Chương 1396 –
Bạch Đế cười nói:
"Luận về tốc độ tiến bộ, so với tiểu tử này, năm đó ngươi còn nhanh hơn."
Nếu để cho Ngô Uyên nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ trợn mắt há mồm.
Bởi vì, giờ phút này, người đang đứng bên cạnh Bạch Đế, chính là Hậu Thổ Tổ Vu, trang phục của nàng và trang phục lúc trước Ngô Uyên nhìn thấy trong Thần Hư Cảnh không khác nhau là bao.
"Bạch Đế tiền bối."
Hậu Thổ Tổ Vu mỉm cười nói:
"Ta có thể có được ngày hôm nay, đều là nhờ có Bạch Đế tiền bối năm đó ra tay trợ giúp, nếu như không có tiền bối, ta không có được ngày hôm nay."
Rõ ràng, Bạch Đế quật khởi sớm hơn Hậu Thổ Tổ Vu rất nhiều.
"Ta giúp ngươi?"
Bạch Đế vội vàng lắc đầu:
"Ta cũng chỉ là phụng mệnh Nữ Oa nương nương, tận lực thay Nhân tộc chọn lựa một ít hậu bối ưu tú, ta cũng không hi vọng nhìn thấy Nhân tộc bị đám sinh mệnh tộc trời sinh vĩnh hằng kia tiêu diệt."
"Đế Giang tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn kém một chút."
"Ngươi có thể đứng ra gánh vác trách nhiệm này, rất tốt, nếu như Nữ Oa nương nương biết được, cũng sẽ rất vui mừng."
Bạch Đế cảm khái nói.
Hậu Thổ Tổ Vu khẽ gật đầu.
Cái thời đại hỗn loạn kia, Nữ Oa nương nương rời đi, Man Hoang vô tận, Nhân tộc quật khởi, chinh chiến tứ phương.
Chính là nàng, cuối cùng thống lĩnh đại bộ phận Nhân tộc, cuối cùng, vì Vu tộc đặt vững danh tiếng vô thượng.
"Tiểu tử mà ngươi bồi dưỡng, hẳn là không dễ dàng đi."
Bạch Đế cười nói:
"Chỉ là, ngươi để cho hắn bước lên con đường này, chẳng lẽ cho rằng hắn có hy vọng vượt qua ngươi?"
"Nói thật, thiên phú của hắn trên con đường này tuy rằng không tệ, nhưng so với ngươi, thì kém xa."
"Rất nhiều kỷ nguyên luân hồi, ngươi hẳn là người duy nhất có thể tiến vào Nguyên Sơ tầng thứ."
Bạch Đế trịnh trọng nói:
"Tuy rằng tiểu tử Thiên Đế kia càng thêm am hiểu chiến đấu, nhưng ở phương diện này, so với ngươi, hắn còn kém xa."
Hậu Thổ Tổ Vu nghe vậy không khỏi cười.
Mỗi một vị Vĩnh Hằng cường giả, đều có một mặt sở trường, càng là người đứng trên đỉnh phong, càng là như thế.
Luận về thời không, về luân hồi, về khống chế mộng cảnh ảo thuật, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Vực Hải, nàng tự hỏi mình đứng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất!
Năm đó, ngay cả Nữ Oa nương nương cũng không bằng nàng!
"Ta cũng không cần hắn phải vượt qua ta trên con đường này."
Hậu Thổ Tổ Vu thản nhiên cười:
"Nhưng cụ thể như thế nào, ta cũng không thể nói rõ, đợi đến ngày đó, Bạch Đế tiền bối tự nhiên sẽ minh bạch."
"Ồ?"
Trong mắt Bạch Đế hiện lên một tia kinh ngạc, cười nói:
"Tốt, vậy ta đây liền mong chờ."
"Đáng tiếc."
Bạch Đế đột nhiên thở dài.
"Làm sao vậy?"
Hậu Thổ Tổ Vu nghi ngờ hỏi.
"Năm đó, Cổ Mộng Sơn này, một mảnh hỗn độn, nếu như Nữ Oa nương nương không phải diễn biến nó thành Mộng Vũ Hà, mà là giao nó vào trong tay ngươi, ngươi có thể diễn biến nó trở nên càng thêm cường đại, càng thêm hoàn mỹ."
Bạch Đế lắc đầu nói:
"Như vậy, ngươi ứng phó với đám người Thiên Đế kia, cũng sẽ không bị động như thế."
"Vạn sự vô thường."
"Nữ Oa nương nương cũng không ngờ tới nhiều như vậy."
Hậu Thổ Tổ Vu nói:
"Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có Mộng Vũ Hà, năm đó, ta cũng chưa chắc có thể đột phá thành công."
Bạch Đế nghe vậy sững sờ, gật gật đầu.
"Lần này, Mộng Vũ Hà còn có thể duy trì bao lâu?"
Hậu Thổ Tổ Vu dò hỏi.
"Ba tỷ năm."
Bạch Đế nói:
"Nếu như trong vòng ba tỷ năm, tiểu tử này không cách nào đột phá, vậy cũng không trách ta được."
"Ba tỷ năm?"
Hậu Thổ Tổ Vu gật đầu:
"Vẫn còn sớm."
Ba tỷ năm, cho dù là đối với Vĩnh Hằng cường giả mà nói, cũng là một khoảng thời gian không ngắn.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía biển rộng mênh mông nơi xa, tựa hồ có thể xuyên thấu qua vô tận thời không, nhìn thấy cảnh tượng Ngô Uyên tĩnh tu ở một thế giới khác.
"Ngô Uyên."
"Cơ hội chỉ có một lần này, nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội thứ hai."
Hậu Thổ Tổ Vu thầm nói.
Vèo!
Thân ảnh của nàng lặng yên biến mất.
"Đại Mộng Thiên Thiên Thu, mộng? Là thật sao?"
Bạch Đế lắc đầu tự nói:
"Ai có thể phân biệt rõ ràng, chúng ta là đang ở trong mộng, hay là đang ở trong một quyển sách nào đó, hay là đang ở trong lời nói của một đám người?"
"Ồ?"
"Có cá cắn câu rồi."
Hai mắt Bạch Đế sáng lên, luống cuống tay chân:
"Lần này, hẳn là không phải không công rồi."
Vực Hải mênh mông, một đạo thân ảnh màu tím đang du đãng trong hư không vô tận.
Tốc độ của nàng vô cùng kinh người, dễ dàng vượt qua vô tận thời không, đó là tốc độ mà Chân Thánh bình thường khó có thể tưởng tượng, ngay cả tốc độ truyền tống của thông đạo Thánh Giới cũng kém xa.
Chính là Hậu Thổ Tổ Vu!
"Ngô Uyên."
"Ngươi từ lúc sơ trung, trời sinh đã am hiểu cảm ngộ Thời Không Luân Hồi, đây là đặc tính thần phách của ngươi, ngươi cảm ngộ quy tắc nguyên sơ càng thêm thuận buồm xuôi gió."
Hậu Thổ Tổ Vu lẩm bẩm tự nói:
"Ngươi lại bước lên Thời Không đại đạo, cơ hồ lĩnh ngộ được Thời Không đại đạo."
"Lúc trước, ngươi còn nhận được ban tặng của Thời Không Đạo Chủ, Luân Hồi Kiếm… cũng trợ giúp ngươi rất nhiều."
"Luân Hồi Kiếm, đại biểu cho một loại lực lượng bản chất nhất!"
"Tội Nghiệt Chi Hoa, để cho ngươi cảm thụ được vực sâu bản nguyên vận chuyển, đây cũng là cơ hội mà lúc trước ta không nghĩ tới."
Hậu Thổ Tổ Vu thầm nghĩ:
"Những thứ này, chính là nền tảng!"
"Cuối cùng, chính là Mộng Vũ Hà!"
"Đây là một trong những chí bảo mà Nữ Oa nương nương lưu lại, cũng đại biểu cho một trong những thành tựu cao nhất của Nữ Oa nương nương."
"Tuy rằng ta am hiểu Luân Hồi, cơ hồ có thể khống chế, nhưng trên phương diện 'Nhất Mộng Thiên Địa', so với Nữ Oa nương nương, ta vẫn kém hơn một chút."
Nàng, một mực yên lặng ở phía sau chú ý Ngô Uyên, chỉ điểm Ngô Uyên.
Rất nhiều lần.
Tựa như Ngô Uyên đang một mình lênh đênh trên biển, nàng giống như không để ý tới, nhưng trên thực tế, vẫn luôn âm thầm bảo hộ hắn.
Mà Ngô Uyên cũng không chịu thua kém, chưa bao giờ để cho nàng phải ra tay.
Mà khi nàng phát hiện, Ngô Uyên đã đi tới giai đoạn đỉnh cao của Trường Hà Sinh Mệnh, nhất là khi Luyện Thể bản tôn của Ngô Uyên sáng tạo ra Vĩnh Hằng tuyệt học 'Thâm Uyên Chi Nhận', nàng rốt cục cũng ra tay.
Bắt đầu chân chính chỉ điểm Ngô Uyên!
"Lấy thời không chi đạo làm cơ sở, tích đạo, nhưng vạn đạo cuối cùng đều hội tụ một nơi, đại khái chỉ có hai phương hướng."
Tầm mắt của Hậu Thổ Tổ Vu cao bao nhiêu? Nàng đã gặp qua quá nhiều cường giả, rất nhiều cường giả trong vô tận kỷ nguyên luân hồi, tất cả đều nằm trong mắt nàng.
Thiên địa tuy vạn biến, nhưng vẫn không ra khỏi quy luật, mỗi một vị Chân Thánh, Chí Thánh, tuy rằng khai sáng ra Kỷ Đạo bất đồng, nhưng trên bản chất, đều có chỗ tương tự.
Bởi vì, tất cả đều bắt nguồn từ Vĩnh Hằng đại đạo!
"Một là chân thật, lấy thời không làm cơ sở, khai phá thế giới, thiên địa, vũ trụ…, diễn biến vô tận, chân thật biến ảo, giống như Thời Không Chi Hoàn mà Ngô Uyên hiện tại đang nắm giữ, chính là phương hướng này, một loạt thời không chí bảo mà Nguyên Thánh Điện kia luyện chế ra, đều là 'chân thật'."
"Nhưng mà, Luyện Thể bản tôn của Ngô Uyên, hai đại vĩnh hằng chi đạo dung hợp, tương lai nhất định là đi con đường chân thật."
"Nếu như Luyện Khí bản tôn cũng đi con đường này? Cho dù tương lai có thể trở thành Thời Không Đạo Chủ, cũng chỉ là gấm thêu thêm hoa, rất khó có biến hóa về bản chất."
Hậu Thổ Tổ Vu thầm nghĩ.
"Một là hư ảo."
"Thời không, là căn nguyên của vạn vật vận chuyển, là cuối cùng của luân hồi, cấu trúc tâm linh mộng cảnh, cuối cùng khai phá 'Mộng Vũ Trụ', cho đến khi diễn biến thành 'Mộng Vũ Hà'."
Hậu Thổ Tổ Vu thầm nghĩ:
"Con đường này một khi thành công, tương tự có hi vọng đi đến cực hạn, trở thành Chí Thánh cũng không phải là không thể."
"Luyện Khí chưởng hư."
"Luyện Thể là thật."
"Nếu như, hai phương diện đều có thể đi đến cùng… Hai con đường tham khảo lẫn nhau, mới có hy vọng lớn hơn đi đến đỉnh phong, đạt tới tầng thứ như ta, thậm chí, vượt qua ta."
Trong mắt Hậu Thổ Tổ Vu, hiện lên một tia chờ mong.
Nàng, rất chờ mong Ngô Uyên!
Con đường 'Mộng Vũ Hà' này, quá mức gian nan, trong Trường Hà Sinh Mệnh, người am hiểu thần phách bí thuật vốn đã ít ỏi, trong đó có thể chân chính cấu trúc ra Mộng Vũ Trụ, càng là hiếm hoi.
Nhưng mà!!
Con đường mà Hậu Thổ Tổ Vu đi, lại có chút tương tự với con đường này, nàng rất rõ ràng ưu khuyết điểm của con đường này.
Nàng kiên định cho rằng, ưu thế của hai đại bản tôn của Ngô Uyên, tuyệt đối không thể lãng phí, nhất định phải có phân lượng riêng, mới có hy vọng hội tụ lại.
"Mộng Vũ Hà của Nữ Oa nương nương."
"Một cái kỷ nguyên luân hồi, chỉ có thể mở ra một lần, thể ngộ nhân sinh của hàng tỉ sinh linh, gần như là chân thật, giống như là tự mình trải qua luân hồi."
"Lấy mộng thay luân hồi."
"Ba tỷ năm, hi vọng ngươi có thể thành công."
Hậu Thổ Tổ Vu thầm than.
Nếu như ba tỷ năm, Ngô Uyên vẫn không cách nào thành công, vậy thì chứng minh hắn không thích hợp với con đường này, Hậu Thổ Tổ Vu cũng sẽ không cưỡng cầu nữa.
…Đắm chìm! Thời gian thấm thoát thoi đưa, Ngô Uyên cảm nhận từng luồng ý niệm ăn mòn trong thế giới tâm linh của người khổng lồ giáp đen nguy nga. Đạo tâm hắn, chịu đựng mài giũa, càng lúc càng thêm kiên cố, vững vàng chống đỡ trước mọi xâm thực.
Cũng trong quá trình này, hắn phát hiện ra sự khác thường của nơi đây.
"Ta từng lĩnh hội tinh túy tuyệt học của hơn ngàn vị cường giả Vĩnh Hằng. Khi ấy, tuy cảm động lây, nhưng chưa bao giờ đánh mất bản thân", Ngô Uyên thầm kinh hãi, "Tại sao hiện tại, dù có thể ngăn cản những ý niệm này ăn mòn, ta vẫn thường xuyên chìm đắm trong đó? Kỳ lạ hơn, luôn có một tia linh quang le lói giúp ta thức tỉnh vào thời khắc cuối cùng?"
Năng lực này, quả thực nghịch thiên!
Cảm nhận từng luồng ý niệm, giống như tự mình trải qua vô số kiếp luân hồi, ký ức bị che lấp rồi lại hồi sinh, cuối cùng dung hợp thành một thể, chân thật mà huyền diệu.
"Như vậy...", Ngô Uyên suy tư, "tuyệt học do ta sáng tạo ra, có thể phá vỡ được trở ngại của vị thủ hộ giả đầu tiên này, chắc chắn sẽ càng thêm cường đại!"
Hắn không ngừng suy diễn, dựa vào cảm ngộ của bản thân, lần lượt cấu trúc lại thế giới mộng cảnh của mình, điều chỉnh từng chút một cho đến khi hoàn mỹ.
…"Ồ?" Bạch Đế vẫn đang thong dong câu cá, liếc mắt nhìn qua, khóe môi nhếch lên nụ cười, "Rốt cuộc cũng bắt đầu thử nghiệm cấu trúc thế giới mộng cảnh. Mới hơn một triệu năm, đã đi đúng hướng rồi."
"Cũng phải thôi", Bạch Đế thầm nghĩ, "Luận về tiềm lực trên con đường này, tuy không bằng Hậu Thổ năm xưa, nhưng cũng có thể coi là người thứ hai."
Hắn không hề quan tâm đến việc Ngô Uyên có thành công hay không. Kể từ khi Nữ Oa nương nương rời đi, sau đó bồi dưỡng ra Hậu Thổ Tổ Vu, nơi này đã không còn gì đáng để hắn lưu luyến hay lo lắng.
Suốt những năm tháng luân hồi bất tận của trời đất, Bạch Đế dành phần lớn thời gian để ngủ say. Lần này, nếu không phải Hậu Thổ Tổ Vu tìm đến, e rằng hắn cũng sẽ không ra tay giúp đỡ Ngô Uyên.
"Ba tỷ năm, thật sự rất nhàm chán, chẳng bằng cứ ngủ như vậy", Bạch Đế lẩm bẩm, "Ngủ đi ngủ đi, biết đâu một ngày nào đó tỉnh dậy, Nữ Oa nương nương sẽ trở về?"
"Nhất cú bất thiên quân, nhất giác giải thiên sầu."
…Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, mới có thể thấu hiểu thiên hạ. Tu luyện ảo thuật mộng cảnh cũng vậy.
Chỉ khi nào lĩnh ngộ được những kiếp nhân sinh muôn màu muôn vẻ, thấu hiểu lòng người, nhìn thấu vạn vật, mới có thể cấu trúc nên một thế giới mộng cảnh hoàn mỹ không tỳ vết, khiến người ta cam tâm tình nguyện trầm luân.
Sinh ra là nô lệ hèn mọn, chết trong tủi nhục dưới tay chủ nhân...
Nông dân phá sản, bị cường hào ác bá cướp đoạt ruộng vườn...
Ca kỹ chốn thanh lâu, giữa mùa đông giá rét nhiễm bệnh bị đuổi ra đường...
Kiếm khách danh chấn thiên hạ, bị người yêu đầu độc phế bỏ võ công...
Đế vương bị thúc phụ đoạt ngôi vị...
Đại ma đầu tu luyện thần công cái thế, khi về già thành lập một quốc gia hùng mạnh, nhưng khi bế quan tu luyện lại phát hiện ba đứa con trai đều không phải con ruột...
Một đời rồi lại một đời.
Mỗi một kiếp nhân sinh, Ngô Uyên đều đắm chìm trong hận ý ngập trời, phẫn nộ, oán hận.
Thất tình lục dục, thiện ác khó phân, nơi đây chất chứa biết bao oán khí ngút trời.
Càng trải nghiệm, Ngô Uyên càng thấu hiểu lòng người. Hắn đã quên mất thời gian, dần dần hiểu được cách nắm bắt 'ác' trong thất tình lục dục, khéo léo dẫn dắt chúng.
Trăm vạn năm đầu tiên, hắn tích lũy, hắn cảm nhận.
Qua ngàn vạn năm, hắn đã có nhận thức sâu sắc hơn về 'ái, ố, hỉ, nộ, ái, ố, dục', bắt đầu học cách khống chế và kết hợp chúng.
Mộng Chi Giới do hắn thi triển ngày càng trở nên mạnh mẽ, bước đi trên con đường đúng đắn nhất.
"Thời gian và không gian", Ngô Uyên thầm nghĩ, "Thời không ảo diệu, có thể cấu trúc nên vô vàn ảo cảnh. Kết hợp với thất tình lục dục, dẫn dắt dục vọng sâu thẳm trong lòng sinh linh, sẽ tạo nên một thế giới hoàn mỹ vô khuyết."
Tâm hắn càng thêm tĩnh lặng, "Tâm linh mộng cảnh do ta cấu trúc sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ."
"Vô số loại 'ác' trên thế gian này, chẳng phải cũng tương tự với bản nguyên của Thâm Uyên sao?"
Ngô Uyên từng có rất nhiều cảm ngộ, nhưng chưa bao giờ lĩnh hội được chân lý thực sự. Mà hiện tại, hắn dần dần hợp nhất tất cả những cảm ngộ đó làm một.
…Thời gian vùn vụt trôi qua, ngàn vạn năm, hai ngàn vạn năm... Thời gian người khổng lồ giáp đen nguy nga chìm đắm trong ảo thuật của Ngô Uyên ngày càng dài, một hơi, hai hơi, ba hơi... mười hơi.
Với thời gian dài như vậy, Ngô Uyên có thể dễ dàng vượt qua được trở ngại của người khổng lồ giáp đen nguy nga.
Thế nhưng, hắn không hề nóng vội.
"Vượt qua trở ngại của thủ hộ giả? Ở lại đây mới là cơ hội lớn nhất của ta", Ngô Uyên thầm nghĩ, "Nếu chưa thể thấu triệt và hóa giải hoàn toàn thế giới tâm linh của người khổng lồ giáp đen nguy nga, ta sẽ không rời khỏi đây."
Hắn đã coi vị thủ hộ giả đầu tiên này như một bảo vật hỗ trợ tu luyện.
Mà thực tế đúng là như vậy…
…Vực Hải, Thái Nguyên Thánh Giới, trung tâm đại lục.
"Một vạn sáu ngàn năm", một vị Thái Nguyên Chân Thánh mặc áo bào trắng, thong dong bước đi trong hư không, lướt qua từng tòa cung điện nguy nga tráng lệ trên đại lục, "Lần này Ngô Uyên đã ngủ say hơn một vạn năm rồi."