← Quay lại trang sách

Copenhagen Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi

(Viết tặng ai đó cũng yêu những thành phố biển, giống tôi)

Nước làm cho một thành phố dịu dàng! Tôi yêu Copenhagen vì lý do như thế.

Lần nào đến thành phố cảng thanh bình này, tôi cũng đi bộ men theo dòng kênh đào Nyhavn 300 năm tuổi, một trong những khu vực sống động nhất của thành phố. Dọc hai bên bờ kênh là những ngôi nhà cổ lâu đời và sặc sỡ sắc màu mà người ta thường in trên bưu thiếp. Giữa trưa hè mà mỗi khi gió thổi, vẫn thấy hơi se se. Copenhagen là thế đấy, để sau này khi đến những nơi có mặt trời tưng bừng, tôi lại da diết nhớ mùa hè 15°C của xứ Bắc Âu.

Trời đổ về chiều, tôi lòng vòng ra bến cảng Amaliehavn thơ mộng và thanh vắng tới lạ kỳ. Con đường từ lâu đã trở nên thân thuộc, đến mức nhắm mắt lại, tôi cũng tưởng tượng ra từng chi tiết. Này nhé đây là đài phun nước hoành tráng gần cung điện Amelienborg, thấp thoáng qua màn nước là mái vòm xanh như ngọc của nhà thờ Marble. Nhìn sang phía bên kia bờ là nhà hát opera lộng lẫy. Chếch sang bên tay trái, một con thuyền nhỏ cổ kính neo lại chẳng biết tự bao giờ. Chỉ thêm mấy bước chân thôi là tới trụ sở chính của A. P. Moller Maersk với màu xanh nước biển truyền thống. Tập đoàn tàu thủy lớn nhất thế giới này không chỉ là niềm tự hào của Copenhagen mà còn là một trong những thương hiệu nổi tiếng của quốc gia xứ Bắc Âu này, bên cạnh trò chơi trí tuệ Lego, bia Carlsberg, các thiết bị nghe nhìn Bang & Olufsen.

Tôi làm việc cho Maersk Việt Nam không lâu, nhưng cứ mỗi lần đứng trước tòa nhà ấy, với ngôi sao xanh bảy cánh quen thuộc bay phấp phới trong gió, bao giờ lòng cũng thấy bùi ngùi, nhớ lại lần đầu tiên ngơ ngác tới đây. Mới có hai năm thôi mà cứ như những ngày rất xa về trước. Tôi nhớ ngày ấy đã vòng qua đài phu nước Gfion, ghé vào giáo đường St Alban nhỏ xíu kề bên. Một bà cụ hiền từ ở cửa hỏi tôi từ đâu tới, bà quay vào tìm trong kẹp tài liệu một lúc rồi bối rối xin lỗi vì không có tờ giới thiệu nào bằng tiếng Việt.

Lần này, tôi đến muộn, giáo đường đã đóng cửa từ lâu, quán cafe ngoài trời nằm đối diện cũng không đón khách. Những chiếc ô che nắng được cuộn lại, nằm im lìm trong một góc. Tôi vòng qua con đường sỏi, ngồi nghỉ dưới rặng liễu mùa xuân đang ra lá xanh um. Không có bất kỳ âm thanh nào ngoài loáng thoáng tiếng đạp nước khẽ khàng của chú vịt con làm mặt hồ xao động. Ở ghế đá bên cạnh, một anh chàng da đen mặt buồn vời vợi chắc chỉ có thể vì cô nàng nào đấy ở phương xa!

Từ St Alban, ngược lên phía Bắc, là nơi đặt bức tượng nàng tiên cá nổi tiếng của nhà điêu khắc Edward Eriksen, người đã lấy cảm hứng từ chính vợ mình là Eline Eriksen để tạo nên kiệt tác độc đáo này. Kích thước bé nhỏ của bức tượng làm những ai đến xem lần đầu không khỏi ngạc nhiên nhưng có lẽ chính vì thế mà càng thêm phần duyên dáng. Tượng được Carl Jacobsen, con trai người sáng lập ra hãng bia Caslsberg, đặt làm năm 1909 sau khi ông bị vở ba lê về truyện cổ tích “Nàng tiên cá” mê hoặc. “Nàng tiên cá” của Hans C.Andersen có lẽ không chỉ cuốn hút riêng gì Jacobsen, nó còn là câu chuyện gắn liền với tuổi thơ tôi và biết bao em nhỏ trên thế giới.

Đi dạo trên những con đường lát gạch cổ kính của Copenhagen, nơi mà mỗi ngã tư mỗi con đường đều như đang dẫn đến xứ sở thần tiên nào đó, tôi chắc mẩm rằng chính những cung điện, lâu đài, sắc màu đằm thắm của trời biển hay tinh thần phóng khoáng từ thời Viking xa xưa ở nơi này là ngọn nguồn cảm hứng cho trí tưởng tượng phong phú của Andersen khi sáng tác những câu chuyện như “Bà Chúa Tuyết”, “Nàng công chúa và hạt đậu”, “Giày đỏ”, “Bộ quần áo mới của hoàng đế”… Dù sinh trưởng ở Odense, nhưng về cuối đời mình, Andersen gắn bó nhiều với Copenhagen. Ông sống trong nhiều năm tại nhà số 67 Nyhavn và qua đời lặng lẽ tại một ngôi nhà có tên “Bình Yên”!

Còn rất nhiều điều mà tôi muốn viết về Copenhagen. Từ tình yêu xe đạp đến tính cách hơi “điên khùng” của người dân nơi đây (dân Copenhagen đạp xe quanh năm trong mọi thời tiết), về con đường đi bộ Strøget dài nhất châu Âu, về món bánh mì smørrebrød đặc biệt, về một buổi tối ấm áp nhân ngày Lễ mùa hè… Nhưng có lẽ chỉ viết ngắn vậy thôi vì tôi cũng nên giữ lại cho riêng mình một ít kỷ niệm; để có khi nào lang thang giữa một thành phố đông đúc và bận rộn người xe, lại thấy Copenhagen như ở trước mắt. Thấy lòng mình cũng đang hoài nhớ!