phải làm việc một mình, không được chơn phụ cho một cách đắc lực, cái thân mình của kẻ leo dây bỗng trở nên nặng quá sức.
Sơ-mi của Lưu đã ướt đẫm mồ hôi, và hai bên thái dương của chàng, huyết quản như muốn nổ banh ra.
“Ðây là giá của tình yêu, chàng tự nhủ như vậy để lấy can đảm. Ðược Liễu tiếp mình nơi buồng riêng của nó, khác xa và hơn hẳn mình đưa nó đi đâu đó”.
Khi tới mức cửa sổ lầu, chàng thấy quả cánh cửa sổ mở ra như vói tay muốn níu thân cây dây bông giấy và hai thứ ấy chỉ cách nhau có ba bốn tấc thôi, đúng y như Liễu đã bảo đảm.
Nắm lấy cánh cửa sổ, đặt mũi giày lên cái bệ nhỏ xíu ở đầu trong của tờ là sách dưới chót, rất dễ. Chỉ phiền là bảo đảm của Liễu về cái bản lề cửa không... bảo đảm tí nào. Phụ nữ thì thường họ không biết tí gì về máy móc, về vật liệu cả, hễ cái gì có vẻ kiên cố ở bề ngoài là họ cho rằng bền chắc lắm.
Từ đây mà rơi xuống đất có thể chết, mà cũng có thể bị trầy chơn thôi. Nhưng rơi với một cánh cửa sổ đôi, tức hai cánh dính lại, nó đè lên ngực ta thì hậu quả sẽ khác đi.
Lưu vịn lấy cánh cửa sổ đôi ấy, thử lay nhẹ và quyết làm anh hùng xi-nê-ma một chuyến xem sao.
Lúc tay chơn chàng rời dây bông giấy, chàng kể như đó là giây phút cuối cùng của đời chàng. Nhưng rồi chàng tiếc vô cùng, vì không có gì ghê gớm xảy ra, khiến riêng đối với chàng, chàng vẫn không được hưởng cái tự hào bí mật rằng mình vừa đoạt một kỳ công.
Mấy giây sau đó, chàng đặt chơn lên bệ cửa sổ một cách bình yên, rồi từ đó bước xuống nền gạch còn yên lành hơn nữa.
Và bấy giờ, chàng mới nghe hai cánh tay mình mỏi rụng, chưa kể hai bàn tay suýt rướm máu. Chàng đứng nơi cửa sổ nhìn ra ngoài, làm vài cử động hô hấp và nhìn cái đầu rào trụ sứ nơi mà đáng lý chàng đã yêu Liễu, đã được nàng yêu từ lâu rồi, lại không có hân hạnh cất kỷ niệm êm đềm nhứt của đời họ.
Bây giờ kim dạ quang của đồng hồ tay của chàng đã chỉ tám giờ hai mươi rồi. Lưu không biết một bữa ăn thường của nhà giàu kéo dài trong bao nhiêu thì giờ, nên xây lưng để tìm cái cửa mà chàng đã chực sẵn nơi đó để rình ám hiệu của bạn.
Bây giờ mắt đã thật quen với bóng tối, chàng thấy cánh cửa mà chàng tìm kiếm và đồ vật trong buồng nầy. Cửa ba-nô [18] một cánh. Giường đôi, tủ áo, bàn phấn.
Khi bước qua chiếc giường của bạn để tiến lại cửa, chàng nghe thoang thoảng mùi nước hoa đã có nghe nhiều lần khi ngồi gần Liễu.
Thật ra thì đó không phải là nước hoa, mà chỉ là nước tắm, một thứ eau de Cologne hơi mạnh hương một tí thôi.
Tám giờ hăm lăm. Lưu đã bắt đầu hồi hộp. Chàng tưởng tượng ra lắm chuyện rủi ro. Chẳng hạn má của Liễu vào thăm ông nội nàng rồi nghe mệt thình lình vì một chứng đau tim nào, được đưa lên lầu để vào nằm đây nghỉ đỡ một hồi.
Nếu trường hợp người ấy chết mà xảy ra, và nó có thể xảy ra lắm, thì căn buồng nầy sẽ bị lu bù người xâm lăng: cô của Liễu nè, những người tôi tớ đỡ bà ấy lên đây nè, rồi ông Đức Long được gọi điện thoại và sẽ vào để tăng cường sự chộn rộn ở đây, rồi có thể một vị bác sĩ sẽ được mời tới, vân vân...
Biết trốn đi đâu bây giờ? Lưu tưởng tượng mạnh quá sức rồi có ảo tưởng như là rủi ro ấy đang xảy ra, ở dưới nhà, và họ sắp lên đây.
Chàng cuống lên, nhứt là chợt nghe tiếng dép lên thang lầu. Chàng mò trong bóng tối thì nhận ra rằng cánh cửa ba-nô nầy mở ra ngoài, chớ không phải mở vào trong, cái mới chết. Nếu cửa mở vào trong chàng sẽ tạm núp sau cánh cửa rồi hẳn hay, mà có thể sẽ thoát luôn được nữa.
Nhưng kìa, người lên lầu đã lên tới nơi. Không, chỉ có một người thôi, chớ không phải hai, nghĩa là không có ai khiêng một con bịnh tưởng tượng lên đây cả. Nhưng không biết đó là cô của Liễu hay chính nàng.
Trống ngực của Lưu lại đánh hồi một, liên tu, bất tận, chàng không biết mình sợ gi, nhưng cứ sợ.
Thình lình, chàng suýt đứng tim. Hai tiếng gõ cửa thật khẽ, vang lên bên ngoài và tiếng động được chất gỗ chuyển đi, dội vào trong.
Chàng vội gõ lại hai tiếng nhặt, và tiếng thứ ba thưa ra, đúng y lời giao hẹn.
Lưu nghe tiếng chìa khóa vặn mình trong ổ khóa, rồi cánh cửa mở ra.
Bên ngoài là đầu thang lầu, gác lên một khoảng buồng trống, ba thước trên ba thước, để người lên lầu từ đó mà về bốn cái phòng riêng biệt mà Liễu đã tả sơ hôm nọ.
Có ánh sáng. Một ống đèn nê-ông tròn, gắn sát trần, ống đèn nầy khoanh lại như là nhang khoanh của người Trung Hoa, ánh sáng tương đối yếu hơn ánh sáng của những ống đèn dài.
Liễu nổi bật lên trên nền ánh sáng ấy, trong bộ bi-da-ma vải bông, không rõ là bông màu gì. Nàng vội bước vào trong thật lẹ, vội khóa cửa lại bằng chiếc chìa khóa mà nàng đã rút ra khỏi ổ sau khi mở cửa.
Lưu bá lấy vai nàng, nhưng nàng vẫn tỉnh bơ hỏi thì thầm:
- Anh đợi có lâu lắm không?
- Không, anh chỉ mới vào đây độ ba bốn phút.
Lạ quá! Lưu rất ngạc nhiên mà nghe giọng của chàng hơi run, và câu nói của chàng đứt khúc. Chàng nghẹn ngào vì xúc động, trong khi đó thì cô gái đã âm mưu bắt xác chàng lại bình thản như không có gì.
Bộ thần kinh, nhứt là bộ tiểu-thần-kinh, cái mà danh từ y học Thái - Tây gọi là bộ thần kinh giao cảm, tức bộ thần kinh nhỏ, riêng của mỗi tạng phủ, bộ ấy, nơi phụ nữ vững chãi hơn nơi phái nam nhiều lắm!
Thế nên phụ nữ lái xe phải giỏi hơn đàn ông nhiều, các bản thống kê đều nhìn nhận sự kiện hiển nhiên ấy mặc dầu nam phái cứ chế giễu là phụ nữ lái xe rất tồi.
Phản ứng của phụ nữ trước một mối nguy lớn, trước tình yêu, cũng khác phản ứng của nam phái. Họ vẫn bồng bột, nhưng đó là một thứ bồng bột lạnh, nếu có thể nói mâu thuẫn như vậy, không như bọn mày râu ta, ta có một bộ máy nó nổ ầm lên, nhưng không đi xa được, vì máy ta dễ hỏng lắm.
Liễu hỏi xong cứ bước đi, và Lưu đành phải bỏ cái thế bá vai ấy, xây lại đi song đôi với nàng, tay gác lên vai bạn.
Liễu đi lại cửa sổ.
Nàng đưa tay lên, níu lấy tay gác vai của Lưu, lặng lẽ ra hiệu cho chàng kéo sát nàng vào chàng, rồi nó cũng cứ bằng giọng thầm thì:
- Thế là người anh hùng đã thực hiện được một pha nghẹt thở. Leo có khó lắm không?
Lưu đáp dối để được làm anh hùng thật sự:
- Dễ ợt.
Ðáp xong, chàng hối hận lắm. Nếu dễ, thì người đẹp đâu có phục lăn chàng. Nhưng đã trót dại mồm không thể cải chánh được nữa.
Gió đông từ sau nhà thổi tới, tạt vào đây, đôi bạn nghe dễ chịu vô cùng. Lưu quay qua, hít dài mùi tóc của bạn, mùi tóc không sức nước hoa, nhưng chàng rất thích, vì đó là mùi thật của Liễu, một mùi thơm tự nhiên nhờ trong sạch, pha lẫn chút ít mồ hôi đầu nó cho thứ hương ấy một biệt sắc độc đáo mà chàng có thể truy tầm ra, trong đêm tối, giữa hàng trăm cái đầu phụ nữ.
- Em!
- Dạ!
- Anh đã đến rồi đây!
Liễu thò tay ra sau lưng chàng để níu lấy cánh tay kia của chàng rồi nói khẽ:
- Ừ, và anh sẽ đến nữa nhé.
- Chớ sao.
- Và mỗi đêm nhé.
- Rất hoan nghinh đề nghị của em.
Đêm nay, người con gái đa tình nầy không hồi hộp đợi chờ như cái đêm mà họ ngồi trên đầu rào, bởi nàng đã nắm chắc Lưu trong tay rồi.
Trái lại, người con trai đã quá sợ sệt đêm ấy, bây giờ hơi thở lại dồn dập. Chàng giựt cánh tay bị níu, xây người chàng lại và xây người của bạn chàng lại bằng cánh tay vừa thoát ly ấy.
Ðôi bạn không còn nhìn ra khoảng tối rải rác vài ánh đèn đường buồn ngủ nữa, mà đã đối diện với nhau. Cả hai đều ngửa mặt ra để được thấy rõ nhau, vì họ không cận thị mà lại đứng sát nhau quá, ngực kề ngực.
Lưu đưa lên một tay sau ót của bạn để cho Liễu dựa đầu vào đó. Tay khác, chàng vịn nhẹ lưng nàng.
Họ nhìn nhau, không thấy rõ mặt nhau được mặc dầu họ đã đo lường khoảng cách cho vừa tầm mắt, nhưng họ vẫn thấy rõ, nghĩa là bốn mắt của họ biết rằng chúng nó đang nhìn nhau đắm đuối, chúng nó “thấy bằng ý thức" cũng khá đủ rồi và không cần thấy bằng cách khác.
Thời gian nhìn nhau trong bóng tối kéo dài không biết bao lâu bởi họ không còn ý niệm về thời gian, về nơi chốn gì nữa cả, rồi Lưu khép nhẹ hai cánh tay chàng lại, và Liễu tự nhiên trôi vào sát chàng.
Người con trai đang nóng nảy và bồng bột nầy, tuy thế vẫn còn Á Đông được, không phải vì đạo đức mà vì hắn tinh ranh, biết rằng hôn theo lối Á Ðông ngon hơn hôn theo lối người da trắng nhiều.
Hôn theo lối Á Đông nghĩa là hôn thật nhẹ, hôn bằng mũi, chớ không phải bằng miệng, tức là hít mùi của người yêu, mà cái nơi phải hôn trước cũng không phải là đôi môi của người đẹp đâu.
Chàng hôn lên trán bạn, lên mắt bạn, lên thái dương rồi lên tai bạn và xuống thang lần lần cho tới đôi gò má.
Về phương diện hôn, Lưu thuộc vào phái dung hòa mới cũ, vì Á Ðông xong chàng lại lai căng, ở một nơi kia, nơi đó dĩ nhiên là đôi môi của người yêu.
Và bây giờ, bỗng dưng chàng hóa ra người da trắng với sự cuồng bạo của nhục dục và Liễu bị ép quá mạnh tay gần như là một cây mía giữa hai con che.
Rồi chàng buông bạn ra để rồi khom xuống, đỡ lấy bạn nơi chấn thủy rồi ẵm bạn lên, đưa nàng lại giường, đặt nhẹ nàng lên đó.
Chàng ngồi cạnh Liễu, định hôn lên trán, lên mắt Liễu nữa, nhưng Liễu đưa hai tay lên bá lấy cổ chàng và bây giờ chính nàng hôn chàng.
Hình như là phụ nữ họ không tìm thấy bao nhiêu thích thú trong sự hôn hay sao, mà có hôn nhơn tình của họ, họ chỉ hôn in ít và nhè nhẹ thôi, mặc dầu họ rất ưa được hôn.
Rồi nàng xỉ tay lên trán bạn mà rằng:
- Xí, vậy mà cứ làm bộ nghiêm, làm bộ nhu mì! Cha, nhu vác lu mà chạy.
- Anh đâu có làm bộ. Tại tánh anh như vậy đó chớ. Có yêu mấy gánh, mấy tàu, bề ngoài cũng phải đứng đắn. Em không chuộng sự đứng đắn của anh sao?
- Sao không. Nhưng bề ngoài thì phải vậy chớ bên trong, đâu có cần như vậy. Những lần ta nhìn nhau, anh chỉ nhìn em như một đứa em nhỏ.
- Tại anh sợ.
- Sợ gì?.
- Sợ bị em thờ ơ với tình yêu của anh rồi anh phải tủi thân.
- Ư... ử... ử...
Liễu kêu lên như vậy bằng một giọng nũng nịu, rồi kéo cổ cho Lưu nằm xuống cạnh nàng và nói:
- Nhưng giờ, từ đây, kẻ lo sợ là em.
- Em sợ gi?
- Em sợ bị anh phụ rãy.
Lưu chỉ cải chánh bằng một cái hôn nhẹ lên thái dương bạn mà thôi.
Người con trai bắt đầu cho hai tay mình phiêu lưu, nhưng bị Liễu nắm tay chàng lại ngay.
- Tình yêu sâu đậm của anh là như thế đó hả?
- Không, nhưng mà...
- Nhưng mà trước sau gì, ta cũng đi đến đó. Tuy nhiên đừng làm cho tình yêu xấu xí, thấp kém quá bằng cách quá vội vàng.
Phụ nữ luôn luôn phản ứng như vậy, không phải vì họ cao thượng hơn phái nam đâu, mà vì, như đã nói, bộ thần kinh giao cảm của họ vững hơn, họ rung động chậm hơn, và nhờ vậy mà họ đã bình thản để yêu một cách trong sạch, ít lắm cũng trong một hai tiếng đồng hồ đầu.
- Đã sắp đặt cho anh lên đây, em còn tiếc gì với anh nữa. Nhưng mà ta không có gì để nói với nhau trước khi đi tới cái đó hay sao?
- Có chớ, ta có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nói ba tháng, ba năm, và dễ thường cả đời cũng chưa hết nên...
- Nên không lẽ ta đợi cả đời. Đành vậy. Nhưng em thích nghe anh nói những chuyện cần nói ngay hơn.
- Chẳng hạn?
- Chẳng hạn em muốn nghe anh nói rằng anh yêu em.
- Thì anh đã nói rồi.
- Chưa đủ. Phải nói nhiều hơn nữa kia. Với lại nói về tương lai ta. Nếu ba má và cô Bích không thích em vào làm dâu nhà anh thì sao?
- Không thể có chuyện đó. Chính con Bích nó đã hối thúc anh xúc tiến giao thiệp với em. Còn ba má thì dễ dãi lắm. Chỉ lo ba má của em không khứng cho anh vào làm rể nhà em thôi.
Chính vì vậy mà anh đã do dự rất lâu.
- Em thì em không lo. Em cứ ở vậy mà yêu anh mãi tới già cũng chẳng sao.
- Nhưng nếu ba má bắt em phải lấy chồng?
- Không thể bắt ép em được.
- Anh thì anh có dự định khác.
- Dự định của anh thế nào?
- Ta sẽ tự do kết hôn, rồi ra riêng mà sống với nhau, khi nào anh có công ăn việc làm.
- Cũng hay.
- Chỉ lo em thất vọng rồi tình chồng vợ hết đầm ấm nữa.
- Thất vọng về gi?
- Về mức sống vật chất của một bà luật sư trẻ, nó không thể cao hơn mức sống của một công chức bực trung. Em đã quen sung sướng.
- Nhưng chắc rồi nó cũng sẽ quen đi chớ.
- Em đã nghĩ đến một tương lai như thế rồi hay sao mà ý thức rằng rồi nó sẽ quen đi.
- Có.
Lưu ôm lấy đầu bạn mà hôn trơ trất.
Đây mới thật là tình yêu, chàng yêu con người quyết bỏ cả giàu sang để cùng sống khiêm tốn với chàng, chớ không còn phải là chỉ yêu một cô gái đẹp nữa mà thôi.
° ° ° ° °
Hồi mười một giờ, Lưu toan ngồi dậy để đi. Nhưng Liễu níu cổ chàng xuống và ôm chặt chàng lại rồi nhõng nhẽo nói:
- Hông, anh phải ở luôn đây tới sáng hè!
- Ý, thiên hạ ngó thấy thì nguy.
- Anh đi hồi năm giờ khuya ai thấy được mà lo.
Lưu ôm bạn mà thì thầm nơi tai nàng:
- Sự thật, anh đã có cái mộng hão được nằm đây tới sáng với em. Nhưng chiếc xe sẽ mất, sau khi vãn hát.
- Anh không có khóa sao?
- Có chớ. Nhưng xe hơi kia mà họ còn ăn cắp được thì loại xe hai bánh dễ mất hơn biết bao.
- Vậy, lần sau, anh nên vô thăm em bằng tắc-xi.
- Ðó là một giải pháp, nhưng không giải quyết trọn vẹn vấn đề. Anh sẽ nói sao với ba má anh. Một hai lần thì còn giải thích được, chớ cứ như ngủ ở ngoài mãi, thì...
- Em cứ tưởng con trai tự do lắm.
- Tùy gia đình. Gia đình anh không thể tha thứ một sự sa đà như vậy.
Liễu thở dài rồi nói:
- Anh đi, em nằm trơ trọi một mình, buồn quá. Thà là cứ một mình như từ thuở giờ thì không sao nhưng đã có bạn rồi...
Nàng nghẹn ngào và Lưu chỉ biết an ủi bạn bằng những cái hôn nhẹ thật nhẹ mà rất nặng thương yêu.
Liễu úp mặt vào ngực bạn và hít dài cái mùi mồ hôi của chàng, cái mùi riêng biệt chỉ có Lưu là có cũng như Lưu đã hít dài mùi tóc của Liễu vậy.
- Mười một giờ rưỡi rồi, Lưu hoảng hốt nói. Chỉ còn có nửa tiếng nữa là giới nghiêm, anh phải đi mới được.
Nói xong, chàng lại toan ngồi dậy và Liễu lại kéo cổ xuống.
- Cưng em, rồi hãy đi.
- Thì cưng chớ sao không cưng.
Chàng hôn Liễu rất mạnh như lúc họ còn đứng nơi cửa sổ, chỉ khác là bây giờ chàng hôn Liễu ở nhiều nơi khác hơn là chỉ ở mặt mày mà thôi.
Rồi chàng lại lồm cồm ngồi dậy, Liễu vẫn níu chặt cứng không phải để giữ chàng lại nữa mà để được chàng lôi đi.
Ra tới cửa sổ. Liễu cười nói:
- Người anh hùng lại xuống thang.
- Bây giờ mới thật là anh hùng đây, vì xuống khó hơn là lên.
- Vậy à? Em cứ tưởng xuống dễ lắm chớ.
- Đâu có. Lên, anh buông dây bông giấy là bám được ngay cánh cửa sổ rất dễ bám. Nhưng xuống thì buông cánh cửa xong, thân dây mình chưa nắm chặt được.
- Vậy anh nên cẩn thận cho lắm đó nhé.
- Nhưng không sao. Khó không có nghĩa là không được.
Liễu hết cả hồn vía khi thấy trong bóng mờ Lưu buông cánh cửa sổ. Chắc Lưu cũng rất sợ hãi. Chàng chỉ nắm dây bông giấy có một tay, mà nắm đâu có vững được như nắm đầu cửa sổ. Chơn chàng cũng không có điểm tựa nào hết.
Đó là cái giây hãi hùng đầu tiên trong đời Lưu vì chàng chưa hề mạo hiểm lần nào cả.
Liễu hồi hộp nhìn bóng đen tuột xuống đất, nàng không hiểu sao bóng ấy lại không tuột lẹ làng mà chỉ xuống từ từ, coi bộ khó khăn như là lên. Nàng không biết rằng nếu Lưu tuột lẹ, hai bàn tay chàng sẽ chảy máu.
Xuống tới sân, Lưu ngước lên, gởi theo gió lên lầu một cái hôn, mà Liễu cũng thả rơi xuống dưới ấy một cái hôn trả.
Lưu vội quẹo ra sân trước và tới đó, chàng mới chợt nhớ ra là buồng Liễu cũng có cửa sổ ra mặt tiền đường nữa. Chàng lại ngước, không hy vọng, nhưng sung sướng biết bao mà thấy bóng trắng mờ của Liễu hiện ra nơi khung cửa sổ đen thui.
Họ lại trao gởi những cái hôn vô tuyến và vẫy tay để tiễn nhau.
Ra tới lề cỏ rồi Lưu day lại nhìn lên cửa sổ lầu vẫn thấy bóng trắng mờ của bạn còn ở y chỗ cũ, chàng không dám vẫy nữa, sợ những người qua đường hiếm hoi bắt gặp, chàng lầm lũi đi.
Liễu nhìn theo cái bóng đen ấy rất lâu, mãi cho tới lúc nó khuất dạng nàng mới đóng cửa lại.
° ° ° ° °
Trong gia đình, chỉ có Bích là đoán được sự thật thôi. Những bực cha mẹ có con đã trưởng thành từ lâu rồi, họ quên mất tuổi trẻ của họ ra thế nào, mà có thể họ không quên, nhưng vì vào cái thuở ấy, không hề có chuyện yêu đương ngoài hôn nhân, nên thiếu kinh nghiệm bản thân, họ không biết gì cả, không chú ý đến sự đổi thay bất thường nơi con họ.
Chỉ có Bích là hiểu. Lưu không nói gì nhiều hơn trước, có lẽ còn nói ít hơn nữa, cố ý hà tiện lời, sợ lỡ lời mà cũng sợ nói huyên thiên, người chung quanh chàng sẽ đoán biết rằng chàng đang yêu đời ghê lắm, sẽ tìm hiểu thì rất lôi thôi.
Mặc dầu thế, Bích vẫn hiểu. Nàng hiểu ngay trong cái giây phút mà nàng mở cửa cho anh nàng vào. Qua mùi hương của Liễu đã tố cáo Lưu phần nào, nhưng đó chỉ là một cảm giác thật mong manh, Bích không thể bằng vào đó được. Nhưng vẻ mặt của anh nàng đã nói rõ to quá, niềm vui của anh.
Mà đó là niềm vui lớn lao của một đời người, chớ không phải là niềm vui lặt vặt đã gặp trong lúc đi chơi bời với bạn hữu đâu.
Thoạt tiên nàng đâm lo, bởi theo chỗ nàng tưởng nàng biết, thì Liễu là một con heo gạo. “Heo gạo” là danh từ mà các cụ dùng để chỉ những cô dâu không còn tân nữa, mà họ ở xa, hoặc điều tra không kỹ nên lầm.
Nhưng chợt nhớ ra rằng khó lòng mà gia đình của Liễu khứng gả con họ cho Lưu, nàng yên lòng lại được.
Nàng cũng không lo Liễu bị bỏ rơi, bởi một heo gạo bị bỏ rơi, không phải là bị bỏ rơi nữa, vì nó không đau khổ như là một trinh nữ bị người yêu phụ trong mối tình đầu.
Nếu xét kỹ ra, ai cũng ích kỷ tuốt hết. Bích cũng không còn là trinh nữ, nhưng nàng có mộng “làm lại cuộc đời”. Nàng tự biện hộ cho mình rằng nàng sẽ đền bù cho người chồng của nàng một cách xứng đáng để an ủi hắn về cái chỗ hắn lầm phải “heo gạo”. Nhưng nàng lại không thể tha thứ cho một chị dâu “heo gạo”.
Đã hiểu, hết lo, nhưng Bích vẫn không thôi khó chịu. Nàng được giáo dục để có một nhơn sinh quan cổ điển về mọi hành vi, mọi cư xử của con người. Hễ yêu thì phải lấy nhau một cách hợp pháp và hợp nghi lễ cổ truyền. Nàng đã rủi ro không đi suôn sẻ được, thì đành phận vậy, nhưng tha thiết muốn người anh thương mến của nàng cứ con đường tốt mà thẳng tiến, không có lộn xộn gì hết.
Nhưng mà anh ấy đã lộn xộn và sẽ lộn xộn nữa, vì ai đoán được lối ra của một cuộc yêu đương chùn lén nó sẽ ra thế nào?
Lưu yêu đời ghê lắm, và chàng bắt buộc phải siêng đi nghe giảng, đi thư viên, đỉ nghe diễn thuyết, bởi nằm nhà, chàng sẽ bị nén tâm mất. Cái gì mà buồn, đau khổ, cũng không dám buồn, mà vui cũng chẳng dám vui.
Con gái thật khó chịu, và có một đứa em gái lớn xác như Bích, tức như là bị một thám tử theo dõi thường xuyên.
Chàng phải đi ra ngoài, để huýt sáo luôn miệng những bản nhạc vui mà không sợ rình rập, soi bói, xét nét, để được tươi nét mặt, khỏi phải trong đỏ tươi, ngoài héo xàu.
Đặc biệt hôm nay, chàng ra đại lộ Lê Lợi, tìm mua ở một hiệu bán dụng cụ thể dục một sợi dây gai có gút, với lại ở một hiệu ba-da mua một cây đèn bin [19] loại bỏ túi.
Leo lầu xuống lầu là một việc giản dị quá sức mà cả chàng lẫn Liễu đều ngốc, không hề nghĩ đến loại dây gai có gút ấy, cứ nhắm vào thân dây bông giấy mà thôi.
Chiếc đèn bin nhỏ, chàng sẽ dùng để soi sáng buồng của Liễu mà không lo người ngoài cửa sổ trông thấy chàng, soi sáng để tìm một nơi cột đầu dây ấy.
Đêm nay, chàng sẽ đi thăm Liễu theo lối cũ, nhưng chàng sẽ dạy nàng cột dây thòng xuống đất lúc chàng ra về, và những đêm sau, lúc chàng đến.
Chàng chỉ phải khổ công có một lần nữa thôi ở chuyến lên tối nay. Những đêm sau, chính Liễu sẽ chịu khổ dịch đợi chờ, đêm nào mà chàng bận việc, chắc nàng sẽ phải đứng hàng giờ nơi cửa sổ để thấy bóng đen là thòng dây xuống.
Chàng nghĩ đến một ám hiệu gọi nhau, chàng huýt sáo nhại giọng một con chim ăn đêm nào hoặc vụt vào buồng Liễu một hòn sỏi nhỏ qua cửa sổ. Nhưng nghĩ ra thì không được an ninh lắm, nếu dùng những trò ấy, nên lại thôi.
Lưu lại khổ vì sợi dây gai nầy. Nó to chột và dài quá, cuốn lại, nó thành một khối to và một lượng nặng, mang nó về nhà, và tối lại mang nó đi, khó mà thoát khỏi bộ mặt tò mò và cuộc thẩm vấn của tên nữ điệp viên Bích.
Chàng đâm ra có thành kiến không hay với phái yếu mà chàng thấy là không được đường hoàng như nam phái. Nếu Bích là con trai nó sẽ bất kể đến những gì chàng nghĩ, chàng làm, có phải là dễ chịu cho người chung quanh hay không.
Có một hiện tượng ngộ nghĩnh nầy là cả hai, Liễu và Lưu đều nghe rằng mình trưởng thành hơn trước, thật sự trưởng thành từ sau lúc họ chia tay nhau đêm rồi.
Về mặt trí khôn thì không biết đến mấy mươi tuổi mới gọi là trưởng thành được, bởi bốn mươi lắm khi còn khờ, còn cần học hỏi thêm. Nhưng về phương diện cơ thể và sinh lý thì Liễu đã trưởng thành năm ngoái, còn Lưu thì đã trưởng thành sáu bảy năm nay rồi.
Và nên hiểu hai tiếng “sinh lý” một cách đúng nghĩa, theo nghĩa khoa học, sinh lý là đời sống riêng của tạng phủ, của toàn thân thể, chớ không phải là cái chuyện bậy bạ, mà nhà văn Lê Văn Trương không hiểu sao, lại gọi là “chuyện sinh lý”, và được cả nước phụ họa theo mà hiểu như vậy từ trên ba mươi năm nay rồi.
Liễu nghe mình trưởng thành hơn, trưởng thành thật sự, vì nàng vừa biến ra đàn hà. Đời sống sinh lý của bộ máy thân thể chỉ hoàn tất khi một trinh nữ biến thành đàn bà.
Còn Lưu thì lại nghe mình trưởng thành thật sự về phương diện tinh thần. Vâng, chàng nghe mình có trách nhiệm, nghe mình là một gia trưởng, phải săn sóc đến một người, phải lo cho an ninh tinh thần và vật chất của người ấy.
Đầu hôm sớm mai, cả hai đều biến thành người lớn, họ chững chạc thình lình, và nếu người chung quanh họ mà tế nhị, thì nhận thức ngay sự biến đổi nơi họ.
° ° ° ° °
Những kẻ trộm, những tay cướp của giết người, lần đầu họ cũng sợ hãi lắm. Nhưng đến lần thứ nhì họ bình tĩnh hơn nhiều, tuy chưa hẳn hoàn toàn máy móc trong lúc “làm việc”.
Bọn trên bộc trong dâu cũng thế. Ðêm nay, Lưu không do dự nhiều lần, tim chàng cũng không có đập lúc chàng nhảy rào, lúc chàng bắt đầu leo cây. Nó chỉ đập giây lát sau đó, khi chàng mệt vì ráng sức mà thôi.
Ðứng đợi cửa trong buồng của Liễu, chàng cũng không thấy hồi hộp bao nhiêu, và khi bạn chàng vào trong, đóng cửa lại, chàng mừng, chàng vui nhiều lắm, nhưng vẫn không bị xúc động quá mức như đêm rồi.
Sau khi Liễu khóa cửa lại, và đôi bạn cũng đi lại cửa sổ, chàng nói:
- Anh có mua dây gai. Anh sẽ tìm chỗ, sẽ dạy em cách cột và tháo, để em thòng dây xuống cho anh lên mỗi lần anh tới thăm em.
- Hay quá! Vậy mà em không nghĩ tới phương tiện đó.
- Nhưng em phải cẩn thận, anh đi rồi phải tháo dây ra cất vào tủ cẩn thận. Có ai có quyền mở tủ em hay không?
- Có.
- Trời, chết rồi!
- Không sao. Đó là con sen. Nó săn sóc áo quần của em. Nhưng nó biết gì. Em nói là dụng cụ thể thao, nó sẽ hiểu như vậy.
- Mà quả đó là dây leo dùng trong các vận động trường.
- Thì càng dễ nói hơn.
Lưu nâng nhẹ bạn lên và hôn vào thái dương của nàng rồi thì thầm:
- Suốt ngày nay em có trông đợi giờ phút nầy hay không?
Liễu bá lấy cổ bạn rồi nũng nịu nói:
- Dữ hôn! Đợi tới bây giờ mới hỏi câu đó.
- Anh lo quên cái vụ dây thừng nên cần dặn dò em trước về việc ấy.
- Hông! Hổng có çái gì quan trọng bằng tình yêu hết, mà anh đã để chuyện thương nhớ nhau ở hàng thứ nhì.
- Không, anh để nó ở hàng thứ nhất ấy chớ, ở ghế thượng hạng nữa lận kia. Cái chuyện thòng dây xuống cho anh leo lên đây, lại không phải để ta yêu nhau hay sao?
- Phải, nhưng em hổng cho anh nói cái đó trước.
- Em nhỏ của anh nhõng nhẽo ghê đi!
Lưu lại nâng Liễu lên rồi vừa hôn lên trán lên tóc mây của bạn, vừa ẵm bạn lại giường.
Khác với đêm rồi, họ ở trong bóng tối, chỉ thấy dạng dạng nhau thôi nhờ ánh sáng đèn đường xa và nhờ ánh sáng đèn trời đêm có sao, đêm nay Lưu mò kiếm trái boa [20] để thắp ngọn đèn chong, ngọn đèn nầy Liễu đã để cháy luôn luôn, khi nào nàng ở dưới nhà, trừ đêm rồi và đêm nay mà nàng tắt đi để bạn nàng vào cửa sổ mà người ngoài đường không thấy đươc, hay khó thấy lắm.
Liễu nói khẽ:
- Không, anh nên thắp cây đèn đọc sách để trên tủ đầu giường của em. Nó đang có điện mà em khóa lại. Anh cứ nắm sợi xích sắt nhỏ mà kéo nhẹ xuống một cái là nó cháy lên.
Lưu làm y theo lời bạn, mò mẫm để tìm sợi xích sắt và hai phút sau, chiếc giường hiện ra dưới ánh sáng ấm của một bóng đèn sáu mươi nến. Chụp đèn bằng giấy cứng màu ngà, dồn ánh sáng lại nơi góc đầu giường bên phải của người nào nằm trên giường nầy.
Có lẽ Liễu cần nằm nghiêng, khi đọc sách, mà nghiêng bên trái, mệt tim, nên nàng cho cây đèn cái vị trí như vậy.
Liễu xích vào trong để nhường chỗ cho bạn, nhưng Lưu chận nàng lại và tiếp tục ngồi nơi mép giường để ngắm bạn.
Giường thật thấp, nhưng chàng ngồi thẳng thì đầu vẫn nhô lên khỏi bệ cửa sổ, nên Liễu níu cho chàng khom xuống, nhưng nếu Liễu không làm cử chỉ ấy, chàng cũng sẽ làm, bởi dĩ nhiên là càng phút, mặt hai người phải cùng xáp lại gần nhau.
Trong bất kỳ cuộc yêu đương nào, lần đầu kể như là vứt đi, nhứt là trong mối tình tuyệt đối thứ nhứt (nơi Liễu) và mối tình thật sự thứ nhứt (nơi Lưu).
Cái lần ấy cả hai người đều quá bồng bột vì thúc giục của xác thịt, nên họ không thể thưởng thức tình yêu được cho nhiều, kể cả chuyện sinh lý nữa, họ cũng chẳng đủ bình tĩnh để lắng nghe tánh chất thật của nó.
Những lần gặp nhau về sau có thể rồi cái gì cũng đã lợt cả rồi, nhưng lần thứ nhì thì sự thần tiên mới thật là thần tiên.
Ðây là lần mà đôi bạn có đủ thì giờ để nhìn nhau say đắm, mắt trong mắt, hồn trong hồn bởi nhu cầu thèm muốn đã lắng dịu lại phần nào rồi.
Ðây là lần mà người ta có đủ bản lĩnh để nghe mùi vị của một cái hôn cho biết nó ngon, nó ngọt đến mức độ nào.
Ðây là lần mà người ta yêu với tất cả cái nghĩa trong sạch của tiếng yêu, lần mà tình yêu không vẩn đục vì ý nghĩa bẩn thỉu nào cả, ít lắm cũng trong giờ đầu. Ðôi bạn nhìn nhau. Ðêm nay Liễu không mặc bi-da-ma vải nữa mà mặc một chiếc sơ mi ngắn tay bằng lụa mỏng, cổ bà lai, vậy mà Lưu không hề phiêu lưu xuống hai cánh tay của nàng, xuống ngực nàng, chỉ ngắm đôi mắt của Liễu thôi.
Ðôi mắt của Liễu khá to, khá tròn và rất đen, rất sáng. Màu đen huyền của đôi mắt nàng ánh vầng sáng của ngọn đèn đọc sách, ngời lên như là ướt lệ dưới ánh mặt trời, Lưu tự hỏi nếu chàng không liều, chàng sẽ phải tiếc trọn đời, và làm thế nào mà chàng sống được nếu không có Liễu trong đời chàng?
Càng phút, đầu của Lưu càng hạ xuống, cho đến một khi kia, muốn thấy nhau, họ phải cận thị.
Bấy giờ thì họ không nhìn nhau nữa và Liễu đã nhắm mắt lại, Lưu hôn thật nhẹ lên tóc, lên da trán của nàng, chàng thích hít dài cái mùi của Liễu ở những nơi đó.
Lạ quá, họ cứ đinh ninh rằng họ sẽ nói với nhau nhiều lắm khi họ yêu nhau, nhưng giờ họ không nghe cần nói với nhau gì cả, có lẽ càng cần không nói hơn bởi sự im lặng làm cho cô đọng lại tất cả tình yêu của họ mà lời nói sẽ làm loãng tan đi.
Đêm nay là đêm đầu tiên mà Lưu thấy được thân thể của người bạn đời của chàng. Khi bàn tay chàng bắt đầu phiêu lưu thì Liễu đưa tay lên bóp trái boa, trái boa nầy điều khiển cả hai bóng đèn, bóng đèn chong và bóng đèn đọc sách.
Thình lình, cả căn phòng bị dìm trong bóng tối và đến hai phút sau, Lưu mới quen được với ánh sáng rất yếu của bóng đèn chong năm nến, màu xanh. Chàng làm như là không buồn chú ý đến cử chỉ của bạn, và thấy tối hay sáng gì cũng thế thôi.
Nhưng cũng thình lình chiếc giường hiện rõ lên, sau một tiếng “cắc” khẽ. Lưu đã len lén bóp trái boa mà Liễu không hay.
Liễu nghe như bị ai dội nước lạnh vào người nàng một cách bất ngờ, khiến nàng đưa tay ra, co chơn lên một cách bất giác để tự vệ, rồi ý thức được ngay trò chơi tinh nghịch của bạn, nàng lăn đi hai vòng rưỡi để xa lánh vùng ánh sáng và để nằm nghiêng, lưng đưa ra phía Lưu, vừa lăn, nàng vừa cười giòn lên.
Nhưng Lưu không cười, không giỡn, thái độ ấy khiến Liễu chỉ nằm bẽn lẽn chớ không trẻ con được nữa.
Chàng chỉ muốn thưởng thức vẻ đẹp của tấm thân ngà ngọc của bạn chàng, bằng cặp mắt yêu mỹ thuật, chớ đâu có định bụng nô đùa. Và chàng nghiêm trang ngồi khom khom mà nhìn bạn.
Liễu đẹp. Chàng đã đoán được qua y phục rằng nàng có một tấm thân khéo tạc như một pho tượng cẩm thạch, và quả đúng như vậy. Liễu sẽ lâu già ghê lắm vì nàng đẹp thể thao chớ không phải đẹp ẻo lả.
Thình lình, căn buồng lại chìm trở lại trong bóng tối khiến Liễu kinh ngạc vô cùng. Nàng đã nhẫn nại chịu số phận, như bất kỳ người vợ, cô nhơn tình nào cũng phải chịu một lần khổ đó, trong buổi đầu ân ái hay vào lần thứ nhì, như trường hợp của nàng, rồi thì nó quen đi, và đôi bạn tình hoặc đôi vợ chồng bấy giờ mới thân nhau thật là thân, thân mẹ với con, cha với con cũng không bằng, nàng đã chịu số phận rồi thì sao bạn nàng lại không tận hưởng thú thị giác của chàng?
Liễu không biết rằng Lưu đã có kinh nghiệm tình ái rồi, ít lắm là về mặt ái tình xác thịt, và nhận thức được sự quá “dạn đèn” nơi Liễu, có cái gì bất thường nơi một cô gái tân khi nàng sớm dạn đèn như vậy, Lưu cũng không rõ nữa, nhưng chàng nghe khó chịu nên chính tu xỉ của chàng bị xúc phạm một cách ngược đời.
Nhưng rồi Liễu hết thắc mắc vì nàng nghe như thế nầy dễ chịu hơn và vì rồi nàng được bạn nàng yêu và băn khoăn nào cũng tan biến đi cả.
Sưu tầm: casau
Nguồn: Nguồn: binhnguyenloc
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 7 năm 2012