Chương 6
°°°°°
Chuông vừa reng báo hiệu hết tiết, Hà Yên đã nhấp nhổm đứng dậy dù thầy vẫn chưa ra khỏi lớp. Nhược Thủy hấp háy mắt: - Làm gì vội vậy? Bận rước con à? Hà Yên đập mạnh vào vai Thủy: - Tào lao! Thúy Vi cười hi hi: - Bữa nay chồng rước con, vợ phải về sớm đi chợ. Mời tụi tao lại ăn chung với chứ. Hà Yên nhăn nhó: - Tao đủ khổ rồi, tụi bay làm ơn tha cho tao nhờ. Nhược Thủy hất hàm: - Ai biểu mày vội vàng như các bà bận con mọn làm chị - Tao vội vì bị kiểm tra giờ giấc nghiêm ngặt, không dám đi sớm về trể. Thúy Vi gật gù: - Công nhận bà ngoại mày có ý thật. Là cháu duy nhất ở gần, thay vì được cưng tao thấy mày bị o ép nhiều hơn. Hà Yên cau mày. Nhìn vẻ quạu quọ của Hà Yên, Thúy Vi giả lả: - Tao nghĩ thế, còn không đúng thì thôi, có gì đâu xụ mặt trông kinh thế. Ba cô cùng tới bãi giữ xe. Vừa dắt xe đạp ra khỏi bãi, Yên đã nghe có người gọi tên mình. Cô hoảng hồn khi thấy Lãm. Anh từ quán cà phê bước vội ra, mặt không rời Yên khiến trái tim cô muốn rời ra ngoài. Nhược Thủy huých vào vai Yên: - Hắn ta phải không? Chết mày rồi! Làm sao tránh đây? Thúy Vi làm mặt xã hội đen: - Mày không nên gặp riêng hắn. Cứ để tụi tao đối phó chọ Một phút đủ để hắn biến rồi. Lãm mỉm cười làm quen trước: - Chắc hai em là Nhược Thủy và Thúy Vi mà Hà Yên vẫn hay nhắc với tôi? Thủy nhìn lơ chỗ khác, còn Vi thì đanh đá hất hàm: - Đúng thì sao? Tụi này hổng dể dụ như Hà Yên đâu. Yêu cầu anh biến, để con nhỏ được yên thân. Lãm có vẻ bất ngờ vì thái độ của các cô gáị Anh phân bua: - Tôi muốn gặp Hà Yên để xin lỗi về tất cả những gì cha con tôi đã gây ra cho cô ấỵ Thúy Vi chua ngoa: - Đủ rồi không cần anh gây thêm phiền cho nó nữa. Nhược Thủy kéo tay Vi: - Mày nói hơi …..bị nhiều rồi. Cứ để người ta tự nhiên một chút đi. Thấy hai đứa bạn sắp đạp xe đi, Hà Yên quýnh quáng: - Chờ tao vớị Nhược Thủy nhìn đồng hồ: - Tao chỉ chờ được mười phút thôi nhạ Về trể là bà ngoại dũa đấỵ Đợi Thủy và Vi đạp xe ra tới gốc cây gần đó, Lãm mới xót xa hỏi: - Chắc chắn em đã bị ngoại mắng rất nhiều nên bạn em mới nói thế? Hà Yên chỉ nhếch môi chớ không trả lời, Lãm áy náy: - Thật không ngờ chuyện lại xãy ra như vậy. Mấy đêm liền, anh không ngủ được vì đã liên lụy tới em. Hà Yên vuốt tóc: - Có gì đâu. Chỉ là sự hiểu lầm thôi. Chẳng lẽ những người thân không biết thật sự tôi như thế nào sao? Lãm đá hòn sỏi dưới chân: - Đành là vậy, nhưng anh vẫn thấy mình có lỗi nhiều. Nghĩ lại, anh đúng là ích kỷ. Hà Yên tránh ánh mắt của Lãm: - Đừng nói vậy. Tôi tự nguyện kia mà. Giọng Lãm trầm xuống: - Có đúng là em tự nguyện không? Hà Yên thản nhiên: - Giúp đỡ người khác thì phải tự nguyện chớ sao. Anh đừng suy diễn lung tung nữa. Tôi chẳng giận gì anh đâu. Lãm tha thiết: - Chúng ta mãi là bạn tốt nhé. Hà Yên thở dài: - Tôi muốn lắm, nhưng có lẽ nên thôi đi, vì chính anh đã phá vỡ tình bạn ấy rồi. Lãm buồn hiu: - Anh hiểu. Nhưng anh ….. Lấy từ túi áo ra một gói quà nhỏ chỉ vừa lọt trong tay, Lãm đưa cho Yên: - Anh muốn em giữ vật này để nhớ đến …anh và Phúc Nguyên. Hà Yên cương quyết: - Không. Tôi không muốn thế. Thôi, tôi về. Anh đừng tìm gặp tôi nữa. Tôi van anh. Ngập ngừng một chút, cô nói thêm: - Chúc anh tìm được người tâm đầu ý hợp và biết thương yêu Phúc Nguyên. Bỏ mặc Lãm đứng lại, cô đạp vội xe đi, mắt cay xé, tim buốt nhức. Cô vừa dối lòng mình khi nói: “Tôi không muốn nhớ”, vì thật ra, cô đã rất nhớ anh, và khao khát gặp lại cha con anh. Khổ nỗi bà ngoại …….canh Yên quá kỹ. Bà quản lý giờ giấc đi học của cô, bà giữ rịt điện thoại và chỉ bà mới có quyền bắt máy xem ai gọi đến. Hà Yên có cảm giác là tù nhân trong chính ngôi nhà mình ở. Cô không được đi đâu ngoài đi học, điện thoại cho ai phải có mặt bà ngoại. Vậy mà hình như bà vẫn chưa bằng lòng, nên thỉnh thoảng vẫn mắng cô. Bà trách Hà Yên đã làm bà mất danh dự với gia đình Thạch, mất thể diện với những bà bạn già cùng hội đi chùa vì không biết dạy con cháu để “nó” đã có chồng sắp cưới mà vẫn bạn bè, bồ bịch lung tung. May là cô dẹp thối bướng bỉnh để nghe lời bà tới nhà bà Bá giải thích phân bua mọi điều rồi. Bằng không, chắc phải cuốn gói đi bụi đời thật quá. ôi! Những người già sao khó khăn đến thế? Lắm lúc Yên nghĩ, nếu không vì những lời vừa răn đe, vừa dịu ngọt của bà, cô có bằng lòng nhận lời lấy Thạch không? Mà nghĩ ngợi làm chi những chuyện đã xong, những chuyện không thay đổi được rồi khổ tâm. Cô lặng lẽ đạp xe đi giữa Nhược Thủy và Thúy Vi với tất cả ray rứt, nặng nề. Nhỏ Vi tò mò: - Hắn nói gì thế? Yên ậm ừ: - Lãm xin lỗi chuyện trên tivị Nhược Thủy tài khôn: - Theo tao, đó chỉ là cái cớ để hắn được gặp mày. Yên nói: - Tao cũng nghĩ vậy, nên tao cương quyết không để hắn có cơ hội gặp lại nữa. Thúy Vi bĩu môi: - Xì! Ngày nào hắn cũng đứng chờ mày tan học, thậm chí chở theo thằng con để nó réo mày rân trời đất, mày nhắm làm gì được …..nhau? Hà Yên gắt: - Tụi bay đừng nhát ma tao nữa chứ. Nhược Thủy nhỏ nhẹ: - Tao chỉ nêu lên nhiều tình huống để mày chuẩn bị tâm lý đối phó. Mà tao hỏi thật, mày có xao lòng vì hắn không? Hà Yên làm thinh. Thúy Vi lại chem vào: - Trong Lãm phong độ hơn Thạch nhiều, dù Thạch là Việt kiều chính hiệu. Nếu là tao, tao sẽ chọn Lãm. Nhược Thủy ngắt lời: - Chỉ vì vẻ phong độ bên ngoài sao? Tao không dại như mày. Chọn chồng Việt kiều vẫn hơn, vì đường tương lai sẽ rộng mở. Hà Yên không màng tranh luận với hai nhỏ bạn lắm điều, vì cô không có quyền lựa chọn. Thúy Vi hớm hỉnh: - Nhỏ Yên im lặng, chắc nó đang suy nghĩ về sự lựa chọn dại dột của tao. Yên chua chát: - Tao có quyền sao? Vi nhắn mạnh: - Có. Nếu mày yêu Lãm. Nhược Thủy kêu lên: - Trời ơi! Thiên hạ đang thái bình, mày lại xúi bậy. Nên nhớ, nhỏ Yên đã có chồng sắp cưới rồi nhạ Thúy Vi vẫn giữ ý kiến của mình. - Gã chồng đó do ngoại nó sắp xếp, chớ thật lòng chắc gì Hà Yên yêu. Nhược Thủy lừ mắt: - Nói nhiều quá. Về gần tới nhà Yên, Thúy Vi bảo: - Tụi tao sẽ đưa mày tới cổng để ba ngoại khỏi tra hỏi sao mày về trể. Hà Yên lắc đầu: - Không cần đâu. Nhỡ ngoại nghi tụi bây cùng diễn trò với tao thì càng khổ hơn nữa. Nhược Thủy cười: - Nếu thế thì ráng động não tìm cách ứng phó với hoàng thái hậu đi. Tụi tao về. Hà Yên vào nhà. Tới phòng khách, cô gặp ngoại đang nghe điện thoại. Sắp rằm rồi, chắc các bà hẹn nhau đi chùa. Mô phật! Nhờ thế Yên thoát nạn, dù cô về trể hơn thường ngày gần nửa tiếng. Buông mình xuống giường, cô không muốn vẫn phải nghĩ ngay đến Lãm. Chắc chắn anh rất buồn vì thái độ của cô lúc nãy. Nhưng cũng chẳng gì phải buồn, vì đâu phải đây là lần đầu Hà Yên tỏ thái độ như vậy với anh. Những suy nghĩ mâu thuẩn cứ đánh nhau chan chát trong đầu Yên. Cô bắt đầu …….tụng niệm: “Yêu, không yêu. Yêu, không yêu …..”. Nhưng chẳng biết mình đang yêu ai và không yêu ai. Trước kia, tâm tưởng Hà Yên chỉ có mỗi mình Thạch, nay lại có thêm Lãm. Anh đã hiển nhiên hiện hữu trong hồn cô và Yên không thể chối được. Yên bị dằn xé bởi hai người đàn ông. Một rất mực yêu cô và đã là chồng sắp cưới của cô. Một chưa lời ngỏ ý tỏ tình nào, đã vậy anh ta từng có vợ và đang gà trống nuôi con. Chắc Hà Yên phải thực tế như Nhược Thủy, chớ không nên mơ mộng như Thúy Vị Hơn nữa, phụ tình Thạch là điều không phải. Anh đâu làm gì có lỗi với Yên, tra;i lại, chính cô mới không đúng khi đầu óc cứ lảng vảng một bóng hình người đàn ông khác. Bà Tuyết bước vào. Ngồi xuống giường, bà đưa Yên một xấp tiền. - Ba gỏi cho con. Hà Yên lắc đầu: - Mẹ giữ đi. Con có xài gì đâu. - Không. Tiền này của con. - Mẹ gặp ba hồi nào vậy? Bà Tuyết ngập ngừng: - Hồi sáng, lúc mẹ đi chợ. Hà Yên tò mò - Ba có hẹn mẹ trước à? Bà Tuyết thở dài: - ông ấy bảo rất muốn ghé nhà thăm con, nhưng vì ngại bà ngoại nên đành thôi. Dạo này, ông ấy làm ăn được do đó muốn lo cho con đầy đủ hơn. Hà Yên cắn môi khi nghe bà Tuyết nói tiếp: - Ba con có vẻ giận khi biết con đã nhận lời đi nói của gia đình Thạch, nhưng ông không được hỏi ý kiến hay được báo tin. Cô vội vàng lên tiếng: - Hôm trước con có hỏi ngoại, nhưng bà gạt ngang rồi còn mắng con nữa. Muốn mẹ được yên thân con đành im luôn. Giờ nghĩ lai, con thấy mình sai khi nghe lời ngoại, sai rất nhiều thứ. Bà Tuyết nhíu mày: - Con muốn ngụ ý gì đây? Hà Yên im lặng. Bà Tuyết lại hỏi: - Con ân hận chuyện lấy Thạch à? Thật ra, bà ngoại chỉ muốn con ấm tấm thân. Ngoại lo con sẽ khổ như mẹ. Hà Yên bỗng gay gắt: - Mẹ khổ cũng vì ngoại. Bà Tuyết liếc xuống nhà giọng hốt hoảng: - Sao con dám nói như vậy? Yên gân cổ lên: - Bộ hổng thấy đúng à? Lúc ba làm ăn thất bại, thay vì giúp đỡ, an ủi, động viên ba, ngoại lại tìm đủ mọi cách để gây chia rẽ ba mẹ dẫn tới chuyện hai người ly dị. Nhà phải bán để trả nợ. Con còn nhớ lúc đó ngoại buộc ba phải chia tài sản, ba dù còn thiếu rất nhiều tiền cũng phải đưa mẹ một nửa số vàng bán nhà. Số tiền đó mẹ đưa ngoại. Bà Tuyết nạt át đi. - Chuyện qua rồi con nhắc lại làm chị - Không phải con trách mẹ, nhưng với số tiền đó, chúng ta thừa sức mua một ngôi nhà để ở, thậm chí mẹ còn đủ một số vốn để buôn bán nhỏ. Nhưng mẹ không làm thế. Tiền ngoại đã xài hết, thế nhưng bà luôn nghĩ con và mẹ ăn bám vào bà. - Đồ mất dạy! Mày tính toán với bà ngoại mày à? - Con chỉ nói đúng sự thật và thấy uất ức …. Bà Hảo gọi vọng lên: - Điện thoại Yên ơi! Nhanh lên để Thạch chờ. Hà Yên ấm ức đi xuống, cô nhấc ống nghe một cách bực bội chứ không nôn nóng được trò chuyện với Thạch như trước đây. Giọng Thạch nồng nàn, khiến cô nhẹ người đôi chút. - Anh nhớ cưng quá. Nghe ngoại nói cưng đang nằm trong phòng. Chắc là đang ôm gối nhớ anh đúng không? Người Hà Yên chợt nóng lên khi nghe tiếng anh hôn gió trong máy rồi giọng anh hơi dỗi: - Sao không hôn lại anh đỉ Hà Yên chớp mi khi nhớ tới nụ hôn nồng nàn rất gần đây của Lãm: - Xa anh lâu quá, em quên hôn như thế nào rồi. Thạch cười: - Tội chưa! Bao giờ về, anh nhất định bù cho em. - Thế bao giờ anh mới về? Thạch thở dài: - Phải ít nhất một năm nữa. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền để làm đám cưới thật tọ Hà Yên phụng phịu: - Em cần có anh ở kế bên hơn là cần tiền. Thật đó. Thạch cười nhẹ: - Khờ khạo, mơ mộng vừa vừa thôi nhóc ơi. Anh phải làm việc cho tương lai chúng ta được sung sướng. Muốn thế, hiện tại chúng ta phải chịu hy sinh đôi chút, rồi sau này sẽ ……… Hà Yên nhắm mắt. Cô nghe Thạch nói mãi về tương lai tươi đẹp, về sau này nhiều quá rồi. Đến đổi cô như đoán được anh sắp nói gì. Hà Yên muốn khóc khi nghe Thạch vẽ vời. Những hình ảnh đó với cô quả thật xa xôi, không tưởng, trong khi Lãm lại là một thực tế sống động, quyến rũ. Đang mơ màng, Yên bỗng tỉnh người khi nghe Thạch đổi giọng: - Em vẫn đi lại với cha con Lãm à? Hà Yên kêu lên thảng thốt: - Sao anh lại hỏi thế? Thạch hớm hỉnh đùa: - Anh xem tivị Hình ảnh một gia đình hạnh phúc của em được truyền sang tận Mỹ đó. Em nổi tiếng khắp hành tinh rồi. Hà Yên nuốt nước bọt: - Đúng là “Tiếng dữ đồn xa”. Em đã trình bày mọi việc với bà ngoại và các dì của anh rồi mà. Sao còn bị mách với anh? Thạch ậm ừ: - Anh luôn muốn biết mọi tin tức thuộc về em, do đó các dì mới nói lại từng tí một. Hà Yên ấm ức: - Vậy là từ đó tới giờ, em luôn bị theo dõi từ xạ Thạch cười giòn giã: - Đâu phải là theo dõi. Em được mọi người thay anh chăm sóc cẩn thận đó thôi. Yên khó chịu: - Chỉ mỗi bà ngoại chăm sóc là em đã muốn điên rồi. Giờ lại thêm các bà dì của anh. Em thấy sợ rồi đấỵ Thạch lơ lửng: - Em không làm điều sai quấy thì có gì đâu sợ. Hà Yên làm thinh. Cô không muốn cãi nhau qua điện thoại chút nào. Giọng Thạch bỗng lạnh tanh: - Anh không thích vợ anh quen biết với bất kỳ người đàn ông nào khác khi anh ở xạ Em nên đoạn giao với Lãm đi. Hà Yên bào chữa: - Anh thừa hiểu em không nghĩ gì tới Lãm, em chỉ thương bé Phúc Nguyên vì ba mẹ nó đã ly dị giống ba mẹ em. Thạch nhỏ nhẹ: - Anh hiểu, nhưng cái gì cũng có giới hạn, em có nghĩ mình đã vượt giới hạn không? - Vậy là anh không tin em. Anh ghen. - Đúng. Anh ghen vì anh yêu em. Hà Yên giận dỗi làm thinh. Thạch nói tiếp: - Anh dở khi thừa nhận điều ấỵ Nhưng là đàn ông, ai không tự ái trước những chuyện như thế. Yên đành xuống nước: - Em xin lỗi anh, nhưng anh phải hiểu ….. - Anh hiểu. Riêng em thì sao? Em có hiểu anh không? Người ở xa lúc nào cũng lo lắng phập phòng, nhất là cô vợ bé bỏng của mình lại quá ư xinh đẹp. - Đâu chỉ mình anh lo, khi nghĩ về anh, em cũng lo đủ thứ chớ bộ. Thạch nghiêm giọng: - Anh có một đề nghị. - Anh nói đi. - Em sang ở với ngoại và các dì của anh. Hà Yên kêu lên: - Chi vậy? Thạch rành rọt: - Để anh an tâm. Hà Yên nóng mặt vì tự ái, nhưng cô vẫn từ tốn: - Đề nghị này không ổn chút nào. Em còn bà, còn mẹ, còn dì, em phải có bổn phận làm con làm cháu nữa chứ. Thạch giải thích: - Nhưng bổn phận lớn nhất của em hiện giờ là bổn phận làm vợ, là cách đối xử với gia đình chồng. Đề nghị của anh là thức thời, hợp lẽ. Anh muốn gia đình anh có trách nhiệm với em, chăm sóc em khi anh ở xạ Yên cộc lốc: - Đó là cách gia đình anh quản lý em chớ không phải chăm sóc. Em không muốn thế. Hơn nữa, chắc gì ngoại và mẹ em đồng ý vì em chưa chính thức là vợ anh. Thạch bắt ngay lời của Yên: - Nếu ngoại và mẹ đồng ý, em phải sang ở nhà anh đấỵ Hà Yên tự đập vào đầu cái bớp. Cô lại sơ hở khi ăn nói rồi. Nhưng tội gì mà để người khác cầm tù mình cơ chứ. Cô liếm môi: - Đừng ép em như thế. - Anh không ép, mà chỉ mong em vì tình yêu của chúng ta hãy chiều ý anh. Ngoại anh rất quý em. Ở với bà, bảo đảm em sẽ được cưng như trứng, hứng như hoạ - Em chỉ về bên ấy khi chính thức là vợ anh, với anh thôi. Còn bây giờ, em thấy chưa thích hợp cũng như chưa chuẩn bị tinh thần. Thạch ngọt ngào: - Với gia đình anh, em chính thức là vợ anh rồi. Về ở trước em sẽ nhanh chóng hòa nhập, em sẽ giống một người vợ chờ chồng đi xa về hơn. Hà Yên nhếch môi: - Trước đây, em từng đả kích các nàng vọng phu thời đại, không ngờ bây giờ chính em lại rơi vào trường hợp đó. - Đợi chồng đi xa về là chuyện thời nào cũng có. Rồi sang năm, anh sẽ về chớ có đi luôn đâu mà em não nề thế. Qua bên ngoại anh ở, em sẽ thấy bớt cô đơn, bớt nhớ anh hơn. Hãy suy nghĩ đi rồi trả lời anh sau. Hà Yên rầu rĩ làm thinh. Sao Thạch lại buộc cô vào thế khó xử này nhỉ. Về nhà ngoại anh ở khác nào cô bị giam lỏng. Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, cô phải nói rõ ý của mình ngay mới được. Yên chưa kịp trả lơi, Thạch đã bảo: - Anh yêu em. Nhớ em và hôn em. Thôi nhé. Vài hôm nữa anh sẽ gọi về. Byẹ - Nhưng mà …….. Hà Yên ấm ức buông máỵ Sao tự nhiên Thạch lại vội vàng thế? Chắc anh đã đoán được suy nghĩ của Yên nên stop trước chớ gì. Bỗng dưng Yên thấy khó chịu vô cùng. Cô tuyệt vọng khi nhận ra mình đã rơi vào bẫy của chính mình. Điệp khúc “Yêu, không yêu. Yêu, không yêu” lại vang lên trong đầu cô như giễu cợt Yên là kẻ không có lập trường, không hiểu chính bản thân mình đang yêu ai, đang muốn gì. Bà Tuyết gọi vọng lên từ bép: - Vào ăn cơm Yên ơi. - Dạ. Cô uể oải nhìn bàn ăn và thấy no ngang. Bà Hảo tò mò: - Thạch nói gì với con mà lâu thế? - Dạ, cũng là chuyện thăm hỏi bình thường thôi ạ. Bà Hảo có vẻ nhẹ nhõm: - Vậy thì tốt. Nhin chỗ dì Út hay ngồi, bà cau mày: - Dạo này nó hay bỏ cơm chiều. Chẳng biết đi chơi với ai. Bà Tuyết ngập ngừng: - Nó đi chơi thì má nên mừng cho nó. Bà Hảo hừ một tiếng khô khốc: - Tao lại thấy lo nhiều hơn mừng. Cở tuổi nó bây giờ chỉ quen người có vợ con. Lỡ như …..Mà thôi, không nói nữa. Ăn cơm đi. Căn nhà chợt lặng ngắt. Hà Yên bưng chén lên ăn thật nhanh rồi …..lỉnh vào phòng của mình và dì Út. Đúng là dạo này dì Út đang gặp rắc rối về tình cảm, dù dì Út giấu kín chuyện riêng tư này, nhưng Yên vẫn đoán được. Cô rất muốn biết tâm sự của dì, nhưng chưa dám hỏi vì chuyện của mình đang rối như tơ. Hà Yên nằm yên lặng, nhưng lại suy nghĩ mông lung. Giờ này, chắc Lãm đang ngồi trước máy tính. Cầu mong anh nhập tâm với những chương trình phần mềm gì đó và đừng nghĩ tới cô như cô đang nghĩ và nhớ …..Phải. Cô rất nhớ anh. ôi! Tương phản và quyến rũ đang nhấn chìm Yên xuống tận cùng của đau khổ.