← Quay lại trang sách

Chichester Giáng sinh quê

Sống ở London quanh năm, tôi đã quen với những ồn ào, bận rộn của thành phố này. Càng tới gần lễ Giáng sinh, những con phố chính như Oxford Street, Regent’s street, Kings Road cho tới cả đoạn phố Holloway nơi tôi ở bỗng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Người ta hối hả trong cơn mua sắm quay cuồng nhằm chuẩn bị cho ngày lễ lớn nhất trong năm. Tôi yêu London là thế mà những ngày này, tôi thường nhìn những dòng người chen chân trong siêu thị, cửa hàng, hội chợ, bến tàu điện ngầm mà thấy ngán ngẩm trong lòng, đếm từng giây đợi đến kỳ nghỉ.

Chờ mãi rồi cái ngày ấy cũng đến. Đã thành lệ, cứ vào ngày 24 tháng Mười hai hàng năm, tôi chia tay mọi ồn ào phố xá, lên tàu về quê nghỉ Giáng sinh. Tôi nghĩ những cô cậu học trò xứ Việt hằng năm hứng khởi đón tàu về quê ăn Tết thế nào thì tôi cũng rộn ràng chia tay London như thế. Quê tôi là Chichester, một thành phố nhỏ nằm ở phía Nam nước Anh, chỉ cách London chưa đầy hai giờ đi tàu. Gọi là quê vì đây là nơi có bố mẹ nuôi của tôi sinh sống, nơi tôi trở về trong những kỳ nghỉ lễ dài, nơi tôi có căn phòng sơn trắng phủ đầy hoa hồng leo bên cửa sổ, nhìn ra cánh rừng thưa thấp thoáng lũ hươu nhởn nhơ, nơi tôi đi dạo cùng cô chó Maggie lên đỉnh đồi từ đó trông ra thung lũng xinh đẹp của vùng Sussex.

Giáng sinh của tôi ở Chichester thực sự bắt đầu vào chiều ngày 24 khi mọi thành viên trong gia đình đã về nhà đông đủ. Khi ấy, tôi cùng hai cô em gái Katherine, Jessica và cậu em trai Matthew trang trí cây thông Noel bằng cách gắn các quả bóng thủy tinh, các đồ trang trí bằng thiếc hoặc những hộp kẹo sô cô la với các hình thù ngộ nghĩnh.

Các món quà xếp dưới gốc cây đã đính sẵn tên cho mọi người trong gia đình, không quên quà cho Maggie - thành viên đặc biệt. Bốn đứa chúng tôi còn một nhiệm vụ nữa là trang trí bánh Giáng sinh. Chiếc đế bánh đã được Gillian - mẹ nuôi tôi làm từ trước, giờ chúng tôi chỉ việc phủ lên một lớp kem và mỗi đứa trang trí một góc tùy theo ý thích. Katherine vẽ hình cây thông, tôi đắp người tuyết, Jessica cố gắng xếp hình những chú tuần lộc, riêng Matthew thì cắm vào một ông già Noel to đùng.

Khác với nhiều quốc gia ở châu Âu, người Anh tổ chức tiệc mừng chính vào ngày Giáng sinh (ngày 25 tháng Mười Hai). Tuy vậy vào đêm Giáng sinh, tôi vẫn thường cùng cả gia đình tới nhà thờ Fisbourne dự lễ đêm khuya (mid-night mass). Nhà thờ Fisbourne không rộng lớn và không có kiến trúc cầu kỳ như thánh đường Chichester ở trung tâm thành phố. Tuy nhiên tôi rất thích nhà thờ cổ kính này với khu vườn nhỏ và những tấm bia liêu xiêu chìm dần vào lòng đất, những dãy ghế gỗ nâu bóng màu thời gian và vị linh mục hiền hậu thường chào đón tôi nồng nhiệt. Giữa đêm khuya giá lạnh, không khí buổi lễ ở đây càng trở nên trang nghiêm và ấm cúng hơn bao giờ hết.

Tôi là người không theo tôn giáo, nhưng rất thích có mặt tại nhà thờ vào thời khắc đặc biệt ấy trong năm để hòa cùng những bản thánh ca rộn ràng và nghe những lời chúc phúc tốt đẹp của cha xứ. Kết thúc buổi lễ chúng tôi trao tặng nhau một vòng ôm thật chặt và nói “Mừng Giáng sinh hạnh phúc. Mong bình yên đến với bạn!”. Trong giây phút ấy, tôi quên đi mọi bận rộn lo toan của cuộc sống đô thị thường ngày, thanh thản đón chào một năm mới tươi đẹp, trong lòng rộn ràng niềm hạnh phúc được chia sẻ thời khắc đặc biệt này với những người mà tôi yêu quý.

Buổi sáng hôm sau là khoảng thời gian được trông đợi nhất. Khi bốn đứa chúng tôi vào phòng khách đã thấy ông già Noel gửi quà là những chiếc tất to treo lủng lẳng cạnh lò sưởi.

Ông già Noel thật hào phóng khi tặng tôi hàng đống thứ tỉ mẩn mà con gái thường thích; một chiếc cốc uống trà, vòng đeo cổ, đôi khuyên tai, một cái ô điệu đà, bộ gương lược, cuốn lịch năm mới, hai quyển sách giới thiệu du lịch đến Scotland và Đan Mạch (ông cụ tinh quá, còn biết trước kế hoạch đi lại của tôi nữa), cộng với rất nhiều bánh bích quy gừng. Ông cũng không quên bỏ vào một quả quýt theo đúng truyền thống vì ngày xửa ngày xưa, quýt là một thứ quả xa xỉ rất khó kiếm ở nước Anh.

Sau đó cả nhà sẽ cùng chuẩn bị cho bữa tiệc chính sẽ diễn ra vào buổi trưa. Cũng như những dịp lễ Tết của người Việt, người Anh thường dành nhiều thời gian và công sức vào việc ăn uống trong dịp Giáng sinh. Bà Gillian thường đi chợ từ cả tháng trước để bắt đầu mua rượu và các loại đồ uống khác, làm bánh pudding, đặt mua một con gà tây khổng lồ 5-7kg từ siêu thị, tích trữ các loại rau quả.

Trong ngày này, khi bà Gillian chuẩn bị món chính, tôi và Katherine sẽ thái các loại rau củ, Jessica thích nướng bánh sô cô la, còn ông Gorden và Matthew sẽ chuẩn bị bày bàn ăn theo đúng kiểu cách, xếp sẵn các ống pháo giấy. Trước khi bắt đầu bữa tiệc chính, mỗi người sẽ nắm tay người bên cạnh, kéo mạnh để nổ pháo. Bên trong mỗi ống pháo thường là một câu đố vui hoặc một câu chuyện cười thú vị để mọi người chia sẻ, cùng một món quà nhỏ xíu khi là chiếc ruy băng, lúc là một cái kẹp nhựa.

Bữa tiệc Giáng sinh của người Anh thường gồm gà tây nướng có kèm sốt việt quất, ăn cùng khoai tây, các loại rau củ đặc trưng mùa đông ở Anh như Brussel sprouts, parsnip, cà rốt và món xúc xích nhỏ cuốn thịt lợn muối, riêng món ăn này mang cái tên rất kỳ lạ mà mỗi lần nhắc tới tôi đều phì cười, món “lợn đắp chăn” (pigs in a blanket). Có tới vài loại bánh tráng miệng nhưng tôi thích nhất là bánh pudding Giáng sinh được làm từ các loại hoa quả khô. Matthew sẽ rót một chút rượu whiskey lên trên bánh và châm lửa đốt, theo phong tục, đây chính là cách để trừ ma quỷ và mang lại những điều tốt lành.

Buổi chiều, cả nhà thường quây quần chơi trò chơi, đón xem thông điệp của nữ hoàng Anh được phát trên ti vi lúc ba giờ chiều rồi vào rừng đi dạo. Dù nắng hay mưa, chúng tôi đều yêu những phút giây thanh bình này khi đi dạo trên con đường đất vắng vẻ, nghe tiếng cười đùa ríu rít của Katherine và Jessica, ngắm nhìn đôi chú hươu đang nhẩn nha và xa xa là sương nắng chan hòa trên biển Sussex.

Có dịp đi nhiều nơi, tôi may mắn vì có Chichester là chốn quay về sau những ngày bận rộn. Tôi yêu Chichester một phần vì cái mùi nồng nồng của bùn đất và cây cỏ lúc ban chiều thế này. Cái mùi “quê” đặc trưng ấy khiến tôi chợt nhận ra rằng những Giáng sinh quê như thế này rồi ngày mai sẽ còn theo tôi mãi. Một đêm xuân nào đó giữa phố thị đông người, tôi lại mơ màng nhớ tới gà tây quay, rượu mạnh và chiếc bít tất đỏ rực rỡ đựng quà của ông già Noel.