← Quay lại trang sách

Chương 332 Ám Đao, chính là Ngô Uyên (3)

Bị bại lộ thân phận?

Với thực lực hiện tại, Ngô Uyên căn bản không sợ Hoành Vân Tông trở mặt, cho dù Bộ Vũ và Hoàn Kiếm liên thủ, cũng chưa chắc đã giữ chân được hắn.

"Qua những gì ta quan sát được, Vũ Thái Thượng là một người rất sáng suốt."

"Cho dù bà ấy biết ta chính là 'Ám Đao', khả năng cao là sẽ lựa chọn hợp tác, chứ không phải là trở mặt thành thù", Ngô Uyên thầm nghĩ: "Hơn nữa, còn có thể nhân cơ hội che giấu mối liên hệ giữa Ngô Uyên và Ám Đao."

Trong trường hợp thân phận bị bại lộ.

Trở mặt với Ngô Uyên, chẳng khác nào tự tạo thêm một kẻ địch lớn cho Hoành Vân Tông.

Nếu như hai bên tiếp tục duy trì hiện trạng, ít nhất cũng có thể khiến Đại Tấn đế quốc kiêng dè, xem như đồng minh ngầm.

"Chờ xem sao."

Ngô Uyên bình tĩnh lại, nhắm mắt, yên lặng hấp thu linh khí thiên địa, đồng thời, huyết sắc sương mù cũng từ Đan Điền cung tuôn ra.

Hai thứ kết hợp, không ngừng chữa trị thương thế cho hắn.

Không đến hai mươi nhịp thở.

"Hửm?"

Ngô Uyên nhướng mày, mở mắt ra, trong mắt lóe lên tinh quang.

Bởi vì, hắn cảm nhận được một luồng sinh mệnh cường đại đang nhanh chóng đến gần.

Là một vị tông sư!

"Là Vũ Thái Thượng? Hay là Kiếm Thái Thượng?", Ngô Uyên thầm nghĩ.

Trong thần thức của hắn, đối phương đã gặp mặt Trương Trường Sinh và Cổ Vong.

Sau khi Vương Hoang chết chưa đầy nửa khắc (một khắc bằng mười lăm phút), trong một gian đình viện cách Ngô phủ không xa.

"Tham kiến Thái Thượng."

"Tham kiến Thái Thượng."

Trương Trường Sinh và Cổ Vong cung kính hành lễ.

"Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Vũ Thái Thượng đứng trong đình viện, thanh âm ôn hòa như cũ: "Kể lại chi tiết từng chút một, không được bỏ sót bất kỳ thông tin nào."

Trong đình viện, chỉ có ba người bọn họ.

"Thái Thượng, để ta nói trước", Trương Trường Sinh lên tiếng: "Hôm nay, ta và Cổ điện chủ vẫn luôn canh giữ ở Ngô phủ."

Sau đó.

Trương Trường Sinh và Cổ Vong lần lượt kể lại những gì mình đã nghe thấy và nhìn thấy.

Đồng thời.

Cổ Vong cũng thuật lại cách xử lý của mình.

"Làm rất tốt", Vũ Thái Thượng khen ngợi nhìn Cổ Vong, cảm khái nói: "Cổ Vong, nói thật, ngươi càng thích hợp làm tông chủ hơn Lục Phong."

"Người nói đùa rồi", Cổ Vong khẽ lắc đầu: "Làm điện chủ đã đủ mệt mỏi rồi."

Vũ Thái Thượng khẽ gật đầu.

Cao thủ đỉnh cấp, đều có truy cầu riêng của mình, có người theo đuổi vinh hoa phú quý, có người lại muốn leo lên đỉnh cao võ đạo.

Theo đuổi khác nhau, kết quả đạt được cũng khác nhau.

"Nói suy đoán của các ngươi đi", Vũ Thái Thượng nhẹ giọng nói.

Bà không nói suy nghĩ của mình trước, mà muốn nghe suy đoán của hai vị cao thủ đứng đầu này trước.

"Vậy để ta nói trước", Trương Trường Sinh trịnh trọng nói: "Thứ nhất, căn cứ vào địa điểm Vương Hoang tông sư và ba tên cao thủ đứng đầu kia bỏ mạng, địa điểm bùng nổ trận chiến, có thể suy đoán rằng, bọn chúng đến đây là vì muốn ám sát Ngô Uyên."

"Trong Vân Sơn phủ, ngoại trừ Ngô Uyên ra, không còn mục tiêu nào xứng đáng để một vị tông sư đích thân ra tay, tuy Hứa Huy cũng rất xuất sắc, nhưng vẫn chưa đủ để khiến Đại Tấn phải mất mặt như vậy."

Vũ Thái Thượng gật đầu: "Nói tiếp đi."

"Thứ hai, những kẻ ra tay ám sát trước, hẳn là ba tên cao thủ đứng đầu kia, nhưng lại bị Ám Đao tông sư phát hiện, tiêu diệt toàn bộ", Trương Trường Sinh nói: "Ba tên cao thủ đứng đầu bị giết, Vương Hoang tông sư nổi giận, giao chiến với Ám Đao tông sư, cuối cùng bị giết chết."

"Đây là suy đoán của ta."

"Ngươi cho rằng, tại sao Ám Đao lại trùng hợp xuất hiện ở gần Ngô phủ?", Vũ Thái Thượng bình tĩnh hỏi: "Hơn nữa lại trùng hợp phát hiện ra ba tên cao thủ đứng đầu kia đang ám sát Ngô Uyên?"

"Ta hoài nghi, Ám Đao tông sư đang âm thầm bảo vệ Ngô Uyên", Trương Trường Sinh trịnh trọng nói.

"Vậy Ngô Uyên đâu?", Vũ Thái Thượng nhẹ giọng hỏi: "Nếu theo như suy đoán của ngươi, Ngô Uyên căn bản sẽ không bị bắt đi, hắn hẳn là vẫn còn ở trong phủ."

"Với cảnh giới hiện tại của Ngô Uyên, muốn tránh được ta và Cổ điện chủ dò xét, quả thật... có khả năng", Trương Trường Sinh có chút chần chừ.

"Không đúng", Vũ Thái Thượng lắc đầu: "Nếu như Ám Đao âm thầm bảo vệ Ngô Uyên, vậy thì khi Ngô Uyên rời khỏi Ngô phủ, Ám Đao cũng sẽ phải đi theo mới đúng, vì sao hắn lại có thể xuất hiện ở đó và giết chết ba tên cao thủ kia sớm như vậy?"

"Hơn nữa, theo như lời Ngô Uyên nói, phương hướng hắn đi dạo, hoàn toàn ngược lại với địa điểm bùng nổ trận chiến giữa hai vị tông sư."

Trương Trường Sinh im lặng.

"Có khả năng nào, tất cả chỉ là trùng hợp hay không?", Trương Trường Sinh nhịn không được nói: "Ám Đao và Ngô Uyên không hề có quan hệ, hắn chỉ là trùng hợp gặp cao thủ Đại Tấn đế quốc ám sát Ngô Uyên?"

Vũ Thái Thượng mỉm cười, nhìn về phía Cổ Vong: "Cổ điện chủ, đến lượt ngươi nói."