← Quay lại trang sách

Chương 259 Có thể cùng Tông Sư nhất chiến

Thích khách có thể lẻn vào đây?

Trong nháy mắt, trong đầu hắn lóe lên một ý niệm, chẳng lẽ là Vương Tiêu Hà chướng mắt hắn, muốn tìm cớ giết hắn diệt khẩu?

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Dư Giám Quân chưa kịp suy nghĩ thêm.

Hắn theo bản năng lùi về phía sau hai bước, muốn chạy ra khỏi đại trướng.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác cả người mình bỗng nhiên bay lên.

Bay?

Không phải! Đây không phải là bay, mà là Vương Tiêu Hà đã tóm lấy bả vai hắn, ném cả người hắn về phía sau.

Dùng hắn làm bia đỡ đạn!

Phập!

Một cây trường thương màu bạc đâm thẳng tới, giống như xuyên thủng một miếng đậu phụ, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua người Dư Giám Quân, cả lớp giáp dày cũng không ngăn cản nổi.

Máu tươi bắn tung tóe!

Dư Giám Quân, chết không nhắm mắt!

Ầm!

Ngân thương rung lên, một cỗ lực lượng khủng bố bộc phát, thi thể Dư Giám Quân lập tức nổ tung, hóa thành vô số máu thịt văng tung toé ra xung quanh. Ngay cả bộ giáp cũng hóa thành từng mảnh vụn bắn ra bốn phía, xuyên thủng lớp vải dày của đại trướng.

Bên ngoài đại trướng vang lên tiếng kêu thảm thiết!

Đối với những võ giả đỉnh cấp, chỉ cần khẽ động là có thể bộc phát ra lực lượng mấy chục vạn cân, một viên đá vụn, một mảnh sắt thép trong tay bọn họ đều có thể mang theo uy lực khủng bố.

Không thể dùng người để địch!

Trong đại trướng, mùi máu tanh nồng nặc đã lan tỏa khắp nơi.

"Vương Tướng Quân, ngươi thật sự quyết đoán, dám lấy đồng liêu làm lá chắn." Một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Ngô Uyên đeo mặt nạ quỷ, mặc y phục màu đen, tay cầm ngân thương, thẳng tắp đứng trong trướng.

Mũi thương chỉ về phía Vương Tiêu Hà vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc này, trong tay Vương Tiêu Hà đã xuất hiện một thanh đại đao nặng nề, hắn nhìn chằm chằm Ngô Uyên: "Ngươi là ai, vì sao muốn ám sát ta?"

"Có người trả giá, ta liền đến giết." Giọng nói Ngô Uyên vẫn bình thản như trước.

"Thì ra là cao thủ Thất Tinh Lâu, thành thạo ẩn nấp, lại có thể vô thanh vô tức lẻn vào đại trướng trung quân của ta." Vẻ mặt Vương Tiêu Hà trở nên dữ tợn: "Ta Vương Tiêu Hà chinh chiến gần hai mươi năm, ngươi là thích khách đáng sợ nhất mà ta từng gặp. Chỉ tiếc..."

"Tiếc nuối điều gì?" Ngô Uyên nhẹ giọng hỏi.

"Tiếc là ngươi không thừa thắng xông lên, cho ta cơ hội thở dốc." Vương Tiêu Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Từ lúc ta rút đao, ngươi đã là một kẻ chết!"

"Vậy sao?" Thanh âm Ngô Uyên lànhlạnh, giống như từ cửu u vang lên: "Sao ngươi biết, không phải bởi vì ngươi may mắn né được một thương vừa rồi của ta, ta muốn cho ngươi cơ hội chơi đùa thêm một chút?"

"Dù sao, cao thủ cũng khó tìm."

Chữ "tìm" còn chưa nói ra, Ngô Uyên đã như thiểm điện lao ra. Mặt đất dưới chân hắn lập tức nứt ra, xuất hiện mấy chục vết nứt.

Hai người, chỉ cách nhau không đến ba trượng.

Đối với cao thủ đẳng cấp như bọn họ mà nói, khoảng cách này gần như trong gang tấc!

"Hừ!"

Ngô Uyên tung ra một thương, rót vào đó ba mươi vạn cân lực lượng khủng bố, mang theo tiếng xé gió sắc bén, uy lực vô song, đâm thẳng về phía Vương Tiêu Hà!

"Xoẹt!"

Đao quang lóe lên, Vương Tiêu Hà lùi về phía sau, đồng thời dùng hết toàn lực chém về phía ngân thương của Ngô Uyên.

Hai món binh khí va chạm.

"Sức mạnh của hắn? Hình như không tính là quá mạnh mẽ!" Vương Tiêu Hà vừa phát hiện ra điều này.

Lập tức, hắn liền cảm giác được một cỗ kình đạo kỳ dị từ trên cán thương truyền đến, khiến cho sắc mặt hắn đại biến, hầu như không cầm nổi chiến đao.

"Lùi lại!" Vương Tiêu Hà muốn rút lui.

"Lùi? Ngươi còn lùi được sao?" Ánh mắt Ngô Uyên lạnh lẽo.

"Vút!"

Ngô Uyên thu thương, đột nhiên giơ cao lên, phần đầu thương kết hợp với thân thương, giống như một cây thiết côn dài, hung hăng đập xuống Vương Tiêu Hà.

Quá nhanh!

"Ầm!"

Vương Tiêu Hà vội vàng hoành đao ngăn cản, cho dù hắn đã dùng toàn lực, nhưng vẫn nghe thấy một tiếng nổ vang thật lớn, mặt đất dưới chân hắn nứt toác.

Vô số đá vụn bắn tung toé.

"Tốc độ tấn công của hắn, thật nhanh!" Vương Tiêu Hà kinh hãi, hắn cố nén cơn đau truyền đến từ cánh tay, dùng toàn lực nhảy về phía sau.

Không dám cứng đối đầu nữa!

"Xem ngươi có thể chặn ta được vài chiêu." Ngô Uyên thùng thình bước đi trong đại trướng, mỗi một thương đâm ra, đều khiến cho Vương Tiêu Hà phải dốc hết toàn lực đỡ lấy.

Nhanh đến đáng sợ!

"Chết đi!"

Vương Tiêu Hà thấy không thể tránh né, chỉ có thể liều mạng thi triển đao pháp, một đạo đao mang xuất hiện.

Keng! Keng! Keng!

Đao quang trùng trùng điệp điệp! Thương ảnh đầy trời! Hai đại cao thủ trong nháy mắt đã giao phong hơn mười chiêu, trên trán Vương Tiêu Hà đều lấm tấm mồ hôi.

Quá nhanh! Thật sự là quá nhanh!

Sức mạnh mà Ngô Uyên biểu hiện ra ngoài tuy mạnh, nhưng tốc độ ra chiêu còn vượt xa tưởng tượng của hắn, khiến cho hắn dù đã dùng toàn lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Ầm ầm...