← Quay lại trang sách

Chương 11

Philip Lombard có thói quen dậy sớm lúc mặt trời mọc. Anh cũng dậy sớm vào sáng nay. Anh chống người dậy bằng cùi chỏ và lắng nghe. Cơn gió đã có phần giảm đi sức mạnh nhưng vẫn tiếp tục thổi. Anh cũng không còn nghe thấy tiếng mưa rơi…

Vào tám giờ sáng, gió lại nổi mạnh một lần nữa, nhưng Lombard không hề nghe thấy. Anh đã ngủ thiếp đi.

Vào chín giờ rưỡi sáng, anh đang ngồi bên đầu giường và ngó vào chiếc đồng hồ đeo tay. Anh đưa nó đến gần tai. Rồi đôi môi anh giãn ra để lộ hàm răng theo cái cách cười kỳ lạ thường thấy ở loài sói điển hình nơi anh.

Anh tự nhủ một cách nhẹ nhàng: “Mình nghĩ đã đến lúc mình phải làm gì đó về chuyện này rồi.”

Vào lúc mười giờ kém hai mươi lăm phút thì anh gõ cửa phòng ông Blore.

Người kia mở cửa đầy thận trọng. Tóc ông ta rối mù và mắt thì vẫn lim dim buồn ngủ.

Philip Lombard nói một cách thân thiện: “Ông ngủ đã chưa thế? Chà, có vẻ lương tâm ông không mấy day dứt dễ dàng nhỉ.”

Ông Blore hỏi ngắn gọn: “Có chuyện gì thế?”

Lombard đáp lời: “Có ai gọi ông chưa - hay mang trà lên chẳng hạn? Ông có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Blore nhìn ngoái qua vai, tới chỗ chiếc đồng hồ du lịch phía đầu giường.

Ông nói: “Mười giờ kém hai mươi lăm. Không thể tin được là tôi lại ngủ nhiều đến thế. Rogers đâu rồi?”

Philip Lombard buông lời nhận xét: “Đó là chuyện mà ai cũng sẽ đồng thanh trả lời.”

“Ý anh là gì vậy?” Người kia hỏi sắc lẻm.

Lombard nói: “Ý tôi là Rogers mất tích rồi. Ông ấy không có ở trong phòng hay bất cứ đâu. Và cũng chẳng có ấm nước nào được đặt và bếp lửa cũng không hề được nhóm.”

Ông Blore chửi thề không ra tiếng, ông gắt gỏng: “Ông ta ở chỗ quỷ nào mới được chứ? Ra đâu đó ngoài đảo chăng? Đợi chút, tôi mặc quần áo. Xem những người khác đã biết gì chưa.”

Philip Lombard gật đầu. Anh đi dọc quanh những cánh cửa đóng chặt.

Anh tìm thấy bác sĩ Armstrong đã dậy và gần như đã mặc đồ xong. Ông thẩm phán Wargrave, giống như Blore, phải cần gọi dậy. Vera Claythorne thì đã ăn vận xong xuôi. Còn phòng của Emily Brent thì không có bóng dáng của ai.

Đoàn người nhỏ bắt đầu đi quanh căn ngôi nhà. Phòng của Rogers thì không có một bóng người, hệt như lời đảm bảo của Philip Lombard. Chiếc giường đã có người nằm, và chiếc dao cạo râu cùng xốp tắm và xà phòng của ông đều ướt cả. Lombard nhìn nhận: “Rõ là ông ấy thức dậy rồi.”

Vera nói với một giọng trầm trầm mà cô cố làm cho có vẻ chắc chắn và trấn an: “Anh không nghĩ là ông ấy - đang trốn ở đâu đó - đợi chúng ta chứ?”

Lombard trả lời: “Cô gái thân mến của tôi, tôi sẵn sàng nghĩ đến bất cứ điều gì về bất cứ ai! Lời khuyên của tôi là hãy đi cùng nhau cho đến khi chúng ta tìm ra ông ta.”

Armstrong cũng góp lời: “Ông ấy chắc hẳn phải ở đâu đó trên đảo.”

Ông Blore, người vừa mới đến nhập cuộc, lúc này đã chỉnh tề quần áo, nhưng vẫn chưa cạo râu, nói: “Mà bà Brent đi đâu mất tăm rồi - đó mới là một ẩn số khác?”

Nhưng khi họ đi đến sảnh, thì Emily Brent đã bước vào từ cửa chính. Cụ khoác lên mình một chiếc áo mưa. Cụ cất tiếng: “Nước biển dâng cao quá rồi. Tôi không nghĩ là sẽ có bất cứ chiếc thuyền nào tới đây hôm nay đâu.”

Ông Blore thốt lên: “Bà vừa mới đi dạo quanh đảo một mình đó sao, bà Brent? Bà không thấy đó là một việc hoàn toàn ngu ngốc để làm lúc này hay sao?”

Cụ Emily Brent đáp: “Tôi dám chắc với ông, ông Blore, là tôi có quan sát mọi thứ hết sức cảnh giác.”

Ông Blore làu bàu: “Bà thấy Rogers đâu không?”

Đôi mày cụ Brent nhướn lên.

“Rogers ư? Không, tôi không thấy ông ấy từ sáng rồi. Sao thế?”

Thẩm phán Wargrave, lúc này đã cạo râu, trang phục chỉnh tề với hàm răng giả đã được lắp vào đúng chỗ, đang đi xuống cầu thang, ông đến bên cánh cửa đã mở dẫn tới phòng ăn. Ông nói: “Chà, tôi thấy là bàn ăn đã được dọn cho bữa sáng rồi.”

Lombard nhìn nhận: “Có thể ông ấy đã chuẩn bị từ tối trước.”

Họ đều quay vào căn phòng, quan sát những chiếc đĩa và bộ đồ ăn được xếp đặt gọn gàng. Hàng cốc trên giá để bên. Những chiếc lót cốc đã được bày sẵn cho chiếc bình cà-phê.

Vera là người đầu tiên phát hiện ra. Cô nắm lấy cánh tay thẩm phán và sự chắc khỏe của những ngón tay dẻo dai ấy làm cho ông thẩm phán phải nhăn nhó.

Cô kêu lên: “Đám lính kìa! Nhìn kìa!”

Chỉ còn sáu chiếc tượng lính sứ ở giữa bàn ăn.

Chỉ một lúc ngắn ngủi sau đó họ đã tìm được ông ấy.

Ông ấy đang ở trong căn bếp nhỏ nằm ở góc sân. Ông vốn đang chặt củi để chuẩn bị dóm lửa nấu bếp. Chiếc rìu nhỏ vẫn đang nằm trong bàn tay của ông. Một chiếc rìu lớn hơn, rất nặng, thì được đặt dựa vào cánh cửa - chiếc lưỡi sắt của nó có vấy màu gì đó trông như nâu sẫm. Hoàn toàn khít với một vết thương sâu hoắm nơi đằng sau đầu ông Rogers…

“Quá rõ rồi,” Armstrong thốt lên, “tên giết người đã lẻn tới từ phía sau ông ấy, phang cây rìu một nhát trúng vào đầu khiến ông ấy đổ người ra phía trước.”

Ông Blore thì đang bận bịu với tay cầm chiếc rìu và cái lọc bột từ căn bếp.

Thẩm phán Wargrave hỏi: “Cái đó có cần tới sức lực lớn lắm không, bác sĩ?”

Armstrong nghiêm trang nói: “Một người phụ nữ cũng có thể làm được nếu ý ông là thế.” Ông ta liếc mắt ra xung quanh. Vera Claythorne và Emily Brent đã quay trở lại gian bếp. “Mấy người phụ nữ cũng có thể làm chẳng mấy khó khăn - người đó hẳn phải là loại dẻo dai. Trông vào ngoại hình thì bà Brent có vẻ mỏng manh, nhưng loại phụ nữ đó thường có sức mạnh khá bền bỉ. Và ông cũng nên nhớ là bất cứ ai bị tâm thần cũng có sức mạnh dồi dào đến không lường nổi.”

Ông thẩm phán gật gù trầm ngâm.

Ông Blore đứng dậy thở dài. Ông ta nói: “Không có dấu vân tay. Chiếc tay cầm đã được lau sạch ngay sau đó.”

Một tiếng cười vọng đến - họ quay phắt lại. Vera Claythorne đang đứng ở sân. Cô ta kêu lên với một giọng cao vút đến inh tai, toàn thân cô run lên từng đợt vì cười: “Có tổ ong ở cái hòn đảo này không? Nói cho tôi biết đi. Chúng ta phải đi tìm mật ong ở đâu thế? Ha ha!”

Mọi người nhìn cô chằm chằm không hiểu gì. Cứ như thể cô gái bình tĩnh vốn cân bằng nay đã hóa điên ngay trước mắt họ. Cô tiếp tục với cái giọng cao ré bất thường: “Đừng có nhìn kiểu đấy! Cứ như là mấy người nghĩ tôi bị điên vậy! Thứ mà tôi hỏi là hoàn toàn bình thường. Ong, tổ ong ấy, ong ấy! Ồ, mấy người không hiểu gì à? Mấy người chưa nghe ra cái vè ngu xuẩn đấy à? Nó ở trong phòng ngủ của mấy người đó - đặt ở đó để mấy người nghiên cứu đó! Đáng lẽ chúng ta đã đến đây ngay nếu hiểu gì rồi. Bảy tên bổ củi làm chi. Và câu tiếp theo nhé. Tôi thuộc làu mấy thứ đó rồi, đúng thế đấy! Sáu đem tổ ong ra nghiền. Thế nên tôi mới hỏi - người ta có giấu tổ ong ở trên cái đảo này không? - buồn cười nhỉ? - Như thế có nực cười không cơ chứ…?”

Cô lại cười lớn như lên cơn dại. Bác sĩ Armstrong sải bước tới trước. Ông giơ tay ra và tát thẳng một cái vào má cô.

Vera thở dốc, nấc lên - rồi nuốt xuống. Cô đứng yên bất động ở đó mất một phút, rồi cô khẽ giọng: “Cảm ơn ông… Tôi ổn rồi.”

Giọng cô lúc này lại bình tĩnh trở lại và được kiềm chế - chất giọng của một cô chủ trò đầy năng lực.

Cô quay người bước qua sân vào phòng bếp mà nói: “Bà Brent và tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Các ông có thể - đem vài thanh củi vào để dóm lửa không?”

Dấu tay ông bác sĩ vẫn còn hằn đỏ trên má cô.

Khi cô đã vào đến bếp thì Blore nói: “Chà, ông xử trí vụ đó thật ổn, bác sĩ ạ.”

Armstrong nói vẻ hối lỗi: “Phải thế thôi! Chúng ta không thể đương đầu với kiểu kích động này thêm với mấy thứ khác được.”

Philip Lombard nói: “Cô ấy không phải loại dễ kích động đâu.”

Armstrong đồng ý.

“Ồ không hề. Một cô gái khỏe mạnh có hiểu biết. Chỉ là cú sốc bất ngờ mà thôi. Chuyện đó có thể xảy đến với bất cứ ai.”

Ông Rogers đã bổ được một lượng củi kha khá trước khi bị giết. Họ thu gom chỗ đó lại rồi đem vào bếp. Vera và Emily Brent đang bận tay, cụ Brent đang sửa soạn chuẩn bị bếp núc. Vera thì đang cắt miếng da dày ra khỏi chỗ thịt xông khói.

Emily Brent nói: “Cảm ơn các ông. Chúng tôi sẽ làm nhanh hết mức - chắc chỉ khoảng một tiếng thêm bốn mươi lăm phút thôi. Cái ấm nước phải được đun sôi đã.”

Cựu thám tử Blore giọng trầm khàn nói với Philip Lombard: “Biết tôi nghĩ gì không?”

Philip Lombard nói: “Ông sắp sửa nói với tôi rồi, còn đoán làm gì nữa.”

Cựu thám tử Blore là một người đàn ông sốt sắng, nên việc đương đầu với chuyện gì đó một cách tinh tế và bình thản là không thể hiểu được với con người này. Ông ta tiếp tục một cách nặng nề: “Có một trường hợp ở Mỹ. Một người đàn ông già với vợ ông ta - cả hai đều bị giết với một chiếc rìu. Lúc giữa buổi sáng. Chẳng có ai ở trong nhà ngoại trừ cô con gái và người giúp việc. Người giúp việc kia, sau này đã được chứng minh, là không thể làm được chuyện đó. Cô con gái là một người phụ nữ trung niên đáng kính chưa chồng. Có vẻ khó mà tin nổi. Khó tin đến độ họ cho cô trắng án. Nhưng họ cũng chưa tìm ra được một lời giải thích nào khác.” Ông dừng lại. “Tôi liên tưởng tới vụ đó khi nhìn thấy chiếc rìu - và rồi khi tôi vào bếp và nhìn thấy bà ta quá đỗi gọn gàng và bình thản. Chẳng có chút cảm xúc nào cả! Còn cô gái đó, thì bấn loạn hết cả lên - chà, thế là bình thường thôi - người ta cũng có thể ngờ được - anh nghĩ vậy không?”

Philip Lombard nói vắn tắt: “Cũng có thể thế.”

Ông Blore tiếp tục: “Nhưng còn người kia cơ! Quá là chỉn chu và nghiêm ngắn - nào là đeo tạp dề - tạp dề của bà Rogers, tôi chắc thế - lại còn nói: ‘Bữa sáng sẽ xong xuôi trong khoảng nửa tiếng nữa hoặc gì đó’. Nếu anh mà hỏi tôi, tôi sẽ bảo mụ ta bị điên rồi! Mấy mụ chưa chồng hay bị thế lắm - tôi không có ý là lại đi giết người hàng loạt đâu, nhưng mà là đầu bị chập cheng ấy. Chẳng may là chuyện đó lại khiến bà ta như thế này. Bị ám ảnh với tôn giáo - khéo nghĩ bà ta là công cụ của Chúa cũng nên, kiểu tương tự như thế! Bà ta ngồi trong phòng, anh biết không, ngồi đọc Kinh thánh.”

Philip Lombard thở dài và nói: “Như thế không thể chứng tỏ người ta bị mất cân bằng mà thần kinh, Blore ạ.”

Nhưng Blore vẫn tiếp tục, một cách khó nhọc, không chút xáo động: “Và rồi bà ta còn đi ra ngoài - mặc áo mưa, còn bảo là bà ta ra ngoài ngắm biển nữa chứ.”

Người kia chỉ lắc đầu.

Anh nói: “Rogers bị giết khi đang chặt củi - ấy là thứ đầu tiên ông ấy làm sau khi thức dậy. Bà Brent kia không cần phải đi dạo xung quanh đến mấy tiếng đồng hồ sau đó. Nếu ông hỏi tôi, kẻ giết Rogers ắt hẳn phải cố ý mà nằm trong chăn ngáy ngủ.”

Ông Blore đáp: “Anh đi lạc vấn đề rồi, anh Lombard. Nếu người đàn bà đó vô tội thì bà ta phải sợ chết điếng chứ đâu dám đi lung tung một mình. Bà ta chỉ có thể làm thế nếu bà ta biết là chẳng có gì phải sợ. Đấy là nếu bà ta chính là kẻ sát nhân.”

Philip Lombard tán thành: “Đó là một ý hay… đúng thế, tôi chưa nghĩ đến điều đó.”

Anh chêm vào với một nụ cười nhẹ: “Mừng là ông không còn nghi ngờ tôi.”

Ông Blore nói với vẻ hơi xấu hổ: “Tôi có nghĩ là anh ban đầu - cái khẩu súng đó - và cả câu chuyện kỳ quặc anh kể - hay không kể ấy. Nhưng tôi nhận ra là nếu vậy thì quá lộ liễu.” Ông ta ngừng lại và nói: “Mong là anh cũng thấy thế về tôi.”

Philip Lombard nói, vẻ nghĩ ngợi: “Tất nhiên có thể tôi nhầm, nhưng tôi cũng không thể tin được là ông có đủ trí tưởng tượng để mà làm chuyện này. Tất cả những gì tôi nói là, nếu ông là tên giết người, thì ông là một tay diễn viên cừ khôi mà tôi phải ngả mũ cúi chào.” Anh hạ thấp giọng. “Chỉ giữa chúng ta thôi nhé, Blore, và cứ coi như là chúng ta đều sắp chết khô trước khi một ngày nữa sắp đến, thì có đúng nếu tôi đoán là ông đã tham gia cái vụ khai man đó không?”

Ông Blore chuyển thế đứng một cách khó nhọc. Cuối cùng ông nói: “Cũng chẳng có gì là lạ nữa. Thôi thì, thế này vậy, Landor vốn vô tội. Đám tội phạm đã đút tiền cho tôi và bọn tôi đã lên kế hoạch tống cậu ta vào tù trong một khoảng thời gian. Mà nói cho anh biết, tôi sẽ không thú nhận chuyện này…”

“Nếu có bất cứ nhân chứng nào,” Lombard nối câu với một cái mỉm cười, “thì chỉ là giữa ông và tôi thôi. Chà, tôi nghĩ là ông phải kiếm được một khoản kha khá từ vụ đó chứ.”

“Không làm được thứ mà đáng lẽ tôi nên làm. Cái đám côn đồ ấy, bọn Purcell ấy. Nhưng dẫu sao thì tôi cũng được thăng chức.”

“Và Landor thì bị ép buộc chịu án hình sự và rồi chết trong tù.”

“Tôi làm sao biết được là cậu ta sắp chết cơ chứ, đúng không?” Blore thốt lên với vẻ van nài.

“Không, chỉ là ông gặp xúi quẩy thôi.”

“Tôi á? Phải là cậu ta, ý anh thế chứ gì.”

“Của ông nữa kìa. Vì, từ cái kết cục đó, có vẻ như cuộc đời của bản thân ông đang bị cắt ngắn đi một cách đáng tiếc.”

“Tôi á?” Ông Blore nhìn người đối diện chằm chằm. “Anh nghĩ là tôi sẽ đi theo vết chân của Rogers và mấy người kia ư? Còn lâu! Tôi đang tự coi sóc bản thân khá cẩn thận, tôi dám nói với anh như thế.”

Lombard nói: “Ồ vâng - tôi không phải là người hay cá cược, vả lại dù gì thì nếu ông chết tôi cũng chẳng được ai trả tiền hết.”

“Này, anh Lombard, ý anh là gì cơ?”

Philip Lombard lại phô ra hàm răng của mình. Anh trả lời: “Ý tôi ấy, ông Blore thân mến, đấy là theo tôi thì ông còn chẳng có cơ hội nào!”

“Cái gì cơ?”

“Cái sự thiếu trí tưởng tượng của ông khiến cho ông thành một mục tiêu hoàn toàn dễ nhắm. Một tên tội phạm với trí tưởng tượng kiểu U.N. Owen có thể vượt mặt ông bất cứ khi nào hắn - hay bà ta - muốn.”

Mặt Blore bắt đầu đỏ vì giận. Ông hỏi ngay lập tức: “Vậy thế còn anh?”

Mặt Philip Lombard bắt đầu rắn đanh lại và trở nên nguy hiểm.

Anh nói: “Tôi có trí tưởng tượng khá tốt đó chứ. Tôi đã từng ở những nơi khắc nghiệt từ trước và còn thoát được! Tôi nghĩ là - tôi không nói gì hơn thế nhưng tôi nghĩ là có thể tôi sẽ thoát được vụ này.”

Chỗ trứng vẫn nằm trong chiếc chảo rán. Vera, trong lúc nướng bánh, bắt đầu nghĩ thầm: “Tại sao mình lại tự biến mình thành đứa ngốc nghếch kích động thế cơ chứ? Đó là một sai lầm. Cố giữ bình tĩnh, cô gái, giữ bình tĩnh nào.”

Nói cho cùng thì, cô vẫn luôn tự hào về bản thân vì sự cân bằng của mình kia mà!

“Cô Claythorne đã rất tuyệt vời - bình tĩnh như thế - rồi còn bơi theo sau Cyril ngay lúc đó nữa.”

Sao lại nghĩ đến chuyện đó lúc này cơ chứ? Tất cả đã qua rồi - qua rồi… Cyril đã biến mất tiêu từ lâu trước khi cô bơi được đến chỗ tảng đá. Cô còn cảm thấy dòng nước biển cuốn lấy thân, đánh bạt cô ra ngoài xa. Cô đã để mặc cho mình như vậy - bơi chầm chậm, nổi lềnh bềnh - cho tới lúc mà con tàu cuối cùng cũng tới…

Họ đã ca ngợi sự dũng cảm của cô và sự bình tĩnh của cô…

Nhưng Hugo không hề thế. Hugo chỉ nhìn cô…

Chúa ơi, đau làm sao, ngay cả lúc này, khi nghĩ tới Hugo…

Mà anh ta đang ở đâu? Đang làm gì? Liệu anh ta đã đính hôn chưa - hay đã cưới ai?

Emily Brent nói sắc lẻm: “Vera, miếng bánh đó đang cháy kìa.”

“Ôi tôi xin lỗi, bà Brent, đúng thế rồi. Tôi mới ngu ngốc làm sao.”

Emily Brent vừa nhấc lát trứng cuối cùng ra khỏi chỗ mỡ xì xèo.

Vera, đoạn vừa đặt một miếng bánh mì tươi lên chiếc dĩa nướng bánh, vừa nói với vẻ tò mò: “Nom bà bình tĩnh đến kỳ diệu, bà Brent ạ.”

Emily Brent mím chặt môi lại với nhau, rồi cũng bảo: “Ta đã được nuôi dạy là phải luôn giữ cái đầu lạnh và không bao giờ được rối rít nhặng xị lên.”

Vera suy nghĩ như cái máy: “Bị đàn áp từ bé… Điều đó giải thích cho nhiều thứ đây…”

Cô hỏi: “Bà không thấy sợ ư?”

Dừng lại một lúc rồi cô thêm vào: “Hay vì bà không sợ chết?”

Chết! Gần như có một mũi khoan sắc lẻm đang xuyên qua cái mớ đông đặc trong đầu của Emily Brent. Chết ư? Nhưng bà đâu phải sắp phải chết đâu! Những người kia sẽ chết - đúng vậy - nhưng chắc chắn không phải bà, Emily Brent. Con bé này chẳng hiểu gì hết! Emily đâu có sợ, như lẽ tự nhiên rồi - chẳng có ai nhà Brent lại phải sợ sệt điều gì cả. Cả dòng họ nhà bà đều là trong quân đội. Họ luôn đối mặt với cái chết mà không chút nao núng. Họ đã sống cuộc sống ngay thẳng giống như bà vậy, Emily Brent, đã sống một cuộc sống ngay thẳng… Bà chưa bao giờ làm điều gì để mà xấu hổ hết… Và vì thế, theo lẽ tự nhiên, bà sẽ không phải chết…

“Chúa trời luôn bao quát tất cả. Các ngươi không nên sợ hãi vì sự khủng khiếp của ban đêm; hay vì mũi tên bay nơi ban ngày…” Giờ là ban ngày rồi - cũng không có sự khủng khiếp nào cả. “Tất cả chúng ta đều sẽ ở lại hòn đảo này.” Ai nói thế ấy nhỉ? Tướng Macarthur, đúng rồi, có người em họ lấy Elsie Macpherton. Có vẻ như ông ta không thèm quan tâm. Ông ta thật ra còn có vẻ như - chào đón cái ý tưởng đó! Độc ác! Gần như không tin tưởng gì cả thì mới cảm thấy vậy. Có những người nghĩ thật ít ỏi về cái chết để rồi cuối cùng còn tước đi chính mạng sống của họ. Beatrice Taylor… Tối qua cụ đã mơ thấy Beatrice - cụ mơ là cô ta đang ở bên ngoài ịn mặt vào ô cửa sổ mà rền rĩ, van nài được cho phép đi vào. Nhưng Emily Brent không hề muốn cho cô ta vào. Bởi lẽ, nếu cô ta vào, thì sẽ có điều gì đó kinh khủng xảy ra…

Emily quay trở lại hiện tại với một cái giật mình. Cô gái kia đang nhìn cụ với đôi mắt khác lạ. Cụ nhanh nhảu nói: “Tất cả mọi thứ đều xong rồi chứ, đúng không? Chúng ta sẽ đem bữa sáng vào vậy.”

Bữa sáng khá kỳ cục. Tất cả mọi người đều trở nên lịch thiệp.

“Tôi lấy thêm cho bà ít cà-phê nhé, bà Brent?”

“Cô Claythorne, thêm lát thịt nhé?”

“Thêm miếng bánh mì nướng chứ?”

Sáu con người, tất cả đều tự chủ hướng ngoại và bình thường.

Còn bên trong thì sao? Những ý nghĩ cứ cuộn xoáy tròn như con sóc trong chuồng sắt…

“Tiếp theo là gì đây? Thế nào nữa? Ai đây? Cái nào đây?”

“Liệu có thành công không? Mình không chắc. Nhưng cũng đáng để thử. Nếu có đủ thời gian. Chúa ơi, nếu có đủ thời gian…”

“Ám ảnh với tôn giáo, đó chính là tấm vé để… Nhìn bà ta kìa, mặc dù khó mà tin được… Coi như mình nhầm đi…”

“Điên rồi - tất cả mọi thứ đều điên rồi. Ta sắp phát điên rồi. Len thì biến mất - rồi tấm rèm đỏ nữa - chẳng có lý gì cả. Ta không thể hiểu nổi nữa…”

“Tên ngốc kia, hắn tin từng lời mình nói với hắn. Cũng dễ dàng… dù thế, mình vẫn phải cẩn thận mới được, phải rất cẩn thận.”

“Sáu bức tượng lính sứ… chỉ còn sáu - liệu tới tối nay còn mấy chiếc đây?…”

“Ai muốn lát trứng cuối cùng không?”

“Còn bơ chứ?”

“Cám ơn, tôi cắt cho anh ít bánh mì nhé.”

Sáu con người, hành xử hoàn toàn bình thường vào bữa sáng.