Chương 446 Tổ Sư Trở Về (3)
Linh dịch, chính là thứ còn sót lại từ thời thượng cổ!
"Ta sẽ bố trí lại tụ linh trận, sẽ liên tục sản sinh ra linh dịch, cho dù là về số lượng hay chất lượng, đều sẽ vượt xa Vân Tuyền Huyết trước kia."
Phương Hạ nói.
Bộ Vũ nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Một khi có số lượng lớn linh dịch ổn định, tốc độ tu luyện của đệ tử Hoành Vân Tông sẽ được nâng cao hơn nữa.
Một thế lực lớn, cần có minh sư, có pháp môn.
Nhưng càng cần có tài nguyên tu luyện để theo kịp!
"Ta phá hủy tụ linh trận trước kia, là để xem xét mạch núi," Phương Hạ nhẹ giọng nói, "Bộ Vũ, chuyện này, con tạm thời không cần nhúng tay vào."
"Bây giờ, con hãy tùy ý tìm một ngọc thất," Phương Hạ chỉ vào những hang động thông với lối đi ở phía xa, "tranh thủ thời gian, dùng Tử Mộc Linh Quả, cẩn thận cảm ngộ."
"Chuyện vặt vãnh trong tông môn, tạm thời không cần con quan tâm."
Phương Hạ nói: "Chờ con hấp thụ xong linh quả, nếu như vẫn chưa đột phá, ta sẽ lại giảng giải cho con về tâm đắc của 'Thiên Nhân Hợp Nhất'."
"Vâng." Bộ Vũ liên tục gật đầu, tuy đã gần trăm tuổi, nhưng so với Phương Hạ, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu.
Hơn nữa.
Phương Hạ trở về, Ngô Uyên và Hoàn Kiếm mạnh mẽ, cũng khiến nàng hoàn toàn yên tâm.
Cho dù bế quan tu luyện, cũng không có bất kỳ áp lực nào, không cần lo lắng tông môn xảy ra chuyện.
Vèo!
Bộ Vũ trực tiếp chui vào một ngọc thất.
Như Phương Hạ đã nói, thời gian của nàng thật sự không còn nhiều.
"Hừ!"
Phương Hạ vung tay lên, hai luồng hào quang bay ra, hoá thành một tầng ánh sáng bao phủ toàn bộ ngọc thất kia.
Có thể ngăn cách sự quấy nhiễu từ bên ngoài.
"Thiếu chủ," Phương Hạ đột nhiên quay đầu cười nói, "yên tâm, Bộ Vũ không nghe thấy gì đâu."
Ngô Uyên cười khổ, hỏi: "Khả năng đột phá của Bộ Vũ tông sư là bao nhiêu?"
Thật lòng mà nói, Ngô Uyên rất hy vọng Bộ Vũ đột phá, nàng đã hy sinh quá nhiều cho Hoành Vân Tông.
"Đột phá?"
"Khó nói lắm," Phương Hạ cảm khái, "ta hiểu ý của thiếu chủ, ta cũng rất hy vọng nàng đột phá."
"Tông môn suy bại đến mức này, có một phần nguyên nhân là do ta."
"Sư phụ của nàng, Kế Phác Ngọc, năm đó trước mặt ta, cũng chỉ là một tiểu bối," Phương Hạ lắc đầu, "chỉ trong chớp mắt, đệ tử của hắn đã gánh vác tông môn mấy chục năm, nhân sinh thật là biến đổi khôn lường."